Mọi người chuyển topic, chia sẻ ảnh ở bên này nhé.
Demo mở hàng
Dám chơi bà à
Demo mở hàng
Dám chơi bà à
Đang nghe rock, tòi đâu ra một bản ballad, cảm xúc đang bổng tụt xuống trầm, lần mò bàn phím lạch cạch gõ phuot.com. Cố cai 2 ngày rồi mà giờ nhịn ko nổi, đành tái nghiện… Chắp bút vài dòng cho đỡ cuồng...
Em sòng phẳng, vụ này A.Béo treo 10.000 VND nhưng lại đưa em 2$ (tỷ giá trước hôm đi: 20.630) => em nợ 10.630 VND, anh cho số tài khoản để em chuyển...Hàng của anh đây...
Khi chú dừng thì mọi người đi, khi chú đi thì mọi người dừng. Nói chung là chưa có tiếng nói chung. Với lại được hai chiều độc hành xem sức mình thế nào cứ thế mà chạy. Với lại gét mặt một số ..ằng nên éo thèm dừng lại nhìn nhau, cái ...ằng hay cáu lên toàn chửi chú đấy. May tính mình chịu nhục cũng khá cao, nếu ko là oánh nhau to rồi .Đi với anh em, thỉnh thoảng dừng xe làm chén nước chè, bắn hơi thuốc lào có phải phê lòi tít cung mây không.
Mà đi đâu 1 mình đêm hôm, trong xe phải có "đồ đạc" nhé! Không để mấy thằng oắt con nó lột hết quần áo, thả chim đi rông về nhà thì nhục lắm đấy...
Cảm hứng đầu tiên: ngút ngàn màu xanh trong ánh mắt là dựa vào bức ảnh của kova này, dĩ nhiên ko phải là mỗi bức ảnh này đâu, đừng vội tự hào. Chủ yếu là các yếu tố khác nữa… Có ít người hiểu được.Quay lại đọc bài thơ của chú anh thấy thật là vãi hàng
Hết thác trắng rồi lại thác xanh loạn xì ngầu. Lại còn ngút ngàn màu xanh trong ánh mắt keke. Ánh mắt của ai vậy chú
Rồi xôn xao lòng người sớm bình mình, nắng lên rực rỡ tùm lum mà tựa thơ lại là Đêm Cao Bằng à
Chết mất ! May mà tối hôm đó giao lưu chú không phát biểu bài "diễn văn" này của chú, nếu không các bác biên phòng mến mộ quá lại không cho về thì nhục
Ặc ặc, sặc nước thác rồi. Ưởng thế nào, sĩ sĩ lên rồi chỉ bôi được từng này nghệ vào người hay sao kova? Trẻ con nó cười cho thì chết. Rồi trời đã sinh ra Kova sao lại còn sinh ra Deptrainhatlang mới mệt chứ. Già rồi đổ đèo chậm thì đừng có đua với chú cùng thằng em Phantom mệt lắm đấy.Bè ta chầm chậm ra Quây Sơn
Phía dưới một đàn cá thờn bơn...
Tởn !
Em yêu quý biết bao bác Kova, chả hiểu sao cứ nỗi lần nghe tiếng động cơ bác ấy rít lên, khói tung mù mịt mịt mù ngay trước xe em, em lại thấy lòng mình vững vàng hơn một tí. Và may thay, số lần ngửi khói của bác ấy có thể lên tới vô số. Ý, mỗi lần thấy bác xuất hiện, em lại có cảm giác, "à há, mọi chuyện sẽ ổn, ko can chi mô". Tất nhiên là cái cảm giác ấy đã đánh lừa em khi 2 lần bác mở đường và cũng là 2 lần đoàn mình phải quay lại = )), tuy nhiên, em phải thành thực nói với bác là, con số 2 ấy quá bé nhỏ so với những gì bác đã làm được cho đoàn mình, thiệt đấy, lần mô bác trưởng đoàn nữa, em đăng kí một suất bác nhé^^