What's new

Lệ Giang...hồi đó

Tôi thuật lại ở đây chuyến đi Lệ Giang của mình độ cuối năm 2007, chuyến du lịch tự túc ra nước ngoài hoành tráng nhất của chúng tôi tính đến thời điểm đó. Hoành tráng về kinh phí, về độ dài ngày của chuyến đi, về quãng đường đã đi qua và cả hoành tráng về...độ liều nữa!

Chuyến đi đã lâu, địa điểm đã trở thành "cũ" trong diễn đàn nên cũng không có ý định cung cấp thông tin hướng dẫn cho các bạn có ý định tìm hiểu cung đường này.

Chỉ đơn giản, đối với tôi, để phủi bụi cho "hồi ức" của mình về chuyến đi ấy, khi mà bạn đồng hành nay đã không còn chung bước. Dẫu sao, ký ức vẫn còn sống mãi...
 
Bạn làm mình nhớ chuyến hành Lệ giang của mình quá đi mất! Chờ đọc bài của bạn đấy!

cảm ơn Ariel đã có lời động viên :) thú thực là mình viết rất chậm vì không có khiếu, mỗi lần giở ra viết lại phải xem hình để lấy lại mạch cảm xúc, rồi còn phải lấy băng casette mua bên đó ra nghe nữa chứ, màu mè thế đấy :)). có khi xem hình xong thì buồn ngủ quá nên lăn ra giường luôn :D hiện giờ mới đi được nửa đường thôi :)
 
Ngày 30/11/2007

Ngày ở Côn Minh


Càng gần sáng càng ngon giấc, nhất là giai đoạn ngủ nướng. Dorm của tôi nằm cạnh khung cửa sổ lớn duy nhất của phòng, quệt tay trên lớp kính ẩm mờ hơi sương là có thể nhìn xuống khu vườn cảnh được dùng làm mảng xanh cho khách sạn. Vườn lót gạch tàu nên rất sạch, có mấy cây hoa tím đang trổ bông từng chuỗi, vài bác già thơ thẩn đi lại giữa những bồn cây. Đã hơn 7h mà vẫn chưa thấy mặt trời đâu. Làn sương lạnh còn luẩn quẩn, ngoài phố đã xôn xao tiếng bước chân, tiếng người, tiếng xe _ khác hẳn với không gian nhuốm màu ngái ngủ đầy thư giãn trong phòng. Có lẽ, thói lười biếng này chỉ xuất hiện nơi dân du lịch mà thôi.

Điểm tâm xong mấy gói mì tôm đem theo từ quê nhà, chúng tôi tìm đến phòng dịch vụ đặt vé của khách sạn để hỏi thăm đường đi nước bước. Sau chuyến xe hôm trước, lựa chọn di chuyển bằng xe từ Côn Minh đến Lệ Giang xem ra hứa hẹn thêm vài cơn ê ẩm mình mẩy nữa vì quãng đường xa hơn, lại không có gì chắc chắn là không bị trễ lịch trình định trước. Lẽ ra giờ này, chúng tôi đang có mặt tại Lệ Giang rồi chứ. Sau một hồi bàn bạc, phương án bay thẳng đến Trung Điện (vì không có tuyến bay thẳng Đức Khâm) được thống nhất, thế nhưng chuyến bay muộn nhất trong ngày đã cất cánh từ lúc 8h.

Chúng tôi buộc có thêm một ngày lang thang ngó nghiêng Côn Minh sau khi đặt vé bay cho chuyến sớm nhất ngày hôm sau.

Không hổ danh “thành phố mùa xuân”, Côn Minh được quy hoạch khá hài hòa với những làn đường rộng rãi, thẳng thớm. Vỉa hè rất thoáng, ngoài phần đường tương đối rộng cho người đi bộ, người ta dành rất nhiều diện tích cho cây cối và các thảm xanh, thỉnh thoảng vỉa hè còn được sử dụng như nơi đỗ ôtô tạm thời hoặc để quay đầu xe. Có nhiều cây to cao, và cũng lắm cây bụi _ nơi được xén tỉa gọn gàng, chỗ lại để lòa xòa tự nhiên.

Đi trong thành phố, cứ chốc chốc vài ba khúc quanh lại bắt gặp một công viên xanh nhỏ, được bố trí gọn gàng với ghế đá, mạch suối nhân tạo róc rách giữa những tảng cuội và tất nhiên, không thiếu cây xanh. Ngoài công năng tô điểm cho thành phố, điều hòa khí hậu, đây còn là nơi rất hữu ích để người ta…phơi nắng. Vào những ngày mặt trời cứ chói chang trên cao trong khi gió lạnh vẫn phả từng luồng khắp các ngõ ngách trong thành phố, phơi nắng xem ra lại là một thói quen được ưa thích của nhiều người. Nam phụ lão ấu, từ khi nắng lên suốt đến lúc gần chiều, hễ khi nào rảnh rỗi lại kéo nhau ra đây sưởi ấm, đánh cờ, đọc sách, tán gẫu, tán tỉnh nhau hay chỉ đơn giản là thừ người tư lự. Cách một vỉa hè, dòng người và xe không lúc nào ngơi nhịp chảy sôi động và ồn ã.

DSCF1657.jpg

đường phố Côn Minh

DSCF1658.jpg

vỉa hè đi bộ thoáng đãng

DSCF1667.jpg

những hàng cây gợi nhớ trời Âu, như trong những bộ phim tôi đã từng xem

DSCF1677.jpg

phơi nắng trong công viên
 
Ở Côn Minh cũng như một số thành phố khác của Trung Quốc mà chúng tôi có dịp dừng chân trong chặng hành trình, nếu không có ôtô, thì ngoài việc đi bộ, người dân hầu hết đều dùng xe điện hay xe đạp. Rất ít bắt gặp xe máy được sử dụng trong nội vi thành phố. Cảnh người ta mặc vest chậm rãi nhấn bàn đạp hay ngồi trên xe điện phóng vù vù là chuyện bình thường. Lẽ dĩ nhiên, đi xe điện không cần đội nón bảo hiểm. Bầu không khí ở đây rõ ràng là dễ thở hơn nhiều so với hầu hết các thành phố cùng cỡ ở quê nhà, trừ lúc đi qua một số cầu vượt dành cho người đi bộ tại các giao lộ, có lẽ do thời tiết lạnh khiến cho mùi khói xăng xe cay nồng đặc quánh lại ở trên cao, khó chịu vô cùng! Từ trên cầu nhìn xuống, thấy thẳng tắp những làn xe bốn bánh; không có chuyện xe tải hay xe “hãy cùng nhau làm sạch đẹp môi trường” chạy trong thành phố, “hạng nặng” nhất chỉ dừng lại ở những chiếc xe buýt sơn phết đủ màu sặc sỡ. Hệ thống giao thông công cộng của Côn Minh tương đối quy củ, đáp ứng nhu cầu đi lại của rất nhiều cư dân địa phương, người nhập cư và một phần khách du lịch. Tại các trạm xe buýt đều có bản đồ _ nhưng chỉ viết bằng tiếng Hoa, cứ trung bình 5-7 phút lại có một xe đỗ xịch ngay tắp vạch dừng để nhả và nhận khách, người ta lại ùn ùn kéo lên hoặc đổ xuống. Từ trong trạm chờ, gương mặt điển trai kiểu Beckham đang quảng cáo cho một mẫu sản phẩm điện thoại mobile mới vẫn giữ vẻ lạnh lùng xen chút hờ hững.

DSCF1680.jpg

nhìn xuống từ cầu bộ hành

Vỉa hè rộng rãi, có đủ đường hầm và đường trên cao, cảnh quan đẹp từ thiên nhiên được chăm chút xanh tốt cộng với sự tiện lợi của hệ thống giao thông công cộng đã khuyến khích việc đi bộ của rất nhiều cư dân thành phố. Trên khắp các đường phố lớn, san sát nơi mặt tiền là các cửa hàng thương mại, nhiều nhất là shop bán quần áo với vô số các mẫu mã lạ mắt (đôi khi kỳ cục), được cập nhật liên tục theo sát xu hướng mới nhất của các kinh đô thời trang như Bắc Kinh, Hồng Kông hay Thượng Hải. Hầu hết đều trưng biển hiệu bằng tiếng Hoa.

Đây đó ở các góc nhỏ khuất gió dẫn lối vào các khu dân cư, các bà các chị đang cặm cụi đan lát những món đồ len bên quầy hàng nhỏ. Một trong những điều để lại ấn tượng trong chúng tôi ở thành phố này là hình ảnh các chị công nhân vệ sinh, không phải bởi màu áo cam rực rỡ của họ, mà vì thói quen của các chị hay để ý nhặt nhạnh các nhánh cây khô (vốn có rất nhiều ở đây vào mùa cây rụng lá) trong khi quét đường, để lúc nghỉ ngơi lại đem ra tết thành chổi. Vừa bện chổi vừa trò chuyện cười đùa, nỗi mệt nhọc của công việc dường như đang ở đâu đó rất xa.

DSCF1671.jpg

những chiếc áo cam cần mẫn...và lạc quan
 
Sau một thôi vừa đi vừa hỏi, cuối cùng chúng tôi cũng đến được ga Côn Minh nằm cuối đường Beijing Lu. Sẽ là khập khiễng nếu đem so sánh ga xe lửa Côn Minh với ga Sài Gòn hay ga Hà Nội. Quảng trường trước nhà ga khá rộng với biểu tượng là một con bò mộng lực lưỡng đang lấy đà lao về phía trước, bà con chờ tàu cũng bao to túi nặng, nằm ngồi la liệt bất cứ chỗ nào có thể. Bên cạnh ga là bến xe đường dài Côn Minh. Khó khăn phổ biến nhất đối với dân du lịch bụi khi du hành ở Trung Quốc là việc tự tìm mua vé tàu xe tại bến. Không hề có bất cứ một chỉ dẫn hay thông tin nào bằng ký tự Latinh, chứ đừng nói đến tiếng Anh. Tất cả, từ bảng giờ tàu chạy đến thông tin tuyến tàu, giá vé. Cách nhanh nhất khi không biết nói tiếng Hoa là viết sẵn tuyến đường cần mua vé tàu, ngày giờ khởi hành và trình diễn với nhân viên bán vé để nhận những ký hiệu hướng dẫn tiếp theo của họ. Chúng tôi chọn cách dò chiếu mặt ký tự trong sách giáo khoa để xác định tuyến tàu và giờ tàu chạy.

DSCF1663.jpg

quảng trường trước ga xe lửa Côn Minh

Mặc dù đã cố gắng đi nhanh, nhưng chúng tôi rốt cuộc vẫn không kịp mua vé xe đi thăm Thạch Lâm trong ngày (chuyến chậm nhất khởi hành lúc 10h30), và cũng không đặt được vé tàu cho chuyến về Côn Minh – Lạng Sơn qua lối Hữu Nghị Quan. Hơi thất vọng một tí. Về.

Do ăn sáng muộn nên chúng tôi bỏ qua buổi trưa và tiếp tục lang thang thành phố, men theo tuyến đường ngược về khách sạn, rẽ vào bất cứ một ngã rẽ nào bất chợt bắt gặp trên đường, cố ý đi sâu vào ngõ ngách để trông thấy cuộc sống thật sự của phố thị, vốn luôn ẩn mình sau vẻ hào nhoáng của các cao ốc bóng bẩy, các khu thương mại sầm uất ngoài kia. Những tòa chung cư cũ kỹ xây bằng gạch thô, những dây phơi trĩu nặng quần áo, những xe hàng rong đỏ ối cây trái từ các miền quê, những quán “nướng chỉ” (thích nướng món nào cứ chỉ món nấy) đầy ụ các xâu thịt cá rau đậu tẩm ướp gia vị. Tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn thích thú của cô bán trứng ở một góc chợ nhỏ khi chúng tôi ghé vào mua ít đồ tươi. Chắc chẳng mấy khi có khách du lịch chui vào tận đây để đi chợ cả :) Có một lần tạt vào rạp phim để sử dụng toilet. Rạp cũ như rạp Cầu Bông khi chưa tu sửa, toilet hết chỗ nói :-( , phía ngoài là Lưu Đức Hòa lẫm liệt trong bộ giáp trụ của phim (sau này mới biết) Đầu Danh Trạng.

DSCF1672.jpg

xe trái cây từ những miền quê xa, nặng trĩu trái cây và niềm hy vọng của bao nông gia...

DSCF1682.jpg

chung cư cũ giữa trùng vây cao ốc sang trọng

DSCF1670.jpg

một quán nướng chỉ bên đường, đầy ụ các xâu thịt cá rau đậu tẩm ướp gia vị

một vài ảnh ngộ nghĩnh

DSCF1668.jpg

xe hoa dài ngoẵng

DSCF1673.jpg

chó nhuộm lông, chúng tôi cho là hình thức quảng cáo của tiệm làm đầu "ai muốn tóc mình đẹp như...lông chó thì vào đây" :-D

DSCF1675.jpg

còn cái con sư tử dễ thương có cái lưỡi tím ngắt này là của nhà hàng "quý khách cứ yên tâm, ko lo ngộ độc thực phẩm, đã có nhân viên thử thức ăn đây rồi" :)

Xin được ít muối và bơ của nhà bếp để xào nấu, bữa tối của chúng tôi hôm ấy khá thịnh soạn, bù đắp cho những ngày trước ăn uống xuề xòa qua bữa. Mua về có: cánh vịt quay Tứ Xuyên, khoai chiên chấm muối ớt; tự nấu có: canh cà chua nấu trứng, cải xào, trứng ốp la _ tráng miệng với quýt đỏ. Tây balô chuyên trị mì ly, nhìn chúng tôi nấu nướng mà chẹp miệng, hehehe… Mua hai chén cơm trắng của khách sạn phải thế chân tiền chén :)

Sau bữa tối, chúng tôi đi dạo nhẹ nhàng suốt 2 tiếng đồng hồ (thực ra là có một lúc đi lạc gần 45’). Người dân bên này cũng thích đi bộ thể dục buổi tối như mình vậy, rất đông, có người dắt cả chó cưng theo, mỗi lần sổng dây lại đuổi theo gần chết. Nghỉ chân ở một góc đường được tận dụng làm công viên, xem một nhóm các bác gái đang tập thể dục đồng diễn, mấy cái áo len cứ say sưa nhún nhảy theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc cát xét cũ chốc chốc lại tuột băng. Cụ ông yên lặng ngắm nhìn.
Nhiệt độ thấp. Check mail một lúc rồi đi ngủ sớm (10h30 !?). Vẫn khụt khịt vì nghẹt mũi.
 
Mạch viết chậm nhưng cảm xúc. Chưa bao giờ nghĩ sẽ du lịch Trung Quốc trong đầu vì nhiều lý do, nhưng Lệ Giang của bạn làm suy nghĩ và nghĩ suy. Chia sẻ tiếp nhé.

cảm ơn thienbinh đã động viên nhé! nhất định sẽ hoàn thành topic, một lời hứa hơn hai năm rồi :)
 
Ngày 01/12/2007

Đến Trung Điện

Hẹn đồng hồ báo thức 5h15, khoảng 4h đã hơi chập chờn không yên giấc, chỉ sợ trễ chuyến bay. Giường bên kia chắc cũng thế. Tiền phòng phải thanh toán trước từ lúc check in, thu xếp hành trang xong chỉ việc gửi trả chìa khóa, nhận lại hộ chiếu và tiền thế chân.

Ra đến sân bay mất gần nửa tiếng taxi. Sân bay thành phố rộng và đẹp, làm thủ tục nhanh. Cũng gặp vài đoàn khách địa phương đi du lịch trong sảnh chờ, điệu bộ rất thong dong vì đã có nhà tour lo sẵn đường đi nước bước, chăm bẵm từng li. Thầm ví mình đi trong một đoàn như thế, tự dưng thấy bức bối không chịu được!

7h máy bay cất cánh, mất 1 tiếng để đến Trung Điện. Trang lại say máy bay, cảm thấy trong người nôn nao khó chịu, toàn nhắm tịt mắt lơ mơ ngủ. Còn độ 15’ hạ cánh, máy bay đi ngang một vùng biển mây trắng xốp, ánh mặt trời đang lên đằng xa phản chiếu ráng hồng rất đẹp mắt, không khác mấy cảnh thiên giới mà người ta dàn dựng trên màn ảnh. Máy bay hạ thấp độ cao, có thể thấy rõ đường nét chập chùng của núi đồi bên dưới. Mọi người đều trầm trồ. Riêng Trang vẫn ngủ.

Trung Điện chào đón chúng tôi với tiết trời lạnh buốt và bầu trời lảng bảng mây. Bao bọc sân bay là những dãy núi xám vàng ruộm nắng sớm. Mấy chị nhân viên du lịch người Tạng có thể trạng to lớn không ngờ (nhỏ người như tôi chỉ đứng tới vai), với đôi má ửng đỏ đang cất tiếng hát lảnh lót chào mừng đoàn khách du lịch. Họ vừa hát vừa choàng những dải khăn trắng cầu phúc cho từng người trong đoàn. Cũng cố ý lượn lờ quanh các chị nhưng không kết quả gì :) chẳng có cái khăn nào dư để quàng cho mình cả :) không sao, không sao _ dù gì thì đối với chúng tôi, việc hoàn thành từng chặng hành trình trong kế hoạch cũng đã là một điều may mắn :) Chúng tôi bất ngờ vì sự hiện đại và đẹp đẽ của sân bay Trung Điện. Dĩ nhiên không thể so bì tầm vóc với Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc thậm chí là Côn Minh, nhưng ở một nơi xa xôi như thế này cộng thêm đặc điểm địa hình toàn những đồi núi, việc xây dựng được một sân bay tốt ở đây đã cho thấy quan điểm của chính quyền Trung Quốc trong việc phát triển hệ thống cơ sở hạ tầng quốc gia như thế nào.

Đường băng rộng, nhà ga tuy nhỏ nhưng sạch đẹp và có đầy đủ các tiện ích cần thiết. Phong cách trang trí mang đậm bản sắc địa phương với những hình vẽ sinh động đang nhảy múa trên tường, nhìn xuống một nhóm người say sưa đánh bài tiến lên. Dưới ánh nắng, từng chùm hoa thắm rộ lên giữa màu lá xanh um, trái chín (bé tí, không biết trái gì) mọng đỏ cây. Tất cả đang như đang phô diễn với mọi người vẻ tươi đẹp của vùng đất cao nguyên này.

Mọi thứ đều ổn, chỉ duy nhất một điều, là không có nhân viên giỏi tiếng Anh để hướng dẫn cho người ngoại xứ. Vài người mời chào đi xe, chúng tôi đều từ chối. Vì các bác không nói được tiếng Anh, chúng tôi lại không biết tiếng Hán _ đơn giản là không hiểu nhau nói gì.

DSCF1696.jpg

nắng sớm vàng ruộm

DSCF1705.jpg

hoa tươi

DSCF1704.jpg

trái mọng

DSCF1706.jpg

trời rất...rất lạnh

DSCF1707.jpg

tranh vẽ trên tường
 
Đường vào phố thị

Trước khi lên đường, chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian để lọc thông tin từ bài viết của các nhóm “tiền tiêu” trước đó. Nhưng sự thực là, không phải lúc nào cũng may mắn vớ được những thông tin cần thiết về nơi ăn chốn ở cho từng chặng dừng chân.

Đây không phải Côn Minh, càng không phải Lệ Giang, nơi lúc nào cũng nườm nượp người và bạn không khó khăn lắm để tìm được một nhà trọ với chủ nhà chịu học ngoại ngữ. Đây là Trung Điện của cư dân người Tạng _ mà với họ, học chữ Hán đã không xuất phát từ sự tự nguyện, chứ đừng nói đến ngôn ngữ khác. Thực thà mà nói, chúng tôi thích được trú ngụ trong một nhà nghỉ của người bản xứ, được đắm mình trong không gian sống thường nhật của họ, tai nghe ngôn ngữ Tạng, nếm những món ăn Tạng, lẩm bẩm theo những câu hát Tạng cao vợi. Nếu thời gian dư dả hơn, đó sẽ là cách chúng tôi lựa chọn _ tự do, hoang dã, dễ hòa nhập như bất kỳ một lữ khách chân chính nào trên trái đất này, từ xưa đến nay, đã từng trải nghiệm. Thế nhưng trong điều kiện của chúng tôi lúc này, mọi việc không thể khác.

Ngẫu nhiên biết đến qua website của một đôi bạn người Pháp, chúng tôi chọn Kevin Trekker Inn để nghỉ lại.

Trở lại sân bay Trung Điện, không thể liên lạc được với Kevin, mãi rồi chúng tôi cũng nhờ được một chị nhân viên sân bay bập bõm phiên dịch hộ để thuê xe vào thành phố. Bác tài người Hán cao to lừng lững, cầm vô-lăng một chiếc bốn cầu của Nhật.

Đường vào từ sân bay tầm 7km. Hai bên đường, những trảng bình nguyên, những đầm lầy cạn trơ xám chạy ngút tận chân núi tít xa. Ở đây vào mùa xuân, chúng tôi hẳn phải ngất ngây trước màu xanh bao la và hương cỏ hoa ngào ngạt. Còn bây giờ, đầu đông nên chỉ có vậy. Trời xanh ngắt trên đầu. Mấy con bò yak hững hờ nhìn chúng tôi lướt qua. “Cũng thường thôi”, chắc bọn chúng nghĩ vậy. Từ hồi du lịch phát triển ở nơi này tới giờ, hẳn chúng cũng đã thôi không thắc mắc về mấy “cái quái vuông vuông hay xả khói” này nữa! “miễn đừng húc nhau và tranh cỏ của tụi tao là được!!!” Dọc ngang khắp đồng là những máng phơi cỏ cao nghều mà chúng tôi đoán là để “hứng nắng, tránh ẩm và tránh bò yak thăm hỏi”. Chúng làm tôi liên tưởng, nếu được xếp theo đội hình thẳng thớm, đến những tấm phên trộn bằng bùn đất và rơm để chống tên đạn mỗi trận công thành.

Giai điệu của những khúc ca ca ngợi cuộc sống nơi vùng đất Meili (vốn tôi chỉ nghe được mỗi từ “meili xueshan”) vang lên khi rộn rịp, giục giã lúc lại da diết, mãnh liệt… Lần đầu tiên lắng nghe những bài hát này, chúng tôi đã rất háo hức cố gắng tưởng tượng về hình ảnh của vó ngựa thảo nguyên, của ánh lửa bập bùng, của các chàng trai cô gái Tạng như nhiều người đã thuật lại. Nhưng quả thật cảm nhận mỗi người mỗi khác. Với riêng tôi, được đắm mình trong tiếng hát hào sảng và phóng tầm mắt ra khoảng không gian cao rộng ngoài kia đã đem đến một niềm phấn khích thật khó tả! Cái cảm xúc khẽ rùng mình, cay mũi, muốn hít lập tức một hơi thật sâu hương vị khoáng đạt của cảnh trí này, của thiên nhiên này, muốn chạy tung mình trên những cánh đồng ngoài kia để mệt nhoài ngả người trên từng thớ đất, ngắm nhìn vòm trời cao vọi trên đầu mà ngỡ mình như đang tan vào sự bao la của vũ trụ (ấy là nói thế thôi, chứ trên cao này mà tung tăng kiểu đó thì có lẽ “thăng” thật chứ không cần phải “ngỡ” đâu!).

Vào thành phố. Chúng tôi mất kha khá thời gian trước khi tìm thấy Kevin Trekker Inn. Bác tài liên tục gọi đến số điện thoại của Kevin để hỏi đường mà không được, lại quay sang hỏi các đồng nghiệp. Xe chạy lòng vòng, dừng rồi lại chạy. Đôi lần có vẻ nản, xe đưa chúng tôi đến một số guesthouse khác, kể cả đã được “recommended by lonely planet “, nhưng chúng tôi nhất quyết không đồng ý. May sao, đang lúc bí thì nhìn thấy tấm bảng chỉ đường ngay trên bức tường phía trước. Thở phào!
 
Kevin Trekker Inn

Hóa ra nó chỉ cách ngã ba dẫn vào khu phố cổ non cây số. Kevin Trekker Inn là một nhà nghỉ hai tầng với lối kiến trúc Hán-Tạng trộn lẫn, nằm cách đường xe chạy qua một lối rẽ nhỏ dài chừng trăm mét, hai bên là rãnh nước không thơm tho cho lắm; tuy vậy, khuôn viên bên trong lại vô cùng xinh xắn.

Bước vào cánh cổng sắt nhỏ lúc nào cũng chực mở ra, sẽ gặp ngay một em berger to xồ mới vài tháng tuổi, rất ư là bắng nhắng và hiếu động. Bên phải một dãy nhà kho, bên trái là bếp nấu và bathroom, trang bị cả bồn tắm và máy nước nóng. Phải leo chục bậc thang nữa mới đến khoảnh sân chính với thảm cỏ dày dọc hai bên lối vào. Tầng trệt ốp kính mặt ngoài, trên hành lang đặt đôi ba bộ bàn ghế ăn nhìn ra khoảng sân xanh phía trước. Các phòng phía trong được thiết kế cho dormbed, đi theo một cầu thang ngoài lên tầng trên là một dãy phòng riêng, đôi ba đủ cả, vách ngăn bằng ván ép, cửa sổ hướng ra hành lang chung lúc nào cũng ngập nắng. Đứng ở đây vào buổi tối, có thể trông thấy rất rõ ánh đèn màu rực sáng từ ngôi tháp nằm đâu đó về hướng (khu phố cổ) mặt trời lên. Màu vàng sậm của ván gỗ lát sàn đem lại cảm giác ấm hơn trong những ngày lạnh giá. Phòng ở đây giá phải chăng, tiện nghi cũng ở mức cơ bản. Phòng chúng tôi ở chỉ có giường đệm, chăn bông và chăn điện, thế thôi _ cũng chẳng đòi hỏi gì hơn :)

Nắng lấp lóa trên cỏ mượt, in bóng mấy quả táo lúc lỉu đang dần ửng lên trên cành khẳng khiu. Không sưởi nắng trên chiếc ghế dài trước hiên nhà, chúng tôi thích được ngồi trong một bao lơn nhỏ có lợp mái ngoài sân, với một bàn bi da cũ kỹ và bộ bàn ghế đã sờn màu, để xuýt xoa từng ngụm trà xanh nóng, nhấm nháp mấy múi quýt ngọt mua từ Côn Minh và lên kế hoạch cho những ngày sắp tới, thi thoảng lại ngẩng lên bắt gặp đỉnh chóp của ngôi đền Tạng lấp lánh trên màu xanh thẫm của dãy núi trước mặt. Hình ảnh hàng cây thân trắng trụi lá, vươn mình mạnh mẽ trên nền trời xanh rất dễ bắt gặp ở các nước Châu Âu, cũng đang hiện hữu nơi đây. Khung cảnh thật yên bình.

DSCF1721.jpg

mặt tiền guesthouse, sáng nào cũng chói chang là nắng, thế mà vẫn ko hết lạnh... có cái ghế đệm cũ để ngồi sưởi nắng trước thềm

DSCF1716.jpg

nhìn từ cầu thang đi lên tầng một, có cái bao lơn kìa...

DSCF1717.jpg

nhìn xuống sân, hai bờ cỏ mượt

DSCF1720.jpg

táo lúc lỉu trên cành

DSCF1709.jpg

dãy hành lang ấm áp

DSCF1726.jpg

nhìn về khu phố cổ

DSCF1722.jpg

hàng cây trụi lá...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,123
Members
192,340
Latest member
routermikrotik
Back
Top