What's new

Khâu Vai - Hà Giang - Lang thang đêm chợ tình

Dear các pác!!!

Vậy là topic của chúng ta trên "Tìm bạn đồng hành" đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ đây chúng ta vào đây để chia sẻ những xúc cảm, hình ảnh sau 6 ngày lang thang Hà Giang nhé (mà có phải chỉ riêng Hà Giang thôi đâu, còn cả Tuyên Quang, Cao Bằng, Phú Thọ ... nữa chứ).
Cảm ơn cả nhà về chuyến đi...(beer) (beer) (beer)
 
NGày 5: Rước nàng về dinh bằng xe đò.

Trong ngóng mãi cuối cùng cũng đọc được những dòng tràn đầy cảm xúc của bác Nghĩa, đọc tới đâu em lại mường tượng cung đường tới đó đấy. Có quá nhiều cảm xúc cho ngày áp chót này các bác nhỉ hehehe…Quay lại chuyện cặp xế ôm em sau khi tới Hà Giang khoảng 11h 45, em liền gọi điện cho bác Cường hỏi thăm tình hình đoàn thế nào. Bác Cường : “ Anh còn cách Mèo Vạc 25km nữa thôi”

Nghe thế em nghĩ chả biết các bác đi đứng thế nào mà giờ còn cách Mèo Vac 25km:D? Định đợi mọi người tại Hà Giang nhưng bác Cường nói cứ đi trước đi thế là sau khi ăn trưa tụi em chạy tà tà về Tuyên Quang luôn. Lúc này thuốc của bác Châu cho vẫn còn tác dụng hay sao í, chạy mà em mắt nhắm mắt mở, có 1 đoạn em ngủ luôn. Thấy xe lảo đảo ôm em liền hỏi
Ôm: “ Anh ngủ gật àh”
Xế: “Ngủ đâu em, anh tránh cục đá ấy mà:))”

Thấy tình hình không ổn với lại cả ngày hôm nay chưa có giọt café nên thôi tấp vào làm li café cho nó tỉnh cái đã. Gặp chị bán café cũng thân thiện
“Ơ tụi em đi từ SG vào tới Khâu Vai đấy àh, sao hay thế, tụi chị ở ngay đây mà còn chưa đi được lần nào, mà còn đi bằng xe máy nữa cơ àh.”
Trò chuyện 1 chút về Khâu Vai với chỉ xong thế là 2 đứa lại tiếp tục lên đường. Cách Tuyên Quang khoảng 50km lúc này tầm 3h30, đi ngang 1 trường tiểu học có vườn vải khá đẹp thế là tấp vào cho ôm em shot vài tấm.

P5114693.jpg

photo by Vòng A Lình

P5114701.jpg

photo by Vòng A Lình


P5114705.jpg

photo by Vòng A Lình


Tranh thủ lúc này em gọi cho mấy bác thử xem thế nào, số nào cũng tò tí te, hên sao gọi được cho bác Hải.
Phong:“Em cách Tuyên Quang 50km đấy, anh tới đâu rồi?”
Bác Hải :“Anh còn cách Tuyên Quan khoảng 70km nữa thôi, em đi từ từ chờ mọi người nhé.”
“ Mà em gọi anh xóm và ngây ngô hộ anh cái, xe Phương xì lốp rồi xe anh không có đồ nghề.”

Giọng bác Hải khi này có vẻ khá là căng thẳng. Mà mới nãy mình cũng có gọi được cho anh Xóm đâu. Loay hoay 1 hồi bác Hải cũng báo ah anh thấy đồ nghề rồi. Thế là mình lại tà tà về Tuyên Quang để chờ mọi người. Về tới Tuyên Quangđi 1 vòng xem tình hình phòng ốc thế nào? thấy trong thị xã không ngon bằng đường lộ thế là quay ra đường lộ hỏi thuê phòng luôn. Móc dt chỉ gọi được Ku Linh.
Phong: “ Em tới đâu rồi, hỏi mọi người anh book phòng luôn nhé”
Ku Linh: “ Em không biết nữa, cả đoàn giờ chơi vơi lắm. Không biết chừng nào mới về tới Tuyên Quang, tụi em còn đang chạy trong rừng”.

Quái thật, nãy lão Hải báo là cách Tuyên Quang 70km thôi mà, mình chẳng hiểu mô tê gì ráo. Thôi cứ lấy phòng nghỉ trước rồi báo địa chỉ chờ anh em vậy. Tắm rửa xong 2 đứa đi là 2 tô cháo gà với 2 cái cánh gà ăn thêm, no nê xong quay về phòng nằm xem tivi khỏang 10h nhận được tin nhắn của Bô lão Vy
“ Mình còn cách Tuyên Quang 100km nữa, 2 vợ chồng nghỉ trước đi nhé…”
Thôi rồi đi ngủ luôn chứ sao hahaha. Để ngày mai gặp các bác luôn vậy.

Không đi được cùng các bác, không có cảm giác lạc đường rồi nào là đi rừng, đi trong mưa, cảm giác mệt mỏi nhưng thú vị… em rất là tiếc nhưng bù lại tụi em lại có được được khoảng lặng khá là nhẹ nhàng trong chuyến đi này. Đối với riêng em khoảng lặng này cùng với khoảng lặng ngồi ngắm chợ Đồng Văn lúc 5h30 sáng, rồi lại café 1 mình ngắm chợ qua khung cửa cũng là 1 trong những cái thú trong chuyến đi này.
 
Last edited:
Điều không thể quên...

Hà Giang – những điều không thể quên !

Khi tới được thị xã Hà Giang, tớ đã cười khẩy, hóa ra đường đi cũng dễ như về quê ngoại tớ vậy, muỗi mà thôi. Nhưng tớ đã đi và những con đường đèo của Hà Giang có một nét riêng mà tớ không quên được, không thể lẫn được với con đường trước tớ đã từng đi. Nó nhỏ nhỏ, nó uốn éo như đường cong của người con gái, có những khúc cua tay áo ngược lên khiến người ta phải uốn người theo để ngưỡng mộ, những đoạn đổ đèo dài nhưng người ta lại không thể đi nhanh được, phải đi từ từ, và ta cũng sẽ cảm nhận được hết nó, những đường cong mềm mại. Ở đây ta chỉ thấy những đường cong ẩn khuất sau những dãy núi, tớ đã đi hết dãy núi này sang dãy núi kia.

Ngôi nhà ở Hà Giang, thấp nhỏ giấu mình trong tường đá, nét riêng của Hà Giang, cao nguyên núi và đá. Tớ đi, tớ thích thú và phấn khích với ngôi nhà lưng chừng núi đá dốc, với ngôi nhà có bức tường đá xếp dài, ngôi nhà nào cũng có cây đào rừng. Tớ thấy những đứa trẻ, lem luốc, da đen xạm, nhìn bọn tớ đi qua với đôi mắt tròn ngơ ngác, ấy mà khi tớ vẫy tay chào bọn nó cũng vẫy chào tớ. Tớ đi, đi để thấy núi đá Hà Giang hùng vĩ đến thế nào, để thấy sức người đã xẻ núi phá đá làm đường, những con đường mà tớ học Xây dựng nhưng khi tưởng tượng ra người ta đã làm gì, tớ chỉ biết ngả mũ cúi người để lặng đi trước những con người đó. Cả miền đất tớ đi, chỉ có núi đá, và màu xanh của ngô. Kì lạ những con người nơi đây, họ sống được với mảnh đất khó khăn và khắc nghiệt đến vậy.

Nhóm tớ đi Hà Giang, để đến chợ tình Khâu Vai, có lẽ trong lòng mỗi người đều có những ý định và tâm sự riêng nên họ đã gặp nhau ở đây, Nam và Bắc để cùng đi chợ tình. Tớ háo hức từ lúc đến thị trấn Mèo Vạc, chạy ra chạy vào mong cho đến tối để đi chợ tình. Ấy thế mà nghe leader nói đi 5-6 cây đường đẹp là đến, tớ thoáng chút buồn, chợ tình gần thị trấn gần người Kinh vậy sao. Lên xe, tớ rất háo hức, đi nhanh lên nào, qua gặp mấy anh cá vàng đứng trên đèo, tớ không giấu sự háo hức và tự hào tí chút, tớ đi xe máy từ Hà nội lên chợ tình này đấy, vênh mặt đi qua. Chạy lên đỉnh núi là lúc mặt trời xuống núi phía thị trấn Mèo Vạc, mình đi chợ tình trong cảnh đẹp quá, đi nhanh thôi. Đi đường mà mắt tớ cứ háu háu nhìn phía xa xem đến chưa, chưa thấy gì cả, lại bị cái xe con của mấy bác cán bộ phía trước làm bụi, tớ phóng nhanh để vượt lên. Chạy càng nhanh, cảm giác háo hức của tớ tăng, rồi tớ phi vù qua các xe phía trước. Phía xa lắm, tớ không thấy ánh đèn nào cả, vậy là chợ tình ở sâu trong núi rồi, tớ chạy hết sức có thể, để tới chợ tình, tình yêu là điều quan trọng trong cuộc sống của tớ. Nhưng tớ chạy nhanh quá, khiến ôm của tớ lạnh run lần 1. Tới nơi, tớ thất vọng, và những suy nghĩ của tớ cứ ngổn ngang đến bây giờ. Tớ chỉ còn 1 mong muốn, đừng đem lối sống của người Kinh làm hỏng đi nét văn hóa dân tộc của Hà Giang.

Đoàn tớ nghỉ ngơi lấy sức để về nhà, tớ cảm nhận như mỗi người lặng đi, trầm đi 1 chút từ chợ tình về, đấy chỉ là cảm nhận của cá nhân tớ. Cung đường lúc về khiến ai từng đi qua không thể quên được, hỉ nộ ái ố đều có, nắng, mưa, hỏng xe, mệt mỏi rã rời nhưng trên môi mọi người đều nở nụ cười méo xệch. Mọi người đã không còn muốn nhắc đến khái niệm thời gian, quãng đường hay đang ở đâu, chỉ biết cần phải lên xe đi tiếp. Tớ biết thế nào là cảm giác cô đơn trên con đường xa nhà, biết cảm giác đi lạc và tớ cũng biết sức con người làm được những điều vượt tưởng tượng. Con đường thoát ra từ núi để về Na Hang cho tớ nhiều cảm xúc và suy nghĩ nhất chặng đường. Tớ vượt lên để chạy đầu đoàn, cả con đường tớ đi chỉ có 2 hay 3 hay thêm 1 vài cái xe nữa, tớ không biết, ít lắm, tớ mong nhìn thấy chúng cho vững tâm. Con đường nhỏ nhiều cua và khó lường, cát đá nhỏ giữa đường đe dọa những tay lái non. Tớ chạy trong đêm, hai bên là núi hay là vực, tớ không quan tâm nữa, chỉ còn tập trung vào con đường để không bị ngã và về nhanh nhất có thể. Đó là cảm giác cô đơn 1 mình trên con đường, tớ phải cố chạy xuyên qua núi qua đêm để sớm thoát khỏi những ý nghĩ đó. Những câu chuyện đi đêm trên đèo tuần trăng và bãi vàng Na Hang càng khiến tớ lao vào bóng đêm như ma tốc độ. Tớ làm ôm ủa tớ lạnh run lần 2. Về đến thị trấn Na Hang, tớ thấy như đã gần về đến nhà rồi… (BB)
 
Ngày về
Mặc dù đêm hôm trước phải thức khuya, mãi 3h mới đi ngủ, nhưng sáng hôm về vẫn thức dậy từ rất sớm, 6h em đã tỉnh dậy rồi, nhưng thấy còn sớm quá nên lại nằm xuống ngủ thêm 1 lúc nữa. 8h thì tất cả đều dậy để chuẩn bị check out, đi ăn sáng rồi về HN. Sau khi đã chuẩn bị kĩ càng, tụi em cho người đi tìm chỗ ăn sáng trước rồi cả đoàn mới kéo nhau đi, em ra ngoài & lượn lờ 1 tẹo rồi quay về khách sạn nhưng mọi người vẫn chưa chuẩn bị xong. Nhờ có sự “lề mề” của mọi người mà người thân của em mang quà ra đúng lúc em vẫn còn lởn vởn ở cửa khách sạn, vậy là nhận được 1 thùng carton hoa quả, keke. Cảm ơn sư “lề mề” của cả nhà nhé. Chờ hoài, nghịch mãi thì mọi người cũng chuẩn bị xong, vậy là đi ăn sáng thôi. Lượn 1 vòng quanh khách sạn rồi cũng tìm được điểm ăn sáng. Trong khi mọi người ùa chạy vào quán thì em tranh thủ đi tăng lại cái xích do mấy ngày đi toàn đường đồi núi nên đã bị chùng. Đúng là người miền núi, tăng xích mà mất có 3 ngàn đồng, nếu ở HN kiểu gì cũng mất 10.000 cho coi. Vậy là em lấy tiền ra trả, có đồng 5.000 nên em “bo” luôn cho anh chủ hiệu sửa xe, khỏi phải trả lại luôn.
Sửa xong xe em quay về chỗ ăn sáng thì lúc này mọi người đã ăn xong hiệp 1 (trứng vịt lộn) & đang chuẩn bị ăn hiệp 2 (bún chả). Em đành kêu 2 quả vịt lộn trước nhưng khổ nỗi là chưa luộc xong, vậy là đành ăn bún chả trước, sau đó mới “chơi” 1 quả vịt lộn. Sau bữa sáng là café, quán café ngay cạnh quán ăn sáng luôn luôn thế mà lị), vừa café vừa hàn huyên 1 tẹo thì có 2 thành viên rút về trước, đoàn còn lại 13 người hò nhau đi tắm suối nước khoáng nóng. Vậy là lên đường.
Sau khi làm 2 cốc được cho là nước khoáng để nguội, em vào phóng tắm để ngâm người, vừa mở được cửa phòng thì thấy pác Khựa cứ oang oang: Tại sao phòng mình không có giường nhỉ? Ơ hay, người ta là VIP thì dĩ nhiên là phải có giường rồi, ông trông giống Khựa, may mà người ta còn cho tắm đó, chứ không người ta đuổi từ khi ông mới mon men đến rồi cơ. Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ cũng như lúc ban đầu gặp mặt, em không dám phát biểu linh tinh, sợ bị oánh. Em đành nói với pác ấy nếu pác muốn có giường thì qua đây em nhường cho. Nhưng có lẽ pác ấy cũng sợ em oánh nên không dám qua, keke. Vậy là okie rồi, tắm thôi.
Ngâm được nửa tiếng thì chán, vậy là đi ra, ra ngoài thì đã thấy có 1 vài pác ra rồi. Không ngờ mọi người ra sớm thế. Duy chỉ có ku Linh, chắc mấy hôm làm Tổ lái chuyên nghiệp nên người mệt mỏi, ngâm lâu thế cơ chứ, phải nhờ mấy em xinh đẹp vào gõ cửa phòng thì mới chịu chui ra.
Sau khi thư giãn xong tụi em lên đường về HN, chỉ còn có 156km nữa thôi, lại vừa được ngâm nước nóng thư giãn nên ai cũng rất phấn khởi. Vậy là lên đường nhằm thẳng hướng HN tiến lên.
Phi ầm ầm, phi rất nhanh, tụi em nhanh chóng đi qua đất Tuyên Quang rồi vào đất Phú Thọ. Đoàn dự định ăn trưa ở Việt Trì. Đang đi bon bon thấy pác Hải xi nhan vào cây xăng ven đường, rồi cả pác Cường nữa chứ, vậy là em cũng tạt vào, nhưng mà không phải để đổ xăng mà là mắng cho 2 pác ấy 1 trận do không tuân thủ nội qui đoàn, mắng xong là em vù đi luôn (ở lại để bị oánh hoặc ăn chửi hả, keke). Đi được 1 đoạn nữa thì lại thấy ku Linh nó dừng lại rồi quay lại & phi tọt vào 1 nhà dân ven đường, em tưởng là đoàn dừng ăn trưa ở đó nên cũng quay lại, ai ngờ là thằng ku này nó mua măng muối, mẹ cha nó chứ làm mình phải dừng lại, hichic. Đi sau các pác, nhiều lúc em thấy thót tim, đặc biệt là pác Phương & pác Hải, nhiều lúc em thấy các pác như là đóng phim hành động ý, có đoạn pác Phương bị kẹp giữa 1 con xe bồn chở khí lỏng & 1 con container, hichic, nhìn thằng tài xế xe chở khí hóa lỏng nó cố tính ngoạch tai lái lượn lờ mà em run. Các pác này chưa có kinh nghiệm đi xe đường trường nên vượt xe rất nguy hiểm, hichic.
Chạy thêm 1 lúc nữa thì em tới được thành phố Việt Trì, lại chạy qua đại lộ Hùng Vương, nhìn vào cột báo km, lại thấy biển Phủ Lỗ 57km mà thấy quen quen, keke, thì ra chỗ này hôm đi em cũng đi qua rồi, vậy là gặp lại nhau rồi nhá, mày nhớ tao không mày, keke. Lúc này thì em chả nhìn thấy pác nào đâu, đành rút điện thoại ra gọi pác Cường, rồi nhìn thấy pác Bumby, vậy là tấp vào cùng chờ nhóm đi sau. Phải chờ mất 20 phút thì mới thấy nhóm đi sau, thấy xe pác nào cũng lủng lẳng 1 – 2 cái bình măng muối mà bực mình, hóa ra là mình phải chờ vì các pác mua măng muối đây. Nghe pác Bumby bảo là pác Cường đang chờ ở cầu Việt Trì, ròi thằng ku Linh bảo để em dẫn đường, đây là quê em mà, vậy là lao đi giữa trưa nắng gắt. Lao đi vào đường ven sông, bụi bay mù mịt, Mẹ cha cái thằng ku Linh chứ, đưa an h em đi đâu đây? 1 lúc sau thì lại thấy bảo quay về đại lộ Hùng Vương, hichic. Cái thằng tổ lái chuyên nghiệp này, phi linh ta linh tinh, đến khi quay được ra đại lộ Hùng Vương, đáng nhẽ phải rẽ trái nhưng nó lại rẽ phải, vậy là kệ nó, em vẫn rẽ trái & về với quán cơm, nơi pác Cường đang đợi. Lúc này đã hơn 1h chiều rồi.
Tưởng được cho ăn thịt chó Việt Trì, nhưng không, pác Cường chỉ cho ăn thịt trâu & cá thôi, ngồi ăn nhưng nắng nóng nên cũng chả được bao nhiêu. Ăn xong em chạy đi đổ xăng, quay lại thì đã được em Hiền treo cho 2 cái hộp cá kho vào xe rồi. Vậy là hành trang trở về HN có thêm 2 hộp cá kho.
Lúc này cả đoàn xác định là chỉ có 1 số thành viên của miền Nam là về HN thôi, còn lại là đi thẳng sân bay luôn. Vậy là tụi em cứ tà tà mà phóng, nắng chói chang.
Về đến Vĩnh Yên, đoàn ghé vào quán trà đá vỉa hè để các thành viên chia tay nhau, vậy là kết thúc cuộc hành trình 6 ngày 5 đêm, có 2 thành viên trong SG ra thẳng sân bay là ôm của em – Ms Lan & ôm của pác Cường – Ms Vy, lúc này nếu lên sân bay thì cón quá sớm nên tụi em ngồi lại trò chuyện linh tinh. Đến hơn 5h thì mới đưa các bạn lên sân bay Nội Bài. Chia tay các bạn & quay trở về nhà, chỉ còn gần 30km nữa thôi là về nhà rồi. Về đến HN em & pác Cường còn đi làm mỗi người 2 cốc nước mía nữa trước khi chia tay nhau ai về nhà người đó. Lúc ngồi uống nước em cũng gọi cho pác Bumby để gửi lại cái mũ bảo hiểm lúc mượn pác để đi từ Vĩnh Yên về HN, nhưng không thấy pác ấy nghe máy. Khi nào pác Bumby ra HN thì nhớ báo em để em gửi lại cái mũ bảo hiểm nhé.

22:00 chuyến bay đưa các thành viên miền Nam hạ cánh an toàn tại sân bay Tân Sơn Nhất, vậy là các mem miền Nam cũng về nhà an toàn (chỉ còn Ms Châu là về sau). Chuyến đi đã thành công (trở về an toàn). Hẹn gặp lại.
(hết)
 
Ảnh minh họa cho ngày cuối - ngày chia tay 2 miền Nam - Bắc. Hehe.

Cafe sáng tại Tuyên Quang trước khi lên đường về Hà Nội. Ngồi hàn huyên, cùng kể về những ngày tháng "tươi đẹp" vừa trải qua.
Pic780.jpg



Trà đá ven đường (gần sân bay Nội Bài) - Chia tay nhé rồi ngày mai ta lại gặp nhau. (^_^)
Pic794.jpg


P/S bác Nghĩa: bác ăn cá có ngon ko ạ? Bác cảm ơn bác Cường ấy. Bác Cường chỉ đạo em làm như vậy đó ạ.
 
Tiny Oliver@: Đội ơn cô, đội ơn pác Cường, thạt sự là em cũng chả biết là ngon hay không nữa cô ah. Thứ nhất là em cũng không khoái ăn thịt & cá lắm (chỉ thích ăn thịt gà & hải sản), thứ hai là ngay hôm đó, chỉ về được đến nhà, ngâm quần áo, cho vào máy giặt, tắm rửa xong là em lại lượn đến mãi 12h đêm mới về đến nhà, hôm sau thì đi công tác đó, nên nào có được miếng nào đâu mà ngon với cả không ngon. Dù gì thì gì, vẫn rất chi là cảm ơn pác Cường & em Hiền.
 
Ơ, sao mọi người đi nhanh quá vậy :), đề nghị chị Vy cho thêm miêu tả chi tiết cho đoạn Mèo Vạc - Tuyên Quang với ah. Em chỉ xin nói lại tí cảm xúc cho cung này thui.

Mặc dù đường xa mệt mỏi và ko biết chừng nào về đến nơi nhưng cứ mỗi lần dừng lại nghĩ ngơi là lại có tiếng cười, cái đã xua đi cái mệt đã qua và là năng lượng cho đoạn về đích, đặc biệt là mỗi lần như thế thì câu mọi người hay nói là "lại bị bọn người Kinh nó lừa". Em nhớ có đoạn đường mà phía trước có 2 con đường nhỏ chỉ đủ cho 1 xe đi - một lên dốc thiệt cao bên trái, 1 thì bình thường bên phải- nhưng ko biết bác đi đầu (bác nào thì lên tiếng giúp em) nghĩ sao mà lại chọn cái dốc cao đấy đi làm cả đoàn đi theo, em cứ phải nói với xế & cái xe là cố lên, cố lên,... đến khi vừa qua khỏi con dốc thì gặp ngay 1 chiếc đi ngược chiều, thay vì họ đi bên trái của mình thì họ lại đi bên phải (có lẽ vì mình đi giành đường :D) một cách nhẹ nhàng và bình thản. Lúc này cả đoàn mới nhìn sang bên phải và ai cũng phải phì cười vì đường bình thường nhưng hỏng ai thèm đi mới hay :))

Em còn nhớ cái sự tích liên quan đến giọng nói của em trong hình bên dưới
IMG_2208.JPG


Nếu để ý và nhớ thì tại điểm này là cũng có 2 con đường mà cả đoàn ko biết đi hướng nào, đành dừng lại làm 1 tấm & tìm người hỏi đường. Trong khi chờ đợi kết quả thì chia ra 2 nhóm dự đoán, 1 nhóm sẽ chỉ tay về bên trái, nhóm còn lại chỉ xe về phải và em làm nhiệm vụ chụp hình :( mới đau chứ. Vừa chụp xong thì phía sau em có 3 em gái đi tới, em mới hăm hở chạy lại hỏi thăm đường về Tuyên Quang, hỏng biết em nó nghe thía nào hay mình nói ra sao mà em nó bẩu cả 2 đường đều về Tuyên Quang hết ah. Thế là mình chạy lại thông báo ngay cho cả đoàn biết để tranh thủ đi, nhưng may mà Ms.Qua nghi ngờ nên đã hỏi lại em nó, té ra chỉ có một đường đến Tuyên Quang, đường còn lại là vào Bản. Hú hồn, ko thì mình bị cả đoàn xử đẹp rùi. Hix, bình thường mình cũng nghe bà kon ngoài Bắc khen là giọng miền Nam dễ thương lắm cơ ;), vậy mà đây là vụ thứ 2 sau vụ Giàng A Giáng làm thông dịch thì bác Bí Thư tại Khâu Vai mới hiểu ý mình nói gì :((
 
tiếp mời các bạn đọc phóng sự của những giọng nói dễ nghe của các bạn Miền nam sau khi bạn thuongmai26a hỏi đường

..... Xong, 6h15’ xuất phát thôi, lịch trình đã vạch ra cho ngày thứ 5 này sẽ bắt đầu đi từ Mèo Vạc – Mậu Duệ – Du Già – HG – Tuyên Quang, dự đoán là 280km tổng cộng. Vẫy tay chào 2 Bác trên xe đò lần cuối, đoàn mình rời Mèo Vạc, không biết các Bác xế nghe ngóng đâu ra, đường Du Già kinh khủng lắm, khó đi mà đường còn xấu nữa, đi được một đoạn tới một ngã 3, chẳng biết ngã 3 đấy tên gì nữa, các Bác dừng lại hỏi thăm đường từ các Bác xe ôm ở đấy, em chỉ là ôm, mà ôm thì ngồi phía sau, cái vụ đường xá thì để các Bác xế tự xử vậy, đứng xa xa thấy các Bác hào hứng lắm cơ, Bác Bumby, Bác Xom2009 cầm bản đồ, ghi ghi, chép chép, vẽ vẽ cái gì đó, cười cười, nói nói, gật gật, gù gù rất hào hứng, một hồi sau. “ Đi thôi các Bác, kỳ này đoàn mình đi gần hơn cả 40km đấy” ??? hả? Các ôm xì xào “coi chừng tụi mình còn tới trước cả Phong và Linh cơ đấy hehe”. Từ giờ khắc đó trở đi, cuộc hành trình mới chính thức bắt đầu. Đoàn mình đi từ Mèo Vạc đến Lũng Phì (16km) qua Mậu Duệ (27km) tới km 23 rẽ trái chạy 11km đến Mậu Long, ôi, một lần nữa phải dùng từ “ôi”. Đoạn này đi cảnh không đẹp nhưng hiểm trở, đường đèo đất đỏ lầy lội, có những khúc phải đổ dốc 20o, có những khúc đoàn phải dừng lại mang vớ nylông vào vì những con suối chảy ngang giữa đường, có những khúc “ôm” phải đi bộ, đi “cầu khỉ” để lội qua những con suối đầy thử thách như thế, có những đoạn mà xế phải chổng 2 chân lên trời, còn có những đoạn” 3 xế phải ôm đít xế còn lại” ôi khó hiểu nhỉ?

và đây là hình ảnh
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,316
Bài viết
1,175,097
Members
192,038
Latest member
bepbee
Back
Top