Phong
Chuông gió
NGày 5: Rước nàng về dinh bằng xe đò.
Trong ngóng mãi cuối cùng cũng đọc được những dòng tràn đầy cảm xúc của bác Nghĩa, đọc tới đâu em lại mường tượng cung đường tới đó đấy. Có quá nhiều cảm xúc cho ngày áp chót này các bác nhỉ hehehe…Quay lại chuyện cặp xế ôm em sau khi tới Hà Giang khoảng 11h 45, em liền gọi điện cho bác Cường hỏi thăm tình hình đoàn thế nào. Bác Cường : “ Anh còn cách Mèo Vạc 25km nữa thôi”
Nghe thế em nghĩ chả biết các bác đi đứng thế nào mà giờ còn cách Mèo Vac 25km
? Định đợi mọi người tại Hà Giang nhưng bác Cường nói cứ đi trước đi thế là sau khi ăn trưa tụi em chạy tà tà về Tuyên Quang luôn. Lúc này thuốc của bác Châu cho vẫn còn tác dụng hay sao í, chạy mà em mắt nhắm mắt mở, có 1 đoạn em ngủ luôn. Thấy xe lảo đảo ôm em liền hỏi
Ôm: “ Anh ngủ gật àh”
Xế: “Ngủ đâu em, anh tránh cục đá ấy mà
)”
Thấy tình hình không ổn với lại cả ngày hôm nay chưa có giọt café nên thôi tấp vào làm li café cho nó tỉnh cái đã. Gặp chị bán café cũng thân thiện
“Ơ tụi em đi từ SG vào tới Khâu Vai đấy àh, sao hay thế, tụi chị ở ngay đây mà còn chưa đi được lần nào, mà còn đi bằng xe máy nữa cơ àh.”
Trò chuyện 1 chút về Khâu Vai với chỉ xong thế là 2 đứa lại tiếp tục lên đường. Cách Tuyên Quang khoảng 50km lúc này tầm 3h30, đi ngang 1 trường tiểu học có vườn vải khá đẹp thế là tấp vào cho ôm em shot vài tấm.
photo by Vòng A Lình
photo by Vòng A Lình
photo by Vòng A Lình
Tranh thủ lúc này em gọi cho mấy bác thử xem thế nào, số nào cũng tò tí te, hên sao gọi được cho bác Hải.
Phong:“Em cách Tuyên Quang 50km đấy, anh tới đâu rồi?”
Bác Hải :“Anh còn cách Tuyên Quan khoảng 70km nữa thôi, em đi từ từ chờ mọi người nhé.”
“ Mà em gọi anh xóm và ngây ngô hộ anh cái, xe Phương xì lốp rồi xe anh không có đồ nghề.”
Giọng bác Hải khi này có vẻ khá là căng thẳng. Mà mới nãy mình cũng có gọi được cho anh Xóm đâu. Loay hoay 1 hồi bác Hải cũng báo ah anh thấy đồ nghề rồi. Thế là mình lại tà tà về Tuyên Quang để chờ mọi người. Về tới Tuyên Quangđi 1 vòng xem tình hình phòng ốc thế nào? thấy trong thị xã không ngon bằng đường lộ thế là quay ra đường lộ hỏi thuê phòng luôn. Móc dt chỉ gọi được Ku Linh.
Phong: “ Em tới đâu rồi, hỏi mọi người anh book phòng luôn nhé”
Ku Linh: “ Em không biết nữa, cả đoàn giờ chơi vơi lắm. Không biết chừng nào mới về tới Tuyên Quang, tụi em còn đang chạy trong rừng”.
Quái thật, nãy lão Hải báo là cách Tuyên Quang 70km thôi mà, mình chẳng hiểu mô tê gì ráo. Thôi cứ lấy phòng nghỉ trước rồi báo địa chỉ chờ anh em vậy. Tắm rửa xong 2 đứa đi là 2 tô cháo gà với 2 cái cánh gà ăn thêm, no nê xong quay về phòng nằm xem tivi khỏang 10h nhận được tin nhắn của Bô lão Vy
“ Mình còn cách Tuyên Quang 100km nữa, 2 vợ chồng nghỉ trước đi nhé…”
Thôi rồi đi ngủ luôn chứ sao hahaha. Để ngày mai gặp các bác luôn vậy.
Không đi được cùng các bác, không có cảm giác lạc đường rồi nào là đi rừng, đi trong mưa, cảm giác mệt mỏi nhưng thú vị… em rất là tiếc nhưng bù lại tụi em lại có được được khoảng lặng khá là nhẹ nhàng trong chuyến đi này. Đối với riêng em khoảng lặng này cùng với khoảng lặng ngồi ngắm chợ Đồng Văn lúc 5h30 sáng, rồi lại café 1 mình ngắm chợ qua khung cửa cũng là 1 trong những cái thú trong chuyến đi này.
Trong ngóng mãi cuối cùng cũng đọc được những dòng tràn đầy cảm xúc của bác Nghĩa, đọc tới đâu em lại mường tượng cung đường tới đó đấy. Có quá nhiều cảm xúc cho ngày áp chót này các bác nhỉ hehehe…Quay lại chuyện cặp xế ôm em sau khi tới Hà Giang khoảng 11h 45, em liền gọi điện cho bác Cường hỏi thăm tình hình đoàn thế nào. Bác Cường : “ Anh còn cách Mèo Vạc 25km nữa thôi”
Nghe thế em nghĩ chả biết các bác đi đứng thế nào mà giờ còn cách Mèo Vac 25km
Ôm: “ Anh ngủ gật àh”
Xế: “Ngủ đâu em, anh tránh cục đá ấy mà
Thấy tình hình không ổn với lại cả ngày hôm nay chưa có giọt café nên thôi tấp vào làm li café cho nó tỉnh cái đã. Gặp chị bán café cũng thân thiện
“Ơ tụi em đi từ SG vào tới Khâu Vai đấy àh, sao hay thế, tụi chị ở ngay đây mà còn chưa đi được lần nào, mà còn đi bằng xe máy nữa cơ àh.”
Trò chuyện 1 chút về Khâu Vai với chỉ xong thế là 2 đứa lại tiếp tục lên đường. Cách Tuyên Quang khoảng 50km lúc này tầm 3h30, đi ngang 1 trường tiểu học có vườn vải khá đẹp thế là tấp vào cho ôm em shot vài tấm.

photo by Vòng A Lình

photo by Vòng A Lình

photo by Vòng A Lình
Tranh thủ lúc này em gọi cho mấy bác thử xem thế nào, số nào cũng tò tí te, hên sao gọi được cho bác Hải.
Phong:“Em cách Tuyên Quang 50km đấy, anh tới đâu rồi?”
Bác Hải :“Anh còn cách Tuyên Quan khoảng 70km nữa thôi, em đi từ từ chờ mọi người nhé.”
“ Mà em gọi anh xóm và ngây ngô hộ anh cái, xe Phương xì lốp rồi xe anh không có đồ nghề.”
Giọng bác Hải khi này có vẻ khá là căng thẳng. Mà mới nãy mình cũng có gọi được cho anh Xóm đâu. Loay hoay 1 hồi bác Hải cũng báo ah anh thấy đồ nghề rồi. Thế là mình lại tà tà về Tuyên Quang để chờ mọi người. Về tới Tuyên Quangđi 1 vòng xem tình hình phòng ốc thế nào? thấy trong thị xã không ngon bằng đường lộ thế là quay ra đường lộ hỏi thuê phòng luôn. Móc dt chỉ gọi được Ku Linh.
Phong: “ Em tới đâu rồi, hỏi mọi người anh book phòng luôn nhé”
Ku Linh: “ Em không biết nữa, cả đoàn giờ chơi vơi lắm. Không biết chừng nào mới về tới Tuyên Quang, tụi em còn đang chạy trong rừng”.
Quái thật, nãy lão Hải báo là cách Tuyên Quang 70km thôi mà, mình chẳng hiểu mô tê gì ráo. Thôi cứ lấy phòng nghỉ trước rồi báo địa chỉ chờ anh em vậy. Tắm rửa xong 2 đứa đi là 2 tô cháo gà với 2 cái cánh gà ăn thêm, no nê xong quay về phòng nằm xem tivi khỏang 10h nhận được tin nhắn của Bô lão Vy
“ Mình còn cách Tuyên Quang 100km nữa, 2 vợ chồng nghỉ trước đi nhé…”
Thôi rồi đi ngủ luôn chứ sao hahaha. Để ngày mai gặp các bác luôn vậy.
Không đi được cùng các bác, không có cảm giác lạc đường rồi nào là đi rừng, đi trong mưa, cảm giác mệt mỏi nhưng thú vị… em rất là tiếc nhưng bù lại tụi em lại có được được khoảng lặng khá là nhẹ nhàng trong chuyến đi này. Đối với riêng em khoảng lặng này cùng với khoảng lặng ngồi ngắm chợ Đồng Văn lúc 5h30 sáng, rồi lại café 1 mình ngắm chợ qua khung cửa cũng là 1 trong những cái thú trong chuyến đi này.
Last edited: