What's new

Hồi ức Bản Giốc, Ngườm Ngao 22-24/7/2011

Mọi người chuyển topic, chia sẻ ảnh ở bên này nhé.
Demo mở hàng

DSC_0668.JPG


Dám chơi bà à
DSC_0717.JPG
 
BẢN GIỐC- NHỮNG MẢNH VỤN CẢM XÚC

Đêm đầu trên đất Lạng Sơn

4h: Ông lớn đi công chuyện, nhấm nháy với con bạn phòng trường hợp bị xướng danh rồi điềm tĩnh, cứ cửa chính mà bước.

4h30: Đang tắm, sực nhớ hẹn Kova 5h, hét bà chị móc giùm cục gạch trong cốp, cuộc gọi nhỡ từ P.A.Quang. Chết, để Kova chờ thì coi như xong, sợ nhất mỗi lần Kova cau có. Tay run run nhấn bàn phím…đầu bên kia: “Anh phải chở lều, em bắt xe ôm đến nhé”. Thở phào như vứt được cục nợ, thư thái kỳ kọ…

5h30: Nằn nỉ út nhỏ đưa ra bến. Lơ đễnh mải buôn, chui tọt xuống hầm để rồi mỏi mồm thăm nom mới dò được cái công Bách Khoa. Gần như đã đông đủ, chỉ thiếu vài mống, xế ôm giao phối, buộc đồ, treo cờ…và rìn rìn nổ máy lên đường. Yeah

Chuyến này được ưu ái làm ôm của trưởng đoàn, oai phết. Khởi động bằng màn chỉnh quai sửa mũ, tay chạm nhẹ cằm Kova, râu mới lớn tia tỉa ram ráp…(lại nhớ râu bố, hồi nhỏ mỗi lần hôn hít cọ vào mặt gai ngứa). Đang bon bon chạy, con tải điên khựng lại, Kova phanh gấp, bánh chao đảo…mở mắt thấy Kova bé nhỏ nằm trọn trong vòng tay. “Em có sao không?” “Dạ, không ạ, còn anh?”. “Anh không sao”. Xe hỏng nặng, ôm quá khổ, xế khó lái nên được điều chuyển sang cho Thùy- chuyên chém trời, ứng kế câm lặng cho lành bởi mở mồm, vớ vẩn là lĩnh đủ...

Hoàng hôn tắt dần, trời ngả bóng rồi sầm tối. Tạt vào quán cóc ven đường xoa dịu bao tử. Đang loáy hoáy bôi chát chất quánh nhầy lên mặt bánh thì thằng EVN hắt hơi phụt phát, tối om như mực. Đèn pin được trưng dụng, lờ mờ trong đêm người nạp vào, kẻ xả ra… Chỉ có Kova là đang hỳ hụi sửa xe. “Vào ăn đi anh, tí sửa sau”. “Không, phải sửa trước”… Híc, Kova thế này em nuốt sao nổi...

“Rẽ kia khoảng 25km là quê Thùy”…“Ngủ à, kể tiếp chuyện Diệp nhé” “Ừ, đang đoạn về quê giới thiệu cho bố Thùy”. Thùy cao hứng nã pháo trong tiếng gió phật, ôm huy động toàn lực để đỡ, căng tai bắt key. Thùy có tài hành văn, lối diễn đạt cực chất. Nghe chuyện tình báo Thùy kể, miệng ôm ngoắc ra, rốn ôm rung mạnh, tim ôm thình thịch...với những phen dở khóc, dở cười của Diệp...

Ánh đèn pha chiếu rọi phản quang, xe chạy đều tăm tắt rồng rắn trông như một đội cớm đang săn hàng. “Chỉ cần 4 xe mình chạy quanh con ô tô này, nó hốt phải biết”.“Chuẩn”. Cứ vậy, đá qua đá lại, hai đứa đã nằm trên đất Lạng Sơn.

Đứng hóng “tổ chức” thám thính trận địa, chột dạ quần ướt…nữ tính trỗi dậy- vượt ngưỡng chịu đựng, giãi bày C.Thu nghe rồi hai đứa xông thẳng nhà dân. “Vào đi, chị đứng ngoài trông”. Thôi xong, đi toi cái quần…

23h…Kẻng cơm đêm…”Đặc sản của quán là cơm rang và phở xào”. Vừa nhận đĩa cơm ngút trời từ tay xêkô, C.Thu và Long mắt cú tia nhanh: “Cho xin bát”. Suy tính: “Mỡ màng, khô khan tẩn hết là điều không tưởng, thả câu để tí sơ múi ít phở xào”… Nhồm nhoàm vài miếng, thiếu nước, đảo mắt tìm nguồn cung, bàn bên Kova đang xì xụp bát phở tái chín. “Em thử tí”. Trời, cay cay, phê lòi. “Cho những gì đấy anh, ngon thế”. A lê hấp, khuấy điên đảo, Kova vơ vét hết cái và thịt, ặc. “Anh ki vừa thôi, để em ăn với chứ”… Sau khi tống hạt cơm cuối cùng vào bụng: “C.Thu phở xào của em đâu?”. Mặt tội lỗi, Thu dâng đĩa phở còn vài miếng bò và mấy cọng rau. “Thế cũng được, mang sang em ăn”…

00h…: Hô hào, rủ rê được chục mống đi đổi gió, vừa đặt chân lên cầu, các bác già đã nằng nặc đòi về, biết thế này cho ở nhà. Nào thì về… Sau hồi vật vạ lề đường, cùng Long và A.Tùng cuốc bộ lùng xêkô. Xa xa, thấp thoáng dáng “mỏ nhọn” đang tự sướng, mỗi lần thấy ống máy ảnh là mỏ nhọn lại ngực ưỡn, mông cong làm dáng…nhìn mà sởn hết da gà. Trò này hay hơn: Leo cây, ôm cột, trèo đá… đã quá trời, bõ cái công nhịn nhục, ngóng trông một tuần nay...

“Long ngủ dưới đó nhé, em lên kia”. Đột nhập P.301, A.Toàn tứ chi thẳng cẳng say giấc nồng, Ánh và Hiếu đang tình tứ ngắm nhau… Đẩy Hiếu vào giữa giường, chiếm một khoảng nhỏ ngả lưng. “Xòe quạt đi, em có bộ bài trong ba lô”. Long gian manh: “Đánh bài cởi đồ”. “Okie”. Nhìn mặt phởn của A.Tùng, biết anh đang máu, bơm thêm vài câu kiểu gì cũng sa lầy. Chuẩn men, đôi Tùng dắt nhau xuống P.204... Chơi quả này hơi hiểm, tí ăn đòn nhừ tử. Tự giải vây: “Keke, em đùa, không có bài đâu, anh ra chốt cửa đi”. Hiếu thâm sâu, vứt chìa khóa P.302 ra hành lang rồi đóng cái sầm... “Cốc cốc, mở cửa”… Keke, “Suỵt, coi như ngủ rồi”, ba anh em chui vào chăn rúc ra rúc rích, không dám hahaaaaaaa….
 
Hôm đó các bạn đi có vẻ vắng khách. Tôi đi sau các bạn 1 ngày thì rất đông đặc biệt bên TQ khá nhiều người và cả đám buôn lậu hàng qua biên nữa
 
Last edited:
Hôm đó các bạn đi có vẻ vắng khách. Tôi đi sau các bạn 1 ngày thì rất đông đặc biệt bên TQ khá nhiều người và cả đám buôn lậu hành xqua biên nữa

Không hẳn bạn à, lý do ít người là:
- Đoàn mình là đoàn cuối cùng vào hang Ngườm Ngao ngày 23.
- Đoàn mình là đoàn đến thác Bản Giốc sớm nhất ngày 24 => không tốn vé :))
Hơi tiếc là mây nhiều quá nên ko được ngắm cầu vồng ở thác.

@ Khotinh: đề nghị viết tiếp, tư liệu anh cung cấp mà mới viết như vậy là chưa được đâu.
 
Lần này anh sai là để cái tôi quá lớn. Yêu ghét là việc của mỗi người, chẳng bận tâm.

Ôm xế chiến tất…
6004782407_a3c1bb34a4_z.jpg
:D Định không nói gì nhưng thấy giống thật:
Thêm quả xích vàng, vai mang hình xăm, cộng với chút máu liều của bức dưới, kết hợp với khả năng chém gió sẵn có thì đúng chủ cửa hiệu đằng sau cộng với cho vay nặng lãi =)). Kết hợp với công việc hiện nay chắc toàn đi tua nước ngoài nhỉ :D. Thôi tiền thừa bé cầm lấy hết đi anh không dám đòi nữa. Cẩn thận làm ăn cho khéo không bị cất vào kho tha hồ mà phượt qua lịch tường.
Đâu có bảo trả đâu, chỉ bảo là chuyển thôi mà.:shrug: Ăn quả bí có mật nhé (NT).
 
Em mạn phép góp nhặt một ít cảm xúc đánh dấu lần đầu tiên thân chinh dặm trường đến với rừng núi miền Tây Bắc, và cũng là lần đầu tiên Phượt một cách thực thụ!

Là lần đầu đi phượt ấy nhá! Cảm xúc thiệt là khó tả! Náo nức từ hôm off trở về, quần áo chuẩn bị từ trước hôm đi 1 ngày, và tâm trạng thì...cứ như kiểu muốn xách ba lô lên rồi đi luôn ấy, chả muốn làm cái gì cả, và cũng chả làm được cái gì cả. Hức, mình đã đau khổ nghĩ biết thế này bảo anh kova anh ý cho lịch off ngay tối trước khi đi, hết ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường do những thấp thỏm cho chuyến đi gây ra=))). Mà số mình run rủi thế nào rơi vào đoàn phọt tận 2 bạn 91, mình nữa là 3, mừng mừng tủi tủi :p, sau buổi off còn phát hiện ra là các anh chị ý đi làm hết cả roài, hức hức, nhưng mà, vui lắm cơ, vì mình phát hiện ra ai cũng thật là cởi mở và gần gũi, và ai ai cũng mang trong mình một cái gì đó rất riêng nhưng cũng rất chung, những con người thích dịch chuyển, coi sự dịch chuyển là những trải nghiệm tuyệt vời, yêu biết bao những cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ nơi hoang sơ, và khao khát được chinh phục!. Có thể trong suốt cả đoạn đường đi, em chưa có cơ hội được nói chuyện với nhiều người, nhưng em biết là để bắt chuyện với bất kỳ ai trong đoàn mình cũng đều dễ dàng cả. Rời xa Hà Nội, rời xa những bộn bề công việc, rời xa những bài vở trên giảng đường, chúng ta trở lại là chúng ta với những điều mà chúng ta bây giờ mới bộc lộ ^^

Em yêu quý biết bao bác Kova, chả hiểu sao cứ nỗi lần nghe tiếng động cơ bác ấy rít lên, khói tung mù mịt mịt mù ngay trước xe em, em lại thấy lòng mình vững vàng hơn một tí. Và may thay, số lần ngửi khói của bác ấy có thể lên tới vô số. Ý, mỗi lần thấy bác xuất hiện, em lại có cảm giác, "à há, mọi chuyện sẽ ổn, ko can chi mô". Tất nhiên là cái cảm giác ấy đã đánh lừa em khi 2 lần bác mở đường và cũng là 2 lần đoàn mình phải quay lại = )), tuy nhiên, em phải thành thực nói với bác là, con số 2 ấy quá bé nhỏ so với những gì bác đã làm được cho đoàn mình, thiệt đấy, lần mô bác trưởng đoàn nữa, em đăng kí một suất bác nhé^^

Hehe, nhắc tới xế một tí không xế lại đòi "đền bù", xế cũng mần em cảm thấy thật an toàn, thiệt! Ngay từ những phút đầu lên xe, em đã thấy xế thiệt là có thể tin tưởng được. Rất vững vàng! Đi với xế nỏ khi mô phải lo lắng cái chi cả,hà hà. Mà chia sẻ tí xế nhé, cái tay em cứ để ở lưng không phải là có dã tâm đạp xế để nhảy lên mỗi khi có nguy cơ sắp té mô :)), tại cái thói quen như thế mà :p. Em cũng thừa nhận là em có nhiều thiếu sót, xế hỏi cái gì cũng không có, không biết, lại ngang bướng nữa, xế thông cảm nhé, đừng tủi thân khi so sánh với các xế khác được ôm ấp với lại tẩm quất thoải mái miễn phí nghe chưa =))))).

Em cũng rất nể chị Huyền, thủ quỹ của đoàn, và cũng là con người quyền lực thứ nhì sau bác Kova . Hơ hơ, chị thật là hết sẩy, em cũng muốn quản lý xiền bạc một cách hợp lý, an toàn như chị, lại lo cho cả đoàn từ bữa ăn giấc ngủ đâu vào đấy. Hichic, còn em thì toàn bị mất tiền thôi.

Chuyển sang chị Thu và chị Thúy nè, hichic, buổi tối về nhớ hai chị quá không ngủ được, em nằm bên hai chị mà có cảm giác thật là ấm áp, như kiểu mình là em út ấy, hihi, thật là dễ chịu, vẫn muốn chung giường với hai chị nữa cơ ^^. Tớ cũng rất yêu quý hai cậu, Đào Biên và Linh dễ xương ạ, mấy ấy thực sự là dễ thương, bạn Linh hát bài một con vịt thật hay, còn bạn Đào Biên thì lái xe thật pro (tớ thik gọi ấy là Đào hơn Biên ạ ^^).

Hihij, quả là cũng hơi ấn tượng với bác Hiếu, bác ý thiệt là người Mỹ có thể trầm lặng nhưng hết sức quan trọng với vị trí chốt đoàn:)), quả là cũng hơi tiếc khi không được nói chuyện với bác nhiều hơn.

Eo, em còn ấn tượng với bác Đẹp Chai nhất làng về cái độ trào phúng trong từng câu từng chữ bác thốt ra *ước gì mình cũng như anh ấy* ~.~

Chị Thúy khó tính ơi, chị quả là quoái tính với nhiều quả ảnh không đỡ được, và thật là men lỳ khi chuyển từ ôm sang xế, đổ đèo ầm ầm không một giọt mồ hôi, em là em nể ấy!

Chia sẻ với anh Thùy một tí ạ ;), thực ra là trong lần off 2 em lỡ đoán nhầm anh sinh năm 82, và quả thực với một người sinh năm 88 như anh thì chắc hẳn phải là một điều sỉ nhục lớn lắm ạ, nên là em chân thành xin lỗi anh rất là nhiều anh ạ, anh bỏ quá cho em anh nhá.

Em bày tỏ sự ngưỡng mộ của em đối với độ quái chiêu vô đối của anh Tùng Hà Tịnh, anh đã làm em phải cười lăn lộn không nén được trong buổi đốt lửa trại giao lưu với đội Honda (số bao nhiêu đấy), và những phát ngôn của anh luôn gây sốc với em, phát huy anh nhé. Em bày tỏ sự cảm ơn chân thành đối với anh Ánh, người đã lôi xềnh xệch em từ chỗ này đến chỗ kia để chụp ảnh, cố gắng tìm kiếm trong gương mặt tầm thường này đôi chút vẻ đẹp hiếm hoi nào đấy:)). Em bày tỏ sự ngạc nhiên và cảm kích đối với anh Phước khi trong đêm lửa trại, em bị "nháy" từ lúc nào mà không hay, và mấy bức ảnh thì nhìn rất là hay^^

Quả thực, viết ra như thế này mới thấy là có biết bao nhiêu thứ tình cảm nhỏ bé không thể không bày tỏ. Em màn phép được gửi tới các chị đoàn mình những nụ hôn nồng cháy và gửi tới các anh đoàn mình những cái ôm thắm thiết :X:X

Những ngày qua thật là những ngày ấm áp vô cùng, em thấy mình như nhỏ lại^^. Yêu mọi người rất nhiều :X

Giờ mới vào đọc cảm xúc của ôm, lai dít :)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,322
Bài viết
1,175,217
Members
192,046
Latest member
kubetjungleboss
Back
Top