(Tiếp)
Sau khi giải quyết xong 2 con gà còi & gần 2 chai rượu cũng như là 1 ít Mèn mén, 1 ít Tàu chúa, tụi em ngồi tán phét 1 tẹo thì nhìn qua phía cạnh nhà sàn có 2 pác dân tộc đang “phê”, vừa thổi kèn vừa nhảy múa & lăn lộn trên đất. Thấy hay hay, em & 1 số đồng chí trong nhóm chạy qua xem. Nhưng cuối cùng thì cũng chả có giề, đành giải tán, lại lang thang, ngơ ngác ngắm nhìn pà con đi chợ tình. Đứng mãi cũng mỏi, thế là tụi em quyết định tọa xuống cạnh 1 cái cây trước ngôi trường PTCS Khau Vai (mà sau đó biến thành khách sạn Khâu Vai). Ngồi đó chưa hóng hớt được gì thì đã thấy phía chân trời xa xa chớp loằng ngoằng, đoán được là thể nào cũng mưa, vậy là tụi em chạy ngay vào ngồi dưới hiên trường. ai cũng tự hào cho mình là thông minh, tí nữa mưa là có chỗ trú, keke. Ngồi tán dóc hoài cũng mỏi lưng, nhưng chỗ hè này bẩn quá nên chả ai dám ngả lưng xuống nằm, bỗng nhiên từ đâu có 1 anh mang ra vài cái chiếu, vậy là tụi em hí hửng lao ra kêu mượn để chải ra nằm, hichic, nhưng không phải, họ mang ra để cho 1 nhóm khác mượn để vào trong phòng học ngủ. Ngồi dưới mái hiên của trường học nhìn lên phía xa xa, nơi đường dẫn vào chợ tình, em cứ ngỡ như là đang ở thành phố với ánh đèn pha & ánh đèn phanh cứ lập lòe kéo dài hàng 2 – 3km, nghĩ mà tội nghiệp cho những người đang bon chen ở trên kia, tẹo nữa mà trời mưa thì không biết chuyện gì xảy ra nhỉ? :shrug: :shrug:
Một lúc sau thì trời mưa, có ai ngờ đâu là mưa Khâu Vai to thế, mưa như trút nước, chỗ ngồi tưởng như là mĩ mãn lắm cuối cùng cũng không thể che mưa được cho ai (tưởng nhóm mình toàn người thông minh, hóa ra cũng thường thôi, như nhau cả thôi, keke). Vậy là tụi em ùa chạy hết vào trong phòng học, em nhanh chân chạy vào & kiếm cho mình 1 chỗ nằm rất chi là thoải mái, em nằm trên 4 cái ghế có nệm êm đang hoàng nhé. Yên vị rồi, em kệ cho mọi lục tục tìm chỗ ngủ. Nhưng cũng chả được yên, em bị cướp mất 1 cái ghế, vậy là chỉ còn 3 thôi, nhưng không sao, 3 cũng tốt mà, miễn là có cái mà ngả lưng. Nhưng nằm 1 lúc cũng chả ngủ được, phần vì khá lạnh, phần vì em mang theo nhiều thứ lỉnh kỉnh quá mà lại mặc quần đùi áo phông nên chả có túi mà để, đành phải cầm trong tay, mà vừa cầm vừa ngủ thì không được. Thêm vào đó là tin nhắn liên tục báo về kết quả của mấy trận bóng đang diễn ra tại châu Âu.Lại thấy đoàn mình có mấy bạn nữ mà chỗ nằm có vẻ chênh vênh, vậy là em nhổm dậy bảo ai đó vào ngủ, nhưng chả ai vào. Thấy pác leader sau khi nhiệt tình sắp xếp chỗ cho từng người nhưng cuối cùng chả có chỗ nằm nên em bảo pác ấy vào chỗ em, em ra ngoài coi trời coi đất 1 tẹo, nếu ngớt mưa em sẽ về Mèo Vạc. Vậy là em đành đi ra ngoài trong khi các pác đã ngon lành trong giấc ngủ. Nhìn lên phía đường vào, ánh đèn pha đã giảm bớt, nhưng vẫn còn khá nhiều.
Ra ngoài 1 lúc thì thấy trời có vẻ ngớt mưa, vậy là em phi nhanh ra chỗ để xe, hichic, đúng là như Tổ lái chuyên nghiệp tuyên truyền, đi đường chính thật sự xa, em đi phải mất 20 phút trong bóng đêm mù mịt mới thấy được chỗ để xe. Ra đến bãi xe thì trời đã tạnh, chỉ còn lác đác vài hạt mưa còn sót lại thôi. Nghĩ đến cảnh các pác nhà mình phải nằm đất nên em quyết định lấy điện thoại ra gọi để rủ các pác về, gọi cho pác Hải cuộc đầu tiên, không thấy nghe, rồi cuộc thứ 2, thứ 3 cũng chả nghe máy. Đành chuyển qua gọi cho em Hiền, pác Phong, pác Phương nhưng đáp lại chỉ là tiếng tò te tí, thuê bao quí khách vừa gọi hiện đang bị thuê bao khác bịt miệng, khoogn thể trả lời được, xin quí khách vui lòng đừng làm phiền. Hichic, chết mất, giờ này mà đi về Mèo Vạc 1 mình thì cũng run, mà gọi thì không được, làm thế nào bây giờ? Thôi thì cố gọi cho pác Hải – sđt duy nhất đổ chuông, xem sao, vậy là tiếp tục ấn số, cuộc 4, cuộc 5, vẫn không thấy nghe máy. Lại tiếp phát nữa, cũng không nghe máy. Đi cũng dở mà ở thì không xong, thôi, phi hẳn xe máy vào đó gọi các pác vậy, vậy là em chậm chạp phi xe máy vào. Đến cái dốc chỗ lúc tối chụp ảnh thì thấy chơn trượt, xe không thể lên được, hichic, chả nhẽ vứt xe ở đây để lội bộ vào gọi. Lại lấy máy ra với hi vọng là gọi được, tiếp tục cuộc 6, cuộc 7 rồi cuộc 8, vẫn không nghe máy. Còn mấy máy của các pác kia thì cũng vẫn chưa liên lạc được. Pó tay ròi, đành đi về Mèo Vạc 1 mình thôi. Vậy là em rú ga, tăng tốc trước cái nhìn ngơ ngác của những người dân tộc & người kinh đi chơi chợ tình. Nhanh chóng vượt đi, chạy như mà đuổi, vượt tất cả những ai đi trên đường, chạy đến 12:20 thì em về đến Mèo Vạc, lúc này thì thảnh thơi rồi, cứ tà tà mà cho xe tự trồi về nhà nghỉ thôi. Đúng lúc em về đến Mèo Vạc thì lại có điện lưới quốc ra, keke, số mình may quá. Phi thẳng xe vào nhà, dựng xe & chạy vội lên phòng để lấy đồ đi tắm rửa rồi đi ngủ, mệt lắm rồi. Khi em định chạy xuống phòng tắm thì giật mình nhớ lại lwofi pác Thắng khựa “bên cạnh có 1 thằng nhìn mặt gian gian”. Vậy là em lại cẩn thận lấy khóa khóa cửa lại rồi mới đi xuống tắm rửa. Sau khi tắm rửa thoái mái, trở về phòng để đi ngủ thì em mới nhớ ra là có 1 số pác lúc chiều có phơi quần áo, vậy là lại ra xem để còn cất đi. Nhìn cái dây phơi trống chơn, & đôi giày của Mr Bumby gọn gang dưới mái hiên nhà, em yên tâm đi ngủ, nghĩ chắc pác Khựa nhìn nhầm, chứ thằng bên cạnh nó tốt bụng cất cả quần áo, giày giúp mình mà, nó có gian đâu? Nằm thoải mái trên 2 cái giường, 2 cái gối & 3 cái chăn, em nghĩ thấy thương các pác nằm ở khách sạn Khau Vai quá, không biết đêm đó có gì vui không, các pác kể em nghe đi. Có chỗ ấm để ngủ rồi thì em thấy đói bụng, may mà mình có mang theo đồ ăn, vậy là ăn mấy cái bánh mì tity rồi đi ngủ thôi (dĩ nhiên là trước khi đi ngủ đã cài cửa cẩn thận kẻo nhỡ thằng mặt gian gian bên cạnh nó mò sang thì …). Vậy là đêm chợ tình mình đã trắng tay, không tán được em dân tộc nào cả, hichic. (Đoạn này không có ảnh để post, toàn chữ & chữ thôi, ai có ảnh thì post pụ họa em nha). :help :help :help
(Còn nữa)