Ngọc Vừng đúng với cái tên của nó - viên ngọc bừng sáng giữa biển – với một bãi biển cát trắng nguyên sơ trong lành, những vỏ ốc, những đàn cá nhỏ bơi tung tăng mà bạn chỉ cần đưa tay ra là dễ dàng tóm lấy được. Cũng có một vài nhà nghỉ được xây dựng trên bãi biển nhưng có lẽ còn lâu lắm mới tới ngày khách du lịch kéo tới đây rầm rộ, nghỉ homestay với một anh lính ở ngay “center” của đảo, đêm về nhìn cảnh vật xung quanh mờ mờ với các ánh đèn sao trống vắng quá. Dễ có cảm giác lính, bộ đội trên đảo còn đông hơn người dân, họ vừa làm nhiệm vụ, vừa chăm lo cải thiện cuộc sống thiếu thốn bằng cách trồng rau, nuôi dê, nuôi bò. Con đường quanh đảo do bộ đội đang phá núi xây, rồi đây sẽ là con đường tham quan đảo thu hút thêm khách du lịch tới với Ngọc Vừng. Có dịp ngồi trên bờ kè đá ngắm biển trời bao la, ăn một bữa cơm đơn sơ với các anh bộ đội giữa rừng, bạn sẽ nghĩ một ngày nào đó nếu có dịp, có lẽ mình sẽ trở lại nơi này….
Đảo Vĩnh Thực được tiếp thêm sức sống nhờ những trụ điện xây thành một hàng chạy dài từ đất liền, những chuyến cano hàng ngày đưa hàng hóa, du khách qua lại hai bờ. Trong một buổi chiều ửng nắng, Vĩnh Thực đẹp tuyệt vời với những con đường betong kiên cố, chạy loanh quanh qua những dãy núi như một sợi chỉ sáng màu. Ngọn hải đăng là điểm nhấn của hòn đảo này, từng cơn sóng cứ vỗ về mãi các triền đá, lâu lắm mới nghe một tiếng động lạ khiến mình trở về với thực tại, cũng chỉ là tiếng sóng mà thôi…
Đảo Quan Lạn những ngày ấy trời nhiều mây và khá lạnh so với hai đứa vốn quen sống trong Nam nhiều nắng ấm. Dù có tìm hiểu trước đường đi nước bước nhưng đôi lúc cũng không khỏi bỡ ngỡ nhưng cuối cùng mọi thứ cũng ok. Vài người khi nghe nói tụi này ở trong Nam ra chơi hỏi: “sao trong Nam biển và thời tiết đẹp vậy không đi mà ra tận ngoài này làm chi?”, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng mà, với lại đi vì thích đi thôi. Hai đứa thuê xe đạp chạy một vòng từ xã Quan Lạn qua xã Minh Châu, trong suốt hành trình là những xóm làng quê đặc trưng miền Bắc, những mái nhà ngói ngả màu theo năm tháng, những con đường vắng vẻ tới nao lòng. Quan Lạn đang chuyển mình từng ngày, những ngôi nhà hợp mốt đang được xây dựng để đón những vị khách từ nơi xa, nhưng chỉ ngay phía sau những dãy nhà mặt tiền đó thôi là những ngõ nhỏ rêu phong, những hàng rào hoa giấy, những ruộng lúa xanh mơn mởn hòa với cảnh đồng áng thân quen. Sá sung là một đặc sản cao cấp ở Quan Lạn, nó là nồi cơm cho người dân đảo, mấy bác lớn tuổi tâm sự là nhờ có con sá sung mà họ xây được nhà, mua được xe máy và gửi con đi học xa. Một vài người nhanh chóng nắm lấy cơ hội kinh doanh, những bungalow nghỉ dưỡng đang từng ngày thành hình trên các bãi tắm ở Minh Châu. Biển trời phẳng lặng tới ngạc nhiên, như một tấm gương phản chiếu bầu trời sẫm màu, nước chỉ gợn lăn tăn dưới những vòng xe đạp quay đều…
Hai đứa ở Quan Lạn…
Đảo Vĩnh Thực được tiếp thêm sức sống nhờ những trụ điện xây thành một hàng chạy dài từ đất liền, những chuyến cano hàng ngày đưa hàng hóa, du khách qua lại hai bờ. Trong một buổi chiều ửng nắng, Vĩnh Thực đẹp tuyệt vời với những con đường betong kiên cố, chạy loanh quanh qua những dãy núi như một sợi chỉ sáng màu. Ngọn hải đăng là điểm nhấn của hòn đảo này, từng cơn sóng cứ vỗ về mãi các triền đá, lâu lắm mới nghe một tiếng động lạ khiến mình trở về với thực tại, cũng chỉ là tiếng sóng mà thôi…
Đảo Quan Lạn những ngày ấy trời nhiều mây và khá lạnh so với hai đứa vốn quen sống trong Nam nhiều nắng ấm. Dù có tìm hiểu trước đường đi nước bước nhưng đôi lúc cũng không khỏi bỡ ngỡ nhưng cuối cùng mọi thứ cũng ok. Vài người khi nghe nói tụi này ở trong Nam ra chơi hỏi: “sao trong Nam biển và thời tiết đẹp vậy không đi mà ra tận ngoài này làm chi?”, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng mà, với lại đi vì thích đi thôi. Hai đứa thuê xe đạp chạy một vòng từ xã Quan Lạn qua xã Minh Châu, trong suốt hành trình là những xóm làng quê đặc trưng miền Bắc, những mái nhà ngói ngả màu theo năm tháng, những con đường vắng vẻ tới nao lòng. Quan Lạn đang chuyển mình từng ngày, những ngôi nhà hợp mốt đang được xây dựng để đón những vị khách từ nơi xa, nhưng chỉ ngay phía sau những dãy nhà mặt tiền đó thôi là những ngõ nhỏ rêu phong, những hàng rào hoa giấy, những ruộng lúa xanh mơn mởn hòa với cảnh đồng áng thân quen. Sá sung là một đặc sản cao cấp ở Quan Lạn, nó là nồi cơm cho người dân đảo, mấy bác lớn tuổi tâm sự là nhờ có con sá sung mà họ xây được nhà, mua được xe máy và gửi con đi học xa. Một vài người nhanh chóng nắm lấy cơ hội kinh doanh, những bungalow nghỉ dưỡng đang từng ngày thành hình trên các bãi tắm ở Minh Châu. Biển trời phẳng lặng tới ngạc nhiên, như một tấm gương phản chiếu bầu trời sẫm màu, nước chỉ gợn lăn tăn dưới những vòng xe đạp quay đều…
Hai đứa ở Quan Lạn…