Thông thường khi được trao giải này giải kia, hay vinh danh này nọ, người ta hãnh diện gửi lời cám ơn đến người này người nọ. Giờ Phượt tử chúng ta lại phải nói rằng: nhân đây, tôi xin gửi lời trách đến x, đến y, đến z, nhỉ? Rồi sẽ đến lúc tôi sẽ gửi lời trách tới Hoàn Kiếm
(tèn tén ten tèn tén ten, đúng nhạn phim đoạn anh Bôm Bốp với anh Ianốp trên từng cây số nhé), nhưng chưa đến đoạn đấy.(wait)
Giờ mới đến đoạn Châu Âu. Vừa xong ĐH, phượt cơ bản VN hòm hòm, tôi đi Châu Âu du (lịch) học tiếp. Con đường Phượt của tôi bước sang một trang khác, phượt ngoài nước nhá. Nhân đây tôi gửi lời trách tới:
Đầu tiên là gia đình. Mỗi lần tôi gọi điện về nhà, đương nhiên thầy u tôi sẽ hỏi sức khoẻ tôi ra sao, ăn uống thế nào. Rồi câu thứ 3 sẽ là: thế đi được những đâu rồi? có gì hay không? tôi lại liệt kê. đâu đó trong cuộc đối thoại tôi và thầy u tôi có đề cập sơ sài đến việc học hành.
Tiếp đến là trách các bạn Châu Âu, nhất là cái khối Schegen đấy, đi lại quá dễ dàng và thông tin quá chu đáo
Việc đi lại trong khối thì còn dễ hơn sau này tôi đi từ HN xuống Hải Phòng. (Vì muốn đi HP tôi phải plan trước, phải xin nghỉ làm chẳng hạn, phải lo đi mua vé, tìm khách sạn, và phải dự kiến xem đi đâu, làm gì, ăn gì…). Vậy cho nên, hồi đó, đang ngồi trong thư viện, thấy chán chán, 2 đứa bảo nhau: hay đi Bỉ chơi đi- ừ, đi đi, ở nhà chán quá. Thế là gọi điện cho bạn ở Brussel hỏi có nhà đợt này không, sang chơi đây- ừ, sang chơi đi. Vậy là thu xách vở, về gom bộ quần áo, nửa tiếng sau đã có thể đang ngồi trên tàu đi Bỉ. Hoặc như đang ở nhà hút bụi, chán chán, chạy ra bốt điện thoại gọi đứa bạn bên Đức: sang chơi đây. Rồi phi vội ra ga, tàu nửa tiếng 1 chuyến. Lỡ tàu. Thơ thẩn ra ngoài ga chơi tí, gặp người bạn, rủ: lượn sang Đức tí đê – Thế à? Cho suy nghĩ 5’ nhé. Sau 2’ nhăn nhăn trán như thật: Okie, đi luôn. Đơn giản vậy thôi. Không những thế, thông tin về du lịch lại rất sẵn. Thời đấy tôi còn đang ở giai đoạn mông muội của Phượt, hình như còn chả biết là có cái quyển tên gọi là Lonely Planet thì phải. Cũng chả cần tìm hiểu trước là đến 1 nơi mới phải xem gì, ăn gì, ngủ đâu,... cứ đi là đi thôi, hồn nhiên lắm í. Đến nhà ga, sân bay là họ có sẵn 1 lô tờ rơi nào là bản đồ du lịch 2D-3D đủ cả, nào là dịch vụ đặt phòng (loại nào cũng có), nào là bản đồ xe bus, tàu điện ngầm,… Cứ thế mà đi thôi. Có lần chiều tà đi ngang chợ thấy có vé last minute đi Rome rẻ quá, múc luôn. Sáng sau 5h sáng đã phải ra khỏi nhà, trong người ko có tí tiền Ý nào, tiếng Ý biết mỗi Gracia, trong đầu chả rõ Rome có những gì, định ở đâu. Thế nhưng chuyến đi vẫn rất ổn. Khi vào đến Tòa thánh Vatican cứ nghĩ là: thôi, chết được rồi đấy! (sau này có nhiều nơi khiến mình lại thốt ra cái ý nghĩ đấy, đến giờ vẫn sống nhăn).
Rồi lại trách người VN khi ở bển, nhất là du học sinh, rất đùm bọc nhau. Chuyện tiếp đón những người quen kiểu bắn đại bác là là chuyện rất thường tình.
Ví dụ trong chuyến đi phượt Tây Âu 1 tháng, khi ở Viên, bọn tôi kiếm được 1 anh tên H. Anh H. là bạn của chị P (đang ở VN), chị P là bạn của chị Q, chị Q thì đang học cùng với bọn tôi, có điều chị ấy ko đi cùng. Trong đoàn lại có anh X, bạn gái anh X là chị Nh ở Mỹ sang chơi, theo cả hội đi chơi luôn. Như vậy, tính từ chị Nh tới anh H. thì… đau đầu quá. Phòng anh H. ở KTX khoảng 10m2 cả bếp và toilet. Cộng cả anh, chúng tôi có cả thảy 9 mạng. 1 hôm thằng Tây phòng kế bên nó khều anh ra, mặt tái xám, nó hỏi: tao thấy 1 đoàn người cứ thun thút lần lượt đi vào phòng mày, rồi… không thấy ra nữa. Chúng mày tàng hình à? Anh rất nhiệt tình, ngoài việc đón tiếp chu đáo còn dẫn chúng tôi đi dọc bờ sông Đa nuýp để xem các bạn Tây naked phơi nắng
, trước khi cả hội kéo ra sông bơi. (ko biết có bao nhiêu bạn ở đây đã Bơi sông Danube nhở?
)
Còn nếu ở đâu có bạn mình rồi thì khỏi cần bàn. Thế nên, ngoài 1 chuyến dài 1 tháng liền đi bụi lòng vòng các nước Tây Âu (tiết kiệm chi phí tối đa, 2 lần ngủ ga, 1 lần ngủ ngoài bãi biển, trải túi ngủ sàn tàu,… vào siêu thị mua đồ nguội để ăn, đồ take away …) thì một số nơi ở các nước khác xung quanh đi dăm ba lần. Chỉ tiếc hồi bấy nghèo quá, chả được thưởng thức “sản vật” ở các nơi mình đến, kể cả café cafáo cũng không.
Thứ nữa là tôi muốn trách 1 chị bạn tôi, khi đi học xách theo 2 cái ảnh chụp người là chính, phong cảnh là phụ ở Tibet, làm tôi xốn xang mãi vì màu sắc tươi sáng quá. Khi ấy, tôi có biết Tibet ở đâu, nhưng nghĩ là nó xa vời, bất khả xâm phạm lắm. Giờ đây, tôi đã gặp 1 người VN đến được tận Tibet (dù hồi đó chị đi với bạn zai người nước ngoài). Và từ đấy tôi ủ mưu kiểu gì mình cũng sẽ làm quả Tibet!...