Một hôm trước khi nằm nghỉ, tôi bâng quơ hỏi Jose:
- Jose! Ông có thể chia sẻ cho tôi câu chuyện tại sao ông lại nhập quốc tịch Đức không?
- Đương nhiên rồi Đông. Cách đây hơn 30 năm, Guatemala có một số người du học sinh sang Đức học. Sau khi học xong, hồi đó nước Đức cần kỹ sư lắm, Đức có các chương trình đãi ngộ những kỹ sư như tôi ở lại làm việc. Điều kiện làm việc và lương tốt lắm! Rồi tôi quen một cô gái người Đức, sau vài năm tìm hiểu thì chúng tôi quyết định cưới nhau…
- Rồi sao nữa?
- Sau đó chúng tôi có một đứa con gái, tên là Maria! Chúng tôi sống khá hạnh phúc! Lúc đó, tôi vẫn luôn có suy nghĩ trở về Guatemala với cha mẹ và gia đình mình. Thế rồi tôi động viên vợ cùng tôi trở về Guatemala sinh sống.
- À!
- Nhưng cô ấy tỏ vẻ không đồng ý! Tôi thì làm công việc kỹ sư phần mềm cho công ty lớn nên đi suốt ngày... Rồi một hôm, tôi phát hiện thấy cô ấy dẫn người đàn ông khác về nhà. Tôi đã rất tức giận và chúng tôi quyết định dắt nhau ra tòa ly hôn. Cưới một phụ nữ Đức thì dễ, ly dị thì rất phức tạp và tốn kém…
- Vậy sao?
- Đúng vậy! Tôi gần như khánh kiệt về tinh thần, không hiểu nổi tại sao cô ấy lại phản bội mình? Và số tiền ly hôn cũng là số tiền lớn… Một thời gian dài tôi chìm vào khủng hoảng! Tôi rời bỏ công việc tại công ty phần mềm lớn và tìm cho mình một công việc tại công ty nhỏ hơn gần nhà để tiện thăm đứa con gái chung của chúng tôi, Maria. Sự đổ vỡ hôn nhân khiến tôi cảm thấy sợ phải lập gia đình lần nữa và sống độc thân hơn 20 năm nay.
- Ờ… Cảm ơn anh đã chia sẻ, Jose! Tôi nói rồi ý định không hỏi thêm nữa để khỏi phải khơi lại quá khứ buồn của anh…
Căn phòng chìm trong bóng tối yên lặng một lúc lâu, đột nhiên Jose hỏi tôi:
- Đông, có bao giờ mày cảm thấy đơn độc không?
- Có chứ! Nhưng cảm giác đó không thường xuyên và không nhiều.
- Ờ… Đôi khi tôi thấy cô đơn. Đứa con gái tôi dường như hiểu nên thường tới chơi với tôi vào mỗi cuối tuần. Nó biết lỗi không phải từ tôi…
- Thế anh có ý định gì cho tương lai không? Tôi chuyển hướng câu chuyện.
- Tôi muốn trở về Guatemala phụng dưỡng cho bố mẹ già. Năm nay họ đã gần 80 tuổi và năm sau tôi có kế hoạch trở về hẳn Guatemala, mở một trường học để chia sẻ kinh nghiệm IT, và để chăm sóc hai cụ. Hơn 30 năm nay, lúc nào tôi cũng muốn về quê! Cho dù tôi phải trả giá cho ý định đó bằng gia đình của mình ở Đức, thì tôi vẫn không từ bỏ!
Tôi thực sự cảm mến Jose không phải vì trình độ IT tuyệt vời của anh, mà vì câu chuyện này. Có cái gì đó gần gũi cảm thông giữa hai tay du lịch ở hai châu lục tình cờ gặp nhau tại Cairo. Nguyễn Du đã viết trong Truyện Kiều rằng:
"Thiện căn bởi tại lòng ta.
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài."
Có rất nhiều người trong cuộc sống bạn gặp khoe mình có tài này nọ: tài kiếm tiền, tài đi du lịch, tài viết lách, tài lãnh đạo, tài kinh doanh v.v… Những người này với tôi thật ra không để lại nhiều ấn tượng lắm. Cũng có những người thao thao bất tuyệt hàng giờ liền nào là chữ tâm, nào là hiếu, nào đạo đức, nào là văn hóa v.v… Nhưng hành động của họ lại khác. Còn những người thầy tôi gặp tại đây đng giảng giải cho tôi thấy bằng thực tiễn câu chuyện cuộc đời mình!