What's new

[Chia sẻ] Hành trình Xuyên Việt xe máy (3 / 2010) Hồi ức chi tiết từ trang 17

Ngồi chơi chút xíu rồi mọi người đi thăm nhà tù Sơn La, lúc này ở Sơn La có thổ địa ra đón, là anh Giang, chụp hình chung với cả đoàn, công nhận lúc này đi đông vui dễ sợ.

dsc8157.jpg

Toàn bộ thành viên của đoàn, mọi người chụp chung một tấm hình kỉ niệm.

dsc8162v.jpg

Trước cổng nhà tù Sơn La. Phải mua vé.

dsc8163.jpg

Mới bước vô hổng biết là cái gì luôn, đường Tua... hic hic, mới đầu em còn nghĩ là tiếng dân tộc hay gì đó, nhưng thấy độc nhất chữ Tour trong ngoặc ở dưới em cũng không biết là đường gì luôn, mà cũng không hiểu sao phải phiên âm thành một chữ vô nghĩa như vậy, hay để dân ta đọc chữ Tua cho nó sang.

dsc8164.jpg

Chưa hết, còn đường Rông nữa, em cũng chả biết đường Rông là đường gì luôn, có thể đoán được nhờ nhìn vào vị trí đặt tấm bảng thì đường này vòng quay mấy nhà tù, còn đường Tua thì ở vòng ngoài nữa... haizzz... cái này phải sính ngoại không ta?

dsc8185.jpg

Đây là sa bàn của nhà tù Sơn La.

dsc8190.jpg

Còn đây là những hình ảnh thực tế hiện nay.

dsc8177.jpg

Hàng rào với dây thép và mảnh chai, chụp từ tháp canh.
 
dsc8174.jpg

Chỗ cái ô tam giác là chỗ của bác Tô Hiệu, bác này bị bắt và hy sinh vì đấu tranh cải thiện được chế độ tù nhân ở Sơn La nên có lẽ vì vậy mà ở Sơn La có tên đường Tô Hiệu, ngoài ra còn một chuyện khác cũng là giai thoại về bác là chuyện Cây Đào Tô Hiệu, số là cạnh chỗ bác ở chẳng hiểu sao mọc lên cây đào, và mỗi ngày bác dùng nước của mình để tưới cho cây đào, sau này cây đào xanh tốt và khi bác hy sinh, người ta đặt tên là cây đào Tô Hiệu, sau này mộ bác được dời về gần đó, người ta chiết cây đào ấy trồng ở mộ bác Tô Hiệu. Thấy nhiều chuyện tức cười và vô lý với cái sự hay tô điểm sự tích hoặc giai thoại của các bác anh hùng ở Việt Nam mình, chẳng thà không có cây đào ấy thì em thật sự kính phục bác, nhưng nghe chuyện cây đào thì thấy thương bác hơn khi bị người ta lợi dụng sự hy sinh của bác ấy nhiều quá. Vị trí cây đào của bác là cái cây xanh tươi tốt đằng xa, góc trái tấm hình, so với vị trí trên sa bàn các bác sẽ dễ hình dung hơn.

dsc8173.jpg


dsc8165.jpg


dsc8171.jpg

Ngày xưa, trong thực tế, mỗi ô như thế này nhốt từ 10 đến 15 tù nhân, các bạn này đang tái hiện lại cảnh tượng như thế... hic hic...
 
Dĩ nhiên là ở những di tích thể này luôn có cái bảo tàng để vinh danh và biết ơn những người đã ngã xuống.

dsc8178.jpg


dsc8187.jpg


dsc8183.jpg

Hệ thống các nhà tù thời Pháp.

dsc8188.jpg

Để đến nhà tù Sơn La, các bác ấy được chở đến Hòa Bình, và từ Hòa Bình phải đi bộ ròng rã 10 ngày trời để đến nhà tù Sơn La, khi đó Sơn La chỉ có rừng thiên nước độc và người dân tộc sinh sống, tụi Pháp nói mấy bác tù chính trị này là tội phạm nguy hiểm như cướp của giết người gì đó, người dân tộc bắt được sẽ được thưởng muối và bạc, thành ra bị nhốt lên đây mấy bác khó trốn vì rừng rậm xung quanh không quen, mà gặp mấy bác dân tộc bị bắt lại đem nộp còn chết ác nữa, có bác đã bị chặt đầu làm gương, đó là bác Lý (Đàm Văn Lý, 1941).

dsc8186.jpg

Trong điều kiện như thế, thơ và ý chí chiến đấu càng mạnh mẽ. Nhớ hồi đó nhỏ xíu, mới cấp 1, nhà em có cuốn băng cát-sét Tiếng Hát Những Người Đi Tới, tự nhiên lúc nhỏ nghe bị ghiền luôn, mấy cái giai điệu hùng hồn đó thật sự cuốn hút em, nghe thuộc gần hết cuốn băng luôn, có mấy bài tới giờ còn nhớ, như là "Hát cho dân tôi nghe", "Nối vòng tay lớn", "Tổ quốc ơi, ta đã nghe", "Dậy mà đi", "Ta đã thấy gì trong đêm nay", tự nhiên giờ đọc mấy câu này nhớ hồi nhỏ hay nghe mấy bài này ghê, và hình như gần 20 năm rồi hổng có nghe lại, nhưng chẳng hiểu sao em lại nhớ vanh vách tên cũng như giai điệu mấy bài hát đó.
 
Lúc đi Thủy điện Sơn La bị chặn đường do người ta nổ mìn phá núi làm đường, trong lúc chờ đợi em loanh quanh đi chơi một lúc rồi quay lại, lúc quay lại thì chả thấy mọi người đâu, cứ tưởng mọi người chạy trước nên em cứ nhắm hướng thủy điện mà đi, ai dè đi về mới biết có mình mình đi, mọi người chờ lâu quá nản quá nên quay về Sơn La, còn em thì gặp một chuyện nhớ đời, thật sự nhớ đời, và có lẽ con người em đã khác sau chuyện này, để trình bày sau, nói tiếp về Thủy điện Sơn La.

Thủy điện Sơn La thật sự hoàng tráng quá mức tưởng tượng, vì từ trước đến nay trong đời em chưa bao giờ tận mắt một công trường hoàng tráng như thế, thủy điện Sơn La bắt đầu gây ấn tượng mạnh khi trên đường đến công trình, xe chạy dọc sông Đà, lòng sông rộng mênh mông, rồi đến công trường, cứ tưởng tượng là mình chạy xe theo kiểu có đường là đi thế nào cũng gặp cái công trường xây dựng, cũng thấy cái đập, nhưng mà thật sự là như bị lạc vô mê cung với đủ thứ đường, ngang dọc đủ kiểu, lâu lâu mới thấy một người có vẻ giống công nhân để hỏi, và câu hỏi "Thủy điện Sơn La ở đâu?" của em trông có vẻ ngớ ngẩn khi ai cũng tròn mắt, và chỉ xuống đất, đây nè, hic hic... em có thấy gì đâu trời ơi, xung quanh toàn đất, đá, và bụi... chạy một hồi cũng thấy cái đập ở xa xa, trời ạ, nhìn cái công trường, cái đập to ơi là to, chả thấy người ta đâu, xe tải nhìn xa xa thì bé xíu xìu xiu như đồ chơi lego... hic hic...

dsc8215.jpg

Mọi người dừng xe chờ mìn nổ.

dsc8217i.jpg

Bảng viết cái gì em hổng hiểu luôn, chắc tiếng dân tộc.

dsc8226.jpg

Trên núi, người ta nổ mìn, đá cục cục bự chảng lăn xuống, rồi phải chờ máy xúc đất dẹp đá sang hai bên rồi mới chạy xe qua được, cảm giác rùng rợn dễ sợ, so tỉ lệ xe máy với máy cục đá này lỡ nó có lăn xuống thì die chắc luôn.

dsc8257.jpg

Sông Đà mênh mông và dữ dội.

dsc8259.jpg

Đôi bờ xa tít.

dsc8277n.jpg

Nhìn đâu cũng thấy mênh mông, trời chiều, hít sâu vào thật sướng, haizzz... giờ nhớ lại còn thấy sướng... nhớ quá!

dsc8254w.jpg

Có mấy bác đánh cá dọc sông Đà, nước có vẻ cạn.
 
Cuộc đời này có những chuyện trải qua rồi, chỉ một giây phút ngắn ngủi cũng đủ làm mình thay đổi và không còn là con người trước kia nữa, cái tật em thấy đường là chạy, mà sở thích là thích chạy một mình nữa, quan niệm rằng có đường thì cứ đi, nói chung là không đi đường vắng, vẫn nghĩ giữ an toàn cho bản thân tối đa.

Trong lúc người ta chặn đường nổ mìn, chờ chán nên em quay xe tìm đường chạy, cứ quẹo đâu cũng được... đi một hồi gặp mấy cái đồi trọc lóc, có con đường độc đạo quanh co ngoằn nghèo, em cứ men theo đó mà chạy, đi một hồi thấy một con đường hơi dốc, và kinh nghiệm thì thấy dấu bánh xe nghĩa là người ta chạy được thì mình chạy được. Thế là em lủi vô, con đường hẹp, càng ngày càng dốc, một bên dốc lến, một bên dốc xuống đá lởm chởm, bụi rậm tùm lum... đang chạy ngon lành ngắm cảnh, tự nhiên trước mặt xa xa khoảng 10m, thấy có một con rắn bò loằng ngoằng thẳng hướng đến mình, nghe tiếng xe máy của em, nó dừng lại ngóc cổ lên dòm, khoảng cách còn 5m, mà trời ơi, đời em sợ nhất là rắn, cứ là rắn kiểu gì cũng sợ, uống rượu rắn và ăn thịt rắn thì cũng vô tư chứ con rắn trong bình rượu nhìn lâu cũng không dám nhìn, theo đà thì khoảng cách còn cỡ 3m, đang có trớn, dừng lại cũng không kịp, mà né không được vì dốc rất cao và đá lởm chởm, té xe lăn xuống chắc là thương tích đầy mình, mà chạy thẳng thì nó đứng trước mặt, 2m nó đang ngóc đầu, nó phùng mang, em đã nghe được tiến khè khè từ nó, cái đầu nó ngang tầm chân em, mà em thì toàn quần short với sandal, lúc đó em chả biết gì nữa rồi, hồn phách em bay lên trời rồi, quyết định rồ ga phóng thẳng và dĩ nhiên là co chân lên, chạy tới nó mới ghê... em nghe tiến khè khè đầy ám ảnh từ cái mang của nó, em thấy thân nó co lại, em thấy hai cái răng nanh nhọn hoắc của nó... huhu... em thấy hàm răng mở rộng lởm chởm... nó phóng tới em... hic hic... tự nhiên lúc đó em chẳng biết gì nữa...

Phật Giáo có một đại lượng chỉ thời gian cực cực cực nhỏ, là sát-na, em cảm tưởng như trong sát-na đó mình đã chết thiệt, rồi chạy ngang qua nó, không dám nhìn lại, cứ cắm đầu cắm cổ chạy khoảng 10 phút mà chưa dám dừng xe, quanh đó vẫn toàn bụi rậm, tới một chỗ tương đối em còn không dám đặt chân xuống, rồi em dựng xe, bước xuống, em nhìn chân mình, kiểm tra khắp nơi, nó thể vết cắn có chất gây tê hay gì đó và em đã bị cắn rồi... nhưng em chả bị gì cả, nó phật hụt hay nó tha mạng cho em, chả biết, chỉ nhớ rằng lúc đó em thật sự trống rỗng, tim đập liên hồi, trong đầu em chả nghĩ gì cả, tự nhiên tưởng tượng tới cảnh mình bị nó phập trúng một phát, cuống cuồng mà rớt xe xuống vực thì coi như toi đời, tự nhiên lúc đó giận mình sao lại cuống cuồng để hồn xiêu phách tán như thế, tự nhiên nghĩ tới mẹ, nghĩ tới gia đình, nghĩ tới nhiều người, lỡ mình có chuyện gì, lỡ đi cái hổng về thì sao nhỉ, tự nhiên nghiệm ra một điều rằng trên đời này chỉ cần được sống đã là một diễm phúc lớn lao, được sống là còn được cơ hội, tất cả yêu thương hờn giận ganh ghét giàu sang nghèo khó bất hạnh hay vui sướng đều là vô nghĩa nếu người ta không sống. Được sống là một diễm phúc, và sống thế nào để không phí cái "được-sống" là chuyện của mọi người... Người ta thường nghĩ đến đủ thứ chuyện, thường đau khổ vì không có được cái mình muốn, đau khổ vì bất hạnh của mình, nhưng đôi khi họ quên rằng họ đang sống, là diễm phúc hơn vô vàn người khác muốn sống mà không được... Em còn sống, em còn cơ hội đi chơi tiếp, em còn cơ hội để thực hiện nhiều điều, bởi vậy mỗi lần rảnh rỗi em nghĩ mình phải làm cái gì đó, phải tranh thủ sống... hic hic... em nghĩ vậy đó, chắc phải cám ơn con rắn đó đã xuất hiện đúng lúc và dạy em một bài học. Sau đó thì em ngồi đó bần thần lâu ơi là lâu, mới dám quay lại, vì chỉ có một con đường duy nhất để quay lại, nhưng con rắn không còn ở đó nữa... hên ghê!

dsc8221.jpg

Con đường nhỏ xa xa phía trên kia là nơi mà em gặp nó, lúc quay lại cũng ráng chụp kỉ niệm một tấm để mà nhớ đời.
 
Cuộc đời này có những chuyện trải qua rồi, chỉ một giây phút ngắn ngủi cũng đủ làm mình thay đổi và không còn là con người trước kia nữa,

Phật Giáo có một đại lượng chỉ thời gian cực cực cực nhỏ, là sát-na, em cảm tưởng như trong sát-na đó mình đã chết thiệt, rồi chạy ngang qua nó, không dám nhìn lại, cứ cắm đầu cắm cổ chạy khoảng 10 phút mà chưa dám dừng xe, quanh đó vẫn toàn bụi rậm, tới một chỗ tương đối em còn không dám đặt chân xuống, rồi em dựng xe, bước xuống, em nhìn chân mình, kiểm tra khắp nơi, nó thể vết cắn có chất gây tê hay gì đó và em đã bị cắn rồi... nhưng em chả bị gì cả, nó phật hụt hay nó tha mạng cho em, chả biết, chỉ nhớ rằng lúc đó em thật sự trống rỗng, tim đập liên hồi, trong đầu em chả nghĩ gì cả, tự nhiên tưởng tượng tới cảnh mình bị nó phập trúng một phát, cuống cuồng mà rớt xe xuống vực thì coi như toi đời, tự nhiên lúc đó giận mình sao lại cuống cuồng để hồn xiêu phách tán như thế, tự nhiên nghĩ tới mẹ, nghĩ tới gia đình, nghĩ tới nhiều người, lỡ mình có chuyện gì, lỡ đi cái hổng về thì sao nhỉ, tự nhiên nghiệm ra một điều rằng trên đời này chỉ cần được sống đã là một diễm phúc lớn lao, được sống là còn được cơ hội, tất cả yêu thương hờn giận ganh ghét giàu sang nghèo khó bất hạnh hay vui sướng đều là vô nghĩa nếu người ta không sống. Được sống là một diễm phúc, và sống thế nào để không phí cái "được-sống" là chuyện của mọi người... Người ta thường nghĩ đến đủ thứ chuyện, thường đau khổ vì không có được cái mình muốn, đau khổ vì bất hạnh của mình, nhưng đôi khi họ quên rằng họ đang sống, là diễm phúc hơn vô vàn người khác muốn sống mà không được... Em còn sống, em còn cơ hội đi chơi tiếp, em còn cơ hội để thực hiện nhiều điều, bởi vậy mỗi lần rảnh rỗi em nghĩ mình phải làm cái gì đó, phải tranh thủ sống... hic hic... em nghĩ vậy đó, chắc phải cám ơn con rắn đó đã xuất hiện đúng lúc và dạy em một bài học.
dsc8221.jpg

Con đường nhỏ xa xa phía trên kia là nơi mà em gặp nó, lúc quay lại cũng ráng chụp kỉ niệm một tấm để mà nhớ đời.

Những ấn tượng, những khoảnh khắc thật khó quên hơn nữa cũng là những bài học cho ai đó :)
 
Quá hay, biết diễn đàn đã lâu, đây là bài đầu tôi đọc từ đầu tới cuối, không sót một trang. Các bạn quả là hạnh phúc và tự hào với những cung đường mềm mại của tổ quốc.

Chúc mừng các bạn.
 
Sau một ngày vui chơi mỏi mệt ở Sơn La, sáng hôm sau, lại tiếp tục lên đường đi Điện Biên, thực ra đích đến là Ngã 3 biên giới, A Pa Chải, Việt - Trung - Lào, riêng tới khúc A Pa Chải này viết và post hình mới mệt nè, mệt không phải là nhiều hình hay nhiều chữ, mà làm sao cho những người chưa đi phải muốn đi vì thật ra bản thân người viết trước, và sau khi đi cũng tự hỏi mình tới đó làm gì, có gì ở đó để mà lặn lội gần 200km đường xấu xí từ Mường Chà lên A Pa Chải mà cũng chưa biết có được đụng mốc biên giới hay không? Có gì ở đó để mà mò mẫn một đoạn đường đất đỏ 70km theo quán tính đến tận 2h sáng mới tới đồn biên phòng? Có gì ở đó để mà phải đi bộ vượt ba ngọn đồi, leo trèo, chui rút trong rừng trong cái nắng hầm hầm ẩm ướt? Có gì ở đó mà phải leo lên, đụng cái mốc, ngồi thở rồi trở ngược ra lại 200km? Có gì ở đó, có gì ở đó, tới giờ em cũng không biết... haha...

Kể hay không kể ta? Đại khái ví dụ vầy nè, em nói trong cái hang kia rắn rít nhiều nhưng vượt qua sẽ gặp một nàng tiên tuyệt trần thì các bác có thể sẽ nổi máu mà giết rắn ăn rít để được một lần gặp nàng tiên, nhưng mà nếu em chụp hình về, kể tỉ mỉ chi tiết cí mấy bác coi hình đọc bài rồi nói, xời, vậy mà đẹp tuyệt trần, ko thèm đi... thế là uổng công em... thôi, kể hay không thì từ từ rồi biết, vì hiện giờ vẫn còn ở Sơn La, buổi sáng sớm!

dsc8338.jpg

Cánh đồng buổi sáng. Haizzz... cảm giác thật là tuyệt vời khi mình chạy xe ra đó, không làm gì cả, hít thở không khí lành lạnh tinh khiết, và xa xa đâu đó có tiếng chim rừng líu lo hót, mỗi ngày thức dậy mỗi chỗ, mỗi ngày hít một loại không khí khác nhau, nhưng có lẽ buổi sáng đều có chung một cảm giác thư thái và tinh khiết.

dsc8340f.jpg

Một hồi thì mọi người lục đục bắt đầu ra đồng, trong cái lạnh tê tái mà người ta đi chân trần lội ruộng mới ghê, chắc là quen rồi.

dsc8328u.jpg

Xe chạy vô làng, ngõ đỏ gạch cũ phủ rêu xanh.
 
dsc8344.jpg

Chạy về chợ gần khách sạn, thấy một tiệm bán xôi rất đông.

dsc8358.jpg

Chả biết chính xác nó là xôi gì, người ta cứ bảo xôi xôi, hình như xôi đậu xanh, có rưới mỡ và rắc mỡ hành... hic hic... lại bình chọn tiếp, đây là gói xôi ngon nhất Việt Nam, với lại thấy cái lá chuối sạch sẽ nhớ hồi nhỏ sáng sáng cũng cầm tiền ra đầu hẻm mua xôi cái bà già già...

dsc8345.jpg

Nhưng cái chị bán xôi này thì lại rất đẹp... haizzz... bởi vậy càng làm xôi thêm ngon, có điều chỉ hơi lạnh lùng... ko sao, cute girls always cold... haha...

dsc8347.jpg

Bé chờ mẹ mua xôi.

dsc8363z.jpg

Đây là xôi đậu xanh ngon nhất Việt Nam, yeah! Tuy vậy ăn xôi thì ko đủ no...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,675
Bài viết
1,135,083
Members
192,368
Latest member
8kbetmotorcycles
Back
Top