Lời kết: phải học bác Lại Văn Sâm
Chuyến đi kết thúc đã lâu, đủ để những người trong đoàn (trừ tôi) kịp cùng nhau dấn thân vào một chuyến vượt đèo băng rừng lội suối khác, nghe kể rất hãi hùng, bão táp nhưng cực đáng nhớ và đáng để thèm, chẹp! (Nói đến lại phải chép miệng lần nữa, chẹp!) Bản thân tôi cũng quay quắt hết cuộc vui này đến cuộc vui kia, bã bời mệt mỏi, tất nhiên cả vui say hết mình. Bởi vậy mà cái topic mới lắt nhắt rời rạc, bài viết nhiều hay ít, chậm hay nhanh, tất cả đều phụ thuộc cái cảm hứng, cảm xúc của tôi vốn cũng lên xuống thất thường.
Có cái trường ca “Chuối và đồng bọn” tâm đắc là thế, chỉ vì mấy lý do vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, xin xong quota thì cảm hứng lắt lay cảm xúc trơ mòn, thôi cũng đành ngậm ngùi bỏ dở …
Vậy là hết, ngồi nặn nát óc cũng không còn chút gì mà viết về chuyến HG, không lẽ lại bịa ra chuyện gì đấy chém gió cho vui topic? Cái này tôi chịu. Phải nhắc lại là tất cả những chi tiết, đối thoại trong bài tôi đều đứng ở vị trí của người chép sử, thuật lại không sai một lời. Vụ này tôi nghi khối người chắc mẩm tôi bịa.
Một hành trình đẹp khép lại sau khi mở ra cho chúng tôi những tầm mắt, cơ hội, những cuộc gặp gỡ mới, những con người thú vị khó tả, không ai giống ai …
Cảm ơn Chuối, dù không đủ tự tin dẫn cung HG, đã dũng cảm lập topic kêu gọi bạn đồng hành, tận … 2 tháng trước ngày lên đường, ngay trước thềm đại hội sinh nhật Phượt lần 4, trước dịp nghỉ lễ 2/9 khi dân xế chuyên nghiệp đã lên lịch kín beng. Đến nỗi cái topic dài ngoằng lổn nhổn toàn gạch đá cát sỏi, thậm chí rác rến thiên hạ ném bừa mà chẳng xế nào hỏi thăm, đến nỗi chị em chúng tôi phải nép vào nhau, run run “hay chúng mình kéo theo vài cái moóc?”. Thật may cuối cùng mọi chuyện đều ổn thỏa, và gặp một người như Chuối tình cờ lại trở thành nguồn vui lớn trong cuộc đời tẻ nhạt của tôi, một may mắn bất ngờ.
Cảm ơn mụ Đạt, trưởng đoàn mẫn cán, người không ngại khó, ngại khổ dựng chúng tôi lên đường từ tinh mơ mờ đất, ăn chưa ráo mép đã giục đi ngay, nghỉ chưa giãn cơ đã đá đít bắt đứng dậy
. Không có mụ, chúng tôi không thể đảm bảo tiến độ công trình “phượt lành mạnh, phượt vui vẻ, phượt an toàn” trong thời gian ngắn đã định. Dù tôi biết tỏng lúc đầu mụ coi cái bọn mới ra lò chúng tôi chẳng ra gì, vắt mũi chưa sạch, lớ ngớ khéo chúng nó làm hỏng chuyện, cháy giáo án như chơi. Nhưng vốn là người tế nhị, mụ không nói toạc ra, chỉ ý tứ vạch một đường biên to đùng nơi mụ và những người như mụ điềm nhiên ngự ở bên này bằng từ “bọn anh”, tôi và những người như tôi líu ríu lui sang bên kia bằng từ “bọn em”. Chỉ đến khi bản chất con người bộc lộ, bức tường Berlin sụp đổ, mụ mới thực sự coi chúng tôi là đám cùng hội cùng thuyền, thật cảm kích tấm lòng rộng lượng vô bờ bến của mụ. :LL
Cảm ơn lão Chuê, lãnh tụ tinh thần vĩ đại nhất quả đất. Dù bỏ cuộc phút cuối ngoài ý muốn và bị chúng tôi trêu chọc không chút xót thương, lão vẫn theo sát cả đoàn trên mọi cung đường ngắn dài, hết mực ân cần chu đáo. Lão là người duy nhất update tình hình chuyến đi lên topic như chưa hề bỏ sót ngày nào. Chúng tôi về đến nhà ngủ lăn ra như trâu chết trôi, cũng mình lão lọ mọ thông báo trên diễn đàn, cảm động và ấm áp khôn tả!
Cảm ơn Pucca má phính đã gánh trọng trách cầm quỹ của đoàn, định kỳ ngồi đần mặt tính tính toán toán, thẫn thờ cả buổi không biết quên ghi vào sổ món nào. Bay vào SG rồi vẫn vật vã, chị ơi em bị hụt mất 25k, không biết chi cho cái gì, nhớ mãi không ra. Tội nghiệp! Tinh thần trách nhiệm của em thật đáng biểu dương, lần sau gặp lại nhất định sẽ chiêu đãi món gì đó đền bù, yên tâm em nhá!
Cảm ơn ku Thanh đã vượt mọi không gian, thời gian từ trên trời rơi xuống, từ dưới đất chui lên, đôi lúc thấy như một giống loài đã tuyệt chủng từ thời tiền sử đột nhiên hồi sinh, sống động trước mắt chị. Nói không ngoa, chị không ngờ ở nơi nào đó trên trái đất này còn có người hồn nhiên, ngây thơ tột độ như em. Đời thật lắm niềm vui giản dị đến bất ngờ!
Cảm ơn xế của tôi, người đàn ông độ lượng đã bỏ ngoài tai mọi lời thị phi, cắn răng chịu đựng tôi đến phút cuối cùng. Trong vô vàn những lời thị phi, đáng kể nhất là vẻ châm biếm, mỉa mai nhuốm màu … ghen tị của mụ Đạt khi bêu riếu việc xế chở tôi chẳng khác gì chở cái bao xi măng nửa tạ. Xế tôi không một lời công nhận điều này (thật tẽn tò cho mụ), xế cũng tự hiểu bao xi măng thì không thể biết thủ sẵn gói kẹo sữa bạc hà, mỗi lần xế lơ đãng mất tập trung, lập tức bóc một cái trám miệng. Thậm chí còn biết canh thời gian sao cho vừa vặn hết một cái kẹo, xế có vẻ lơ là, lại bóc cái khác đưa ngay. Và nếu là bao xi măng, hẳn nó đã bục vỏ vãi hết ruột dọc đường, chịu sao nổi cái yên xe xóc văng óc của xế. Từ đầu đến cuối, tôi chẳng thể phủ nhận tay lái vững vàng biến hóa đã đưa tôi đi đến nơi về đến chốn, cả khả năng vượt phải từ container, xe tải, xe con cho đến … xe ngựa kéo của anh. Anh luôn là cua rơ đáng ngưỡng mộ trong lòng tôi. (c) =))
Cảm ơn tất cả các anh chị em trong đoàn, “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười” đã góp phần không nhỏ tạo nên niềm vui trong suốt cuộc hành trình. Mọi người hãy tin rằng bất kỳ chuyến đi nào về sau, dù chỉ vắng một người, cuộc vui sẽ thành thiếu sót. Chúng ta là một thực thể phức hợp mang tính tương trợ, bổ khuyết, không thể tách rời. Em thề, em hứa, em đảm bảo lần sau nhất định sẽ điên, cực điên, sẽ theo mọi người đến bất kỳ vũng bùn lầy nào trên trái đất, không lăn đùng ra ốm nữa.
Một lần nữa, cảm ơn Chuối đã hào hiệp khảng khái cấp quota hạng totally free cho chị viết bài về em và tiên nữ trong lòng em, sau khi đã tận mắt thấy hình ảnh của mình thoát thai từ bàn phím =)) . Ghé sát vào tai chị, em xoay lưng chắn tầm nhìn của vợ, rít lên: “Đã bảo rồi, yên tâm, cứ viết tẹt ga không phải ngại gì cả. Nó không biết gì về mạng mẽo với mấy cái diễn đàn này đâu mà sợ, đoạn nào thích em mới mở cho nó đọc thôi”. Liếc vợ một cái thật nhanh, em lại vung tay, chém mạnh: “Viết hết sức, không ngại! Nhá! Về nhớ viết đấy!” Dù đã chuẩn bị tinh thần cho những điều không tưởng ở em, chị vẫn suýt choáng. Thế là thế nào? Thằng này lại giống ôm của mụ Đạt lúc đổ đèo, “sợ nhưng vẫn thấy thích” à, thật hết biết!
Cảm ơn những người đã bỏ chút thời gian dừng chân ghé đọc, những người đã không tiếc thời gian theo dõi topic và những người đã hào phóng thời gian comment khích lệ, động viên. Như tôi đã trả lời một bạn đọc nhiệt tâm PM cho mình, rằng những bài viết trên đây là món quà gửi tặng những người bạn đồng hành, không vì dụng ý nào khác, ngay từ đầu đã xác định bịt tai bưng mắt trước mọi khen chê. Nhưng phải thú thực, cái nghiệp viết thuê, viết theo order có thể ví ngang … đẻ mướn, cực nhục lắm chứ chẳng sung sướng gì, mai này khéo cạch mặt. Tuy nhiên sự theo dõi nhiệt tình không chấp nê của các bác đúng là nguồn cổ vũ lớn lao cho đứa con tinh thần bớt sài đẹn. Thật lòng cảm ơn các bác!
Dừng ở đây thôi, giống Sơn Đông mãi võ, bán thuốc dạo quá rồi …
Xin cảm ơn!