Đường từ Mường Nhé vào đồn biên phòng Apa Chải dễ đi hơn. Đường rừng núi vắng ngắt, đôi khi lại gặp vài con trâu đi lầm lũi đi trong bóng tôi, thi thoảng lại gặp vài cái xe máy dựng ven đường. Xe Long tăng tốc vượt trước xe tôi. Tôi cứ duy trì tốc độ hơn 30km/h để đảm bảo an toàn.
Bỗng giật mình….
Đèn pha xe máy lia qua bụi cỏ ven đường. Thấy 2 đốm sáng, chẳng biết là cái gì… @@ Tự nhiên thấy ghê ghê. Sương buông xuống làm tăng cảm giác lạnh lẽo, gai gai. Đã thế lại càng để ý, thi thoảng đèn lia qua bụi lại thấy mấy đốm sáng như mắt mèo. Mà ở đây dân còn chẳng có lấy đâu ra mèo cơ chứ…. Hu huu
Cột báo lộ giới cho biết còn cách Apa Chải còn gần 3 chục km, Mỗi lần qua được một cột lại thấy đỡ ghê hơn tý. Thế là cứ đếm mấy cái cột mốc lộ giới báo km ở ven đường.
27km
26km
24km
20km
Ối thánh thần ơi…… tự nhiên bỏ mấy cái không đếm h nhìn lại thấy cột mốc được sơn trắng toát, giống hệt như những nấm mồ.. 1 cái trắng…. 2 cái trắng….
(
(…. Cảm giác lạnh sống lưng. Đi miết mà vẫn chỉ thấy cột mốc trắng.
Ối mệ ơi, con nhớ mệ. con muốn về nằm điều hòa … hu hu hu..
Thần hồn át thần tính, cái giống đã sợ lại càng để ý hơn, càng để ý lại càng tưởng tượng ra lắm thứ. Tim đập thình thịch khi ven đường lại có mấy cái miếu thờ người bị tử nạn được người thân dựng lên thờ. Nghe đâu như có tiếng bước chân đuổi theo đằng sau.
(
( (mình thề đoạn này nghĩ lại đến h vẫn còn sợ, cứ vừa đánh hồi kí, vừa nhòm cửa sổ xem có cái cánh tay nào thò vào bóp cổ mình ko)
Cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy xe, cứ thế lao vào đêm,
đêm cứ chạy, cứ đuổi theo đêm…….
Một cái vòng luẩn quẩn…..
lại gặp cột mốc trắng…
Cuối cùng mốc của ngày hôm nay đã đến, đồn 317 đây rồi. Vừa đặt chân đến đồn thì cũng là giờ đồn cắt điện, bật đèn pin lên tìm anh Sơn trưởng đoàn làm, đưa CMT làm thủ tục và đi ăn….