Trước mặt chúng tôi là bao la...
Bao la đồi, bao la núi, và mênh mông bầu trời...
Lễ hội đâu?
Chính là đây.
Tôi choáng!
Dòng người tản ra khắp đồi núi, dắt díu nhau trèo lên những vạt đất, băng qua những cụm cỏ gai, hướng về phía thấp thoáng một bức tường treo thanka ở rất xa, rất xa... rồi vui vẻ tụ họp lại từng nhóm, ngồi xệp xuống cỏ, lấy đồ ăn thức uống ra mời nhau quây quần ăn uống, trẻ con chạy tung tăng, họ gom những bó cỏ hương đốt lên từng cụm, khói lan khắp nơi. Như thế này là đi lễ hội đấy. Họ vượt bao đường đất đến đây chỉ để ngồi hướng về bức thanka cùng nhau quây quần, gặp gỡ, ăn uống. Hết!
Còn du khách tôi thì ngớ ngẩn ra!
Ngôi đền có bức tường treo thanka kia cách xa chỗ tôi đứng chắc khoảng 3-5 km, không thấy có đường đi đến mà dường như phải băng theo các lối mòn, vượt qua các cụm đồi nhấp nhô. Chuyện đi được đến đền là chuyện không tưởng.
Tôi thấy quá ư lạ lùng, lễ hội không hề có một nghi thức lễ nghi gì, hay là lễ nghi được diễn ra trong ngôi đền ở tít trên kia? Không biết. Bạn hướng dẫn cứ như bị ngu đột xuất, không chịu hiểu những thắc mắc của tôi, kiên quyết khẳng định lễ hội là ở đây, là như thế đó, và dòng người tuôn như thác rải khắp đồi núi kia cũng cho tôi thấy là ho dự lễ hội kiểu như thế.
Dắt nhau lên núi, đốt cỏ hương, ngồi giữa núi cao trời xanh lồng lộng trên đầu, nắng chiếu chói chang, bày thức ăn, rót trà bơ nhấm nháp, ngắm thanka treo xa...
Quá là tao nhã!
Tôi thì ... choáng ngất. Vượt bao đường đất... leo trèo thật sự ( có đoạn cả nhóm phải đu nhau leo lên bằng cách 2 bạn trên nắm kéo, mốt bạn dưới đẩy bắn lên ), bụi đất quện đầy người, hơi thở leo lét... chỉ để xem thế này thôi á?!!! Trời !!!!