Chờ lâu quá mà cứ bị kiểm duyệt từng lời nói hành động nên quên hết chi tiết chuyện tình mỗi nơi 1 anh rồi.
Ngồi nhớ lại chuyện xa xưa cái đã…
Ngày xửa ngày xưa …xưa thiệt là xưa… Cái ngày mà cách đây lâu lâu lắm rồi …
… 3 chàng ngự lâm pháo thủ già nua của chúng ta đi chơi con đường nguy hiểm…bỏ lại BG 1 mình nơi căn phòng vắng … Bg ngồi trong phòng buồn suốt ngày… buồn quá cho nên mới nghĩ ra đi taxi xuống chợ mua đồ ăn rồi mua đồ “chơi”
(quà lưu niệm đó). Sáng hôm đó đi mua được cả 1 ba lô bằng da bò handmade và 1 cơ số đồ dùng bằng len lama với giá “sỉ”... (nghề của nàng mà)… Xong đâu có Bg đi mua trái cây về phục vụ các đại ca và mua 1 món đồ ăn bản xứ về tự xử.
Về nhà Bg mở laptop cùi lên, chat “cheat”, lướt web đọc forum này kia kia nọ..bỗng Bg nghe tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”… Bg thấy lạ kêu sao giờ này mà các anh về sớm quá… tưởng phải 7-8pm mới về… Lò mò ra mở cửa..thì Bg thấy 1 anh áo đỏ choét…kiểu đẹp rạng ngời mà không chói lóa… Bg chưa biết là ai nên trố mắt nhìn hỏi 1 câu gì đó đại loại là “chàng là ai, chàng từ đâu tới, chàng muốn tìm em hay tìm ai…” j/k… thì Bg được biết đó là người mình hâm mộ bấy lâu nay, chính là Đại Vương Hoàn hoàn hoàn……kiếm kiếm kiếm mmm….
Cái sự hâm mộ Đại Vương được bắt đầu bằng 1 ngày đẹp trời nọ…Bg về VN chơi và đi Thanh Đa uống “nước dừa tươi” với bạn… Sẵn bản tính khoe khoang, Bg nói “tao về Mỹ kì này sẽ đi du lịch Nam Mỹ 3 tuần đấy…tao đi với sư phụ tao..sư phụ tao giỏi lắm biết nhiều thứ lắm…”…ra vẻ rất tự hào kiểu rất nổ
… Cô bạn Bg nói: “ à đi Nam Mỹ hả..tao có đọc rồi, cả năm nay…topic ấy của anh HK bên box du lịch…mày biết HK là ai ko..blah blah blah… mà sư phụ mày là ai…nếu sư phụ mày ko phải HK thì là chỉ ăn theo HK thôi …này kia kia nọ…” Ôi giồi ôi, Bg nghe 1 tràng choáng váng cả đầu và quê 1 cục và cụt đuôi hết dám khoe khoang…Nghĩ bụng là sư phụ mình nổi tiếng là thần tượng của các bà già…à không, thần tượng của gái 7x từ xưa đến giờ mà nó bảo là ăn theo ĐV, chắc ĐV là nhân vật gì thật là ghê gớm lắm đây … Và từ đó, lòng hâm mộ ĐV..1 chàng trai chưa từng biết mặt cứ âm ỉ trong lòng 1 cô gái già xa xứ
…
Trong chuyến đi mặc dù đã gặp được 2 hải đăng sáng giá của phụ nữ VN và cả 1 số cô tây cô Nhật nữa, nhưng trong lòng Bg vẫn cháy “âm ỉ” nỗi lòng muốn gặp ĐV. Đã gần 3 tuần trôi qua, 3 anh kia vẫn cứ lù lù ra đấy mà ĐV của lòng mình thì vẫn bặt hơi âm tín. Không ngờ trong phú cô đơn mòn mỏi nơi xứ người, ĐV lại hiên ra phong độ, lòe loẹt, à không, sáng chói (sói trán
j/k) làm Bg mừng mừng tủi tủi không biết chào hỏi ra sao. Lúc đấy chân tay Bg run rẩy, tim như ngừng đập (đang viết mà còn thấy tự ghê), chào chàng và mời chàng vào phòng “chơi với em”. Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng mong ước cũng được toại nguyện, gặp được người trong mộng của mình, trong lúc 3 con kì đà cản mũi đi vắng, thiệt là thời cơ gặp gỡ chàng thật là hoàn hảo 1 cách toàn diện
. Vậy mà nghĩ lại thiệt là tiếc, BG đã bỏ lỡ thời cơ 1 cách vô duyên hết sức. Lúc đầu 2 đứa chỉ hỏi thăm nhau các câu hỏi thông thường như là “các anh ấy đâu rồi, đi khi nào về, em đi chơi vui không…”. Sau đến các câu nóng bỏng 1 chút thì BG đã “đập vỡ cây đàn” bằng 1 câu lãng xẹt: “anh ơi, anh ngồi chơi nha, chồng em kêu
”. Chả là Bg để máy ON và chồng BUZZ 1 phát kêu 1 cái tứng tưng cái là theo phản xạ Bg nhảy phốc về chỗ cũ, ngay ngắn ngồi chat với chồng. Anh ĐV thân yêu chắc thấy Bg vo duyên quá nên cáo từ về phòng ngồi đợi mấy anh kia…
Ngồi chat chit hồi lâu ĐV lại gõ cửa lần nữa hỏi thăm các chàng ngự lâm pháo thủ nhưng các chàng vẫn chưa về… Vậy là mỗi người 1 nơi, 1 laptop ngồi rà rà dò dò đọc đọc rồi cười hí hí khi gặp chuyện đắc chí.
Xong đâu đó Bg mệt rồi lăn ra ngủ … trong giấc mơ lại nghe tiếng mở cửa rồi tiếng nổ chang chác của sự vụ với AG về chuyến đi “máu lửa” vừa rồi. Bg ngồi dậy báo cáo là có ĐV tìm các anh. Cả nhóm vui mừng đón tiếp ĐV, mời ĐV đi ăn tối, chụp hình lưu niệm với người nổi tiếng và hình ảnh đã được ĐV cập nhật trong những trang đầu của topic.
Chuyện tưởng chỉ có gặp nhau sét đánh như thế…nhưng định mệnh đã xui khiến đưa đấy đến ngày hôm sau…