What's new

Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại...

Tôi đã nghe nhiều về Lệ Giang, những con đường lát đá, chiếc lồng đèn treo cao và những trải nghiệm đầy thú vị. Cái ngày mơ về Lệ Giang là những chiều mưa tháng 8/2010, sau đó lên kế hoạch rủ rê vài bạn đồng hành xuất phát vào tháng 10/2010, tôi nghe mùa thu ở Lệ Giang đẹp lắm mà. Nhưng vài trục trặc khách quan đã xảy ra, nghĩ rằng giấc mơ về Lệ Giang đã trở nên xa vời...Ai mà ngờ, tháng 03/2011 tôi đã tạm gác lại tất cả, lên đường đi tìm đến Lệ Giang - nơi mà tôi sẽ còn quay lại...

attachment.php

Phần 1: Hướng về Hà Khẩu

Sau khi đi xe Phương Trang từ Rạch Giá lên Sài Gòn vào lúc chiều ngày 17/03 thì tôi đã có được vài tiếng ngủ trước khi lên đường đi bụi sang đất Trung Quốc. Tôi ngủ ké nhà bác bên Hương Lộ 2, mới tờ mờ chừng 4h sáng thôi là điện thoại của tôi báo thức inh ỏi. Lượt chuông thứ 1, thứ 2…với tay tắt máy….đến lần thứ 5 tôi mới quyết chí bò dậy, hehe!

Đồng hồ chỉ gần 5h sáng, giật mình, vì quên mất tôi phải đến sân bay trước giờ khởi hành 30 phút. Giờ bay của tôi là 6h30 sáng mà! Cuống cuồng đánh răng, rửa mặt và gõ cửa phòng bà chị họ nhờ chở ra sân bay dùm. Thiệt tình tôi không muốn hành người khác thế đâu, nhưng không kịp gọi được taxi rồi, taxi mà vào đến rồi chở tôi đi không khéo lại trễ giờ bay luôn!

Cuối cùng cũng đến được ga nội địa Tân Sơn Nhất (TSN) lúc 6h sáng, gặp bà chị bạn đồng hành duy nhất của chuyến đi này. Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục chạy maratong vào cửa check in, vừa đẩy hành lý vào xếp hàng thì cô nhân viên sân bay phát loa hỏi “còn hành khách nào đi Hà Nội chuyến bay Jetstar lúc 6h30 sáng không ạ?”, tôi giơ tay ngay. Cô ấy kéo dải băng phân cách ra cho tôi được ưu tiên làm thủ tục kèm theo nhắc nhở rằng lần sau quý khách phải đến sớm trước 30 phút, haizza! Trước tôi có 1 cô tây tóc vàng nữa, nhưng cô ấy ra hiệu cho tôi check in trước đi, tôi gật đầu cảm ơn và nhanh chóng làm xong thủ tục.

Cong mông chạy lên tầng làm thủ tục soi an ninh thì thấy khiếp vì 1 hàng dài người dằng dặc, tôi đang trễ chuyến mà! Loa phóng thanh vẫn vang inh ỏi báo hiệu cửa bay sắp đóng, hết cách tôi đành phải chạy lên hàng trên cùng xin phép 2 ông “khoai tây” cho tôi làm thủ tục trước, 2 ông gật đầu. Hành lý tôi soi trót lọt, nhưng bà chị thì bị dính lại bởi cái tripod, quá cận giờ, không còn cách nào mang tripod theo nên đành gửi lại ở sân bay cho người nhà lại lấy.

Vừa kịp đến lúc cửa bay chuẩn bị đóng, nhưng tôi thấy sau tôi còn có 2 ông khác còn trễ hơn cơ. Vậy ra chúng tôi chỉ là 2 trong những hành khách cuối cùng của chuyến bay hehe! Tôi đôi khi hay vậy lắm, trễ giờ bay hoài nhưng lần nào cũng đến kịp lúc. Chắc có kinh nghiệm chạy maratong nên không đến nỗi, lần này coi như tập thể dục buổi sáng thôi. Sân bay này nhỏ, chạy vài bước là tới chứ hồi bên Changi, tôi chạy muốn tụt quần ấy chứ :))!

attachment.php

Đôi chân thần kỳ, trễ mà không trễ :D
 
Last edited:
(Bài copy post #12)

Khoảng chiều, xe dừng ở một quán bên đường, tôi biết là dừng giữa chặng để lót bụng thôi. Các bác Tàu và 2 anh người Việt kia cũng gấp rút ào ào xuống xe y như đi giành cơm từ thiện miễn phí ấy ạ. Tại đây tôi không dám nghía cái WC nữa, trạm xăng còn kinh dị huống gì cái quán xập xệ này! Tôi lướt qua dãy đồ ăn rồi đưa ra quyết định nhịn đói. Thức ăn mà ruồi bay phấp phới đậu tới đậu lui kia thì không khéo có mà tiêu chảy cấp. Giờ tôi đã hiểu vì sao thằng con của Lisa (cô người Úc bạn tôi) sau khi đến được Côn Minh nó đã phải vào viện với căn bệnh đó hehe!

Lát sau, thêm 1 xe trờ tới nữa, họ cũng ào ào ùa xuống lấy bát đĩa tùng xẻo ầm ào cả lên y như Irad kéo qua không bằng. Nhờ họ mà tôi mới có dịp chiêm ngưỡng cách phục vụ món mì qua cầu của người TQ. Họ cho mì (nhìn như bún) vào tô sẵn, gia vị đầy đủ, xếp thành hàng hàng trên bàn ấy, họ lấy tấm vải the che lại để tránh ruồi (còn tấm vải kia sạch không thì xin thưa, dơ èm!). Khách nào mua thì họ chỉ việc múc nước lèo ra chan vào là xong. Người người, lớp lớp kẻ ngồi trên bàn ăn, người ngồi chồm hổm dưới đất xì xụp húp món đó, dường như cay lắm vì tôi thấy ai cũng đỏ hết cả mặt, họ ăn như là bị đói cả tháng, nói không ngoa đâu!

Đây tuần tự các bước để có tô mì qua cầu trứ danh đây!
(trứ danh của người TQ thôi, tôi sau này ăn thấy dở ẹc hehe, có lẽ do tôi kén ăn)

20.JPG


21.JPG


22.JPG

Xong xuôi, lũ lượt mọi người lên xe hết rồi tôi mới bắt đầu lôi ra mớ lương khô ăn tóp tép cho dzui cửa với họ hehe! Xe tiếp tục chạy qua con đường nhỏ rất nhỏ, tôi đoán hình như có kẹt xe nên họ quay xe lại và rẽ sang một con đường nhỏ khác. Cứ thế xe băng băng băng, theo đà này thì khoảng chiều tối sẽ đi ngang Thạch Lâm, đi con đường đau khổ này cũng có lợi nhỉ. Vì tôi không dự định sẽ đi thăm Thạch Lâm nên việc được đi ngang chỗ này ngắm nghía thì tôi cũng lấy làm hả dạ lắm hehe!

Rồi những bức tranh dần dần hiện ra

34.JPG


38.JPG


37.JPG


35.JPG


 
(Bài copy post #13)

Thiên nhiên quá ưu ái kẻ lữ khách này, chúng có sức lôi cuốn đến kỳ lạ!

23.JPG


30.JPG


29.JPG


40.JPG


41.JPG
Con đường nhỏ này có những bức tranh đồng quê thật thanh bình, trùng hợp cái tivi trong xe cũng phát bài “hương lúa” của Jay Chou, tôi lắc lư theo giai điệu bài hát và nghe thật rõ mồn một những âm thanh xung quanh. Sau chuyến đi này, biết bao giờ có thể quay lại những khung trời đẹp như thế chứ, tôi luôn nghĩ đời mình là những chuyến xe cuối cùng, không có ngày mai, tất cả những gì tôi có chỉ là hôm nay thôi……Mà nếu vậy, thì…

39.JPG


“…Hôm nay ta cứ vui, chắc đâu ngày mai vẫn thế,
mây trôi, mây vẫn trôi,
dẫu không còn ai nhớ đến…”
 
(Bài copy post #15)

@Ariel: dạ em đang lười lắm ạ, nhưng thấy chị Ariel vào động viên thì em bò dậy post tiếp đây :D

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Phần 4: Cách nhau một giấc mơ

Nhiệt độ ngoài trời vẫn rất lạnh, tôi bắt đầu cảm giác môi mình đang nứt nẻ ra. Nếu lúc này còn ở quê thì trời đang nóng điên lên được ấy chứ, dù sao phải tranh thủ tận hưởng cái lạnh miền ôn đới này , để khi về xứ nóng thì lại thèm thuồng mất hehe!

shilin%2520%25281%2529.jpg

Chuyến xe tôi đi lúc nào cũng tủng xẻng um sùm, hệt như chuyến tàu hỏa Lào Cai vậy đó, họ cũng có thói quen nói chuyện điện thoại cứ hét hết volume, điếc cả tai! Chốc chốc tôi nghe hai cậu Việt Nam ngồi dãy sau kia nói chuyện điện thoại cũng y hệt người TQ. Hay là họ ở bên TQ lâu quá rồi nhiễm luôn chăng keke! Tôi không thể bắt chuyện với họ được vì khoảng cách ghế khá xa, đành phải tranh thủ tủng xẻng với chú TQ ngồi ngang đấy, tìm thêm thông tin để đến ga tàu hỏa khi đến Côn Minh.

36.JPG

Con đường này xấu nhưng được cái cảnh núi non và đất trời cứ ngây ngất mãi không thôi. Do núi liền núi, xếp tầng tầng lớp lớp nên cái nắng ở đây thú vị lắm các bạn ạ, khi thì nắng chói chang như giữa trưa còn khi thì trời cứ râm râm ui ui như là chạng vạng tối ấy. Đó là sự thay đổi sáng tối thú vị khi xe tôi len lỏi qua từng khe núi. Và nếu có thiên đường thì hẳn thứ ánh sáng này là một đặc ân cho trần thế…

42.JPG


43.JPG


32.JPG
 
Em ơi quay lại Lệ Giang đi chứ em, post lại bài ức chế quá xá hèng! Có nhiều nơi đi rồi muốn quay lại kinh khủng ý, dù sẽ sạt nghiệp vẫn muốn quay lại :LL
 
@Hanahan: Sẽ quay lại, đi dài ngày, mà ức cái bọn TQ dở hơi đi cấm người Việt vào Tibet là thấy phát ghét chị ạ! :shrug:
 
(Bài copy post #16)

Đúng như dự đoán, tầm chiều tối tôi được tạt ngang Thạch Lâm. Nếu ai từng xem Tây Du Ký thì hẳn sẽ thấy nơi này quen lắm, không biết có ai nhớ ra không? Thôi thì tôi ở đây nhắc bài vậy hehe. Chính xác đây là nơi quay cảnh Hoa Quả Sơn của lão Tôn đấy ạ! Nhiều người còn tin rằng cũng chính tại nơi đây Ngộ Không đã bị Như Lai Phật Tổ phong ấn mấy trăm năm, và sau khi được Huyền Trang giải ngộ, Ngộ Không tung công phá núi, thế là hàng ngàn mảnh đá lớn nhỏ văng rải rác khắp nơi. Từ đó hình thành nên rừng đá Thạch Lâm??! Tôi nghe các bạn Trung Quốc kể thôi, ai muốn biết thì đi kiểm chứng đi nhé hehe!

Đại diện (không) tiêu biểu của rừng đá Thạch Lâm đây :D!

44.JPG


45.JPG
Rừng đá Thạch Lâm trải rộng với 400km2 và được các bạn Tung Của xưng tụng là “thiên hạ đệ nhất kỳ quan”. Theo các nhà khoa học thì nơi này cách đây khoảng 270 triệu năm là biển cả, do sự biến động của vỏ trái đất tạo ra hiện tượng biển cạn nên đã để lại cho rừng đá ngày nay những hình thù kỳ lạ rất thu hút. Tôi đồng ý nó thu hút nhưng chuyện các bác Tung Của lạm dụng từ “thiên hạ đệ nhất” thì các bạn nên lưu tâm một chút nhé, ở TQ cái cụm từ này thịnh hành lắm,…Cẩn thận kẻo bị lừa đảo du lịch đấy ạ hehe! Tôi thì không có nhu cầu vào chỗ này, nếu tôi có thời gian hay tiền bạc thì tôi muốn tích cóp cho chuyến Hoa Sơn ở Thiểm Tây hơn, xem thiên hạ tu tiên và đu dây xích , ôi lại mơ!

Côn Minh lúc này chỉ cách Thạch Lâm khoảng 2 tiếng đi xe nữa thôi, tôi lật Lonely Planet tick vài địa điểm, bụng đang sôi ùng ục, tội cho chứng thèm ăn! Lại xuyên những đường hầm…

46.JPG

Khoảng 19:30, xe đến được bến miền đông của Côn Minh, lúc này nhiệt độ bên ngoài khoảng 11 độ C. Tôi bước ra cái xe là bị sốc nhiệt ngay, vì trong xe chỉ khoảng 20 độ thôi ah! Sau khi lấy mớ hành lý ra, tôi quay sang bắt chuyện 2 cậu ViệtNam. Họ tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết chúng tôi là người Việt lại nói giọng miền Nam, ở tít cái miền Tây sông nước nữa chứ hehe! Ban đầu tôi muốn tự bắt taxi về nhà ga tàu hỏa Côn Minh cơ, nhưng họ nhiệt tình kiếm bác tài cho tôi làm tôi không thể từ chối, thế là nhảy tọt lên 1 xe không công-tơ-mét với giá 40 tệ! Ai nhè đâu lầm nhé, sau này tôi đi taxi thì biết đoạn đường này chỉ khoảng 25 – 30 tệ là vui vẻ cả làng rồi! Người đầu tiên “hốt” được tôi ở đất Trung Hoa là 2 cậu người Việt mới ghê chứ haha!

Đến ga tàu thì cũng đã hơn 20h rồi, ga tàu của nó hoành tráng như Tân Sơn Nhất nhà mình, nếu không biết, tôi bịt mắt dẫn bạn vào khu nhà chờ của nó cho xem, không nghĩ là sân bay mới lạ!

Tôi vào mua vé, bà chị tôi phụ trách trông mớ hành lý. Ý thức xếp hàng của họ rất tốt. Thấy tôi cầm quyển guide book tiếng Anh thì người đàn ông nọ vẫy tôi lại và hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi thầm đoán ông này hẳn là cò xe tàu như mấy anh chị đoàn Lệ Giang nói đây, tôi định bụng sẽ trả lời rồi hỏi ông tay quầy nào bán, để tự mua, không cần thiết phải mua của ông ta. Ai nhè, ông ta lương thiện thật, dẫn tôi lại đúng quầy và ra hiệu cho tôi cứ chờ và mua ở quầy này là đúng nhất vì cô bán vé này biết tiếng Anh. Anh chàng sinh viên trước mặt tôi khi quay sang biết tôi là người nước ngoài thì lại nhường tôi mua vé trước (mặc dù tôi không có biểu hiện gì của vội vã hay đề nghị). Haizza, về sau này tôi cứ ngỡ ngàng trước sự nhiệt thành của người Trung Quốc mãi không thôi, đúng là trải nghiệm và cảm nhận mỗi người mỗi khác, hành trình của kẻ lữ hành này suôn sẻ hơn chăng? Hehe!
 
(Bài copy post #17)

“Hết vé ngồi mềm”, cô bán vé vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại. Tôi thấy cô này dường như thích bắn tiếng Anh lắm ạ, vì khi tôi cố gắng nói tiếng Hoa thì cô ta cứ nói tiếng Anh suốt haha! Quay lại hội ý cùng bà chị, hai chị em nhẩm đi tính lại thì nếu giờ này có bắt xe qua trạm xe miền đông thì chi phí lại cao hơn, cuối cùng quyết định mua vé nằm cứng tầng giữa với giá 147 tệ, khởi hành chuyến lúc hơn 22h đêm, tôi không nhớ chính xác số phút hhehe.

Suy nghĩ về mớ hành lý mang theo, tôi quay ngược lại hỏi cô ta xem có cho chúng tôi ký gửi hành lý được không? Cô ấy hội ý với 1 vài người bán vé khác nữa và chỉ tôi đi ra cửa về phía bên phải đi thẳng đến cuối thì sẽ thấy chỗ gửi hành lý. Tôi hỏi có miễn phí không, cô ta gật đầu! Tôi cảm ơn rồi quay đi, cô ta hỏi vọng lại, tôi là người quốc tịch Nhật?! Tôi lại lắc đầu trả lời bằng tiếng Hoa cái câu quen thuộc “wo shi Yue Nan ren” haha! Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên và bảo tôi trông giống người Nhật hơn, e hèm!

Kéo mớ hành lý đi về phía cuối dãy nhìn chung không hẳn là một ý hay, vì khi lên tàu chúng tôi cũng phải quay lại đấy để kéo lại phía ga tàu. Thôi, đành đi sang đường kiếm quán ăn là xong. Tôi gặp một thanh niên Trung Quốc đang dừng xe trước nhà ga, tôi hỏi cậu ta biết tiếng Anh hay không, cậu ta gật đầu ấp úng và nói là biết được một ít. Tôi đoán cậu này là sinh viên đây, vì khi tôi hỏi chuyện, cậu ta hiểu rất nhanh nhưng chả nói được nên lời, cứ biểu diễn động tác là nhiều (hệt như việc học tiếng Anh ở quê tôi, khá lắm thì sinh viên chỉ nghe hiểu được, mà giao tiếp thì kém quá, phản xạ còn chậm lắm!) Rốt cuộc tôi cũng nắm được thông tin là cái KFC gần nhất cũng phải cách 2km! lôi hành lý đi trong trời rét thế này đến đó thì có khi hết muốn ăn hehe! Xie xie cậu ta rồi tôi cũng dong đi kiếm quán khác!

Tôi tạt vào quán ăn của một người Trung Quốc, thử món mì qua cầu, nhìn nó giống với hình ảnh mà tôi thấy trên ttvnol mà các chị, các chú share cho tôi xem, giá 20 tệ! Tôi không hạp khẩu vị lắm với món này, nước dùng rất cay nhé, nhưng sợi mì thì nhạt nhẽo quá (hay tại quán làm dở ta?!). Trong lúc ăn thì họ cứ nhìn chúng tôi suốt, khách trong quán cũng vậy, chắc họ đang phân vân không biết chúng tôi là người gì đây hehe! Bà chị tôi bảo họ nghĩ chúng tôi không có tiền Trung Quốc để thanh toán không ấy mà, nhưng khi tôi móc tiền ra thanh toán thì họ “ah” 1 cái rõ to miệng bảo là thì ra tôi có nhiều tiền Trung Quốc quá?! Ơ, chả nhẽ tôi lại xài tiền Việt ở đây hehe! Tốn có hơn 10 tệ cho cái bát mỳ đó, vài cái bánh và 1 quả trứng hehe! Rẻ hơn nhiều so với giá 20 tệ mà tôi được giới thiệu từ các anh chị đi trước! Kinh nghiệm ở đây là nên dùng tiếng hoa trong giao tiếp nhiều nhé, và hãy khi ăn hãy ngó nghiêng cái menu dán trước tủ kính hay biển hiệu của họ, họ sẽ nghĩ chúng ta biết tiếng và không dám chặt chém đâu.

No bụng rồi, chúng tôi lại kéo va li xành xạch quay về nhà ga. Phải soi hành lý nữa! ở Trung Quốc cứ đi tàu xe là lại soi hành lý thôi, thủ tục hệt như sân bay mình hehe! Khi hỏi 1 cô nhân viên về các chữ hoa trên vé của tôi thì cô ta tự dưng nói như quát vào mặt tôi ấy, tôi có thấy cô ta liếc xéo tôi và lầm bầm bằng tiếng Hoa, chắc chửi tôi kiểu như đồ dốt đặc hay sao ấy hehe. Mà không sao, tôi chẳng nghe được gì, kệ, có mà chửi tôi bằng tiếng Việt, chứ chửi tiếng Hoa tôi không biết mà có khi làm tôi vui thêm vì giọng điệu xí xồ hehe!

Tôi lên đúng giường của mình, nhưng rủ bà chị tôi bày trò cướp giường tầng 1 như cô bạn Lisa của tôi với chiêu “người nước ngoài giả câm điếc” hoho. Ai dè người ta hỏi tiếng Anh là tôi phản xạ trả lời ron rót ngay, hic, thế là lộ chiêu, tôi phải trèo lên đúng chỗ của mình. Trèo lên rồi tôi chỉ kịp giấu cái túi tiền của mình vào chỗ kín rồi là đánh một mạch chả biết trời trăng gì…

47.JPG

Mai tôi sẽ đến Lệ Giang – một miền đất tôi đã mong chờ từ tháng 8 năm ngoái, rồi vỡ kế hoạch ở tháng 10, nhiều lo lắng trước tháng 3, và rồi tôi đã có thể lên đường đến với nó đúng mùa xuân năm nay. Mùa này, hoa đào đã nở rộ, khiến lòng kẻ ngao du bắt đầu bịn rịn những cảm xúc hoang đường… và giờ tôi với Lệ Giang, đêm nay chúng tôi chỉ còn cách nhau đúng một giấc mơ mà thôi…
 
(Bài copy post #20)

@Paven: lười đi tiếp, đi tiếp đây :D!
@tato: vui thật haha, cung này nhiều anh chị trải tuyến đi được rất nhiều nơi, lười vì quá "lười" nên chuyến này cứ chằm chằm vào Lệ Giang thôi tato ơi :D

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Phần 5: Khám phá Đại Nghiên

Có thể nói chuyến tàu từ Kunming đến Lijiang là chuyến tôi ngủ ngon nhất trong số các lần phải qua đêm trên tàu xe. Chẳng mộng mị, chẳng buồn trở mình, chẳng phàn nàn hay để ý đến cái bụng đói nữa. Chắc là tôi đã mệt lả vì suốt 2 ngày hết vận động tay chân rồi đến mồm miệng, chắc cũng vì vậy mà khi đến Lijiang cân nặng tôi hụt hẳn 2kg chứ chẳng chơi, tiêu hết mỡ rồi còn đâu hehe…

kunming-lijiang.jpg

Tiếng ồn của vài người TQ làm tôi thức giấc, suýt đá rơi cái túi hành lý tôi để dưới chân vào bọn họ rồi. Tôi cảm thấy ngột ngạt và nhìn xéo xuống giường tầng 1 ngang tôi, một bà TQ đang chơi game trên điện thoại với điếu thuốc phì phà khói, thế là hiểu!

Ga tàu ở TQ tôi thấy họ chú trọng ngay cả việc lên xuống tàu của khách nữa, nếu như tàu hỏa mình thì nó cao nghều nghệu, ai mà vác hành lý nặng thì phải bê lên bậc thang cũng đuối, còn tàu TQ thì mặt đường ga song song luôn với sàn tàu hỏa, chỉ việc kéo qua bình thường thôi, nếu có lên xuống bậc thang thì cũng có hẳn 1 dãy trượt để dễ đẩy hành lý mà không cần phải khuân vác. Tuy nhiên đều giống nhau ở chỗ khâu soát vé, soát vé lúc lên và thu vé lúc xuống tàu. Tôi cực kỳ ghét cái này, không phải vì thu lại vé làm tôi ghét đâu, mà là họ (VN lẫn TQ) đều không có lấy 1 ghi chú nào trên vé nói rằng họ sẽ thu lại khi xuống tàu, mà nếu có ghi chú đó rồi thì cũng phải luôn luôn phát loa nhắc khách, không thì gây rất nhiều phiền hà khi khách xuống mà quên mang vé xuống hoặc bỏ đâu mất! haizza.

Tôi vừa bước ra khỏi ga thì 1 hàng cò hotel vây quanh lấy tôi, họ nói thì mặc họ, một phần do tôi không hiểu, còn cái tôi hiểu tôi cũng giả câm không trả lời. Mà vui lắm, họ thấy tôi im re nên tưởng tôi không biết chút tiếng hoa nào, tôi nghe họ bảo là mời tôi giá 120 tệ đi, rồi tôi trả giá xuống thế nào cũng dính, tôi có trả 50 tệ thì vẫn dính haha! Tôi mắc cười quá nhưng lo cười không thì chắc tôi trễ chuyến bus mất. Từ ga tàu Lijiang bạn phải bắt chuyến bus số 13 để vào Đại Nghiên (Dayan) cổ trấn nhé!

Lúc đầu tôi nghĩ mình phải ra ngoài đường lớn để bắt xe bus cơ, nhưng linh tính mách tôi nên hỏi người bản xứ cái đã cho chắc ăn, dù sao lôi đi lôi lại mớ hành lý làm tôi cũng mỏi cả vai và chân rồi. Tôi chạy ù đến hỏi mấy cô cậu trẻ đang ngồi trong chốt kiểm soát, thì ra là bus sẽ chạy thẳng vào khu đỗ xe của ga tàu này luôn, chỉ cần đợi ở đây khi bus tới thì lên thôi, không cần phải ra đường lớn! linh tính tôi cũng hay thật :)).

Mà vừa hỏi xong thì xe số 13 cũng trờ tới, mấy cô cậu TQ tưởng tôi không biết nên nhanh nhảu chỉ trỏ ra hiệu tôi phải lên chuyến đó. Đấy, người TQ tôi gặp thật thà lắm ;)! Chen nhau lên xe là sở trường của tôi mà, nên dù có cái vali và mớ hành lý cồng kềnh thì tôi cũng chen lên một cách thuận lợi, đi xe bus vào tới Dayan luôn chỉ có 1 tệ nhé, bỏ luôn tiền vào hộp ngay cửa xe (để đi xe bus phải chuẩn bị 1 mớ tiền lẻ giấy 1 tệ, không ai thối cho mình khi có tiền lớn đâu). Tôi lên thì có bỏ tiền, còn bà chị tôi cứ thế mà lên thôi, sau này hỏi thì bà chị tôi nói là chị ấy quên và không bỏ tiền vào, vậy mà bác tài cũng cho ngồi ! Dạo trước tôi nghe nói ở Sài Gòn có thí điểm 1 vài chặng thu tiền bằng hộp tự động thế này, nhưng nhiêu khê phết, đa phần là do ý thức người dân thôi, họ chưa được tuyên truyền, và ngay cả người tài xế cũng rất lúng túng, ngay cả cái máy tự động nhiều khi cũng lên cơn nên đến giờ thì ngưng luôn rồi!
 
(Bài copy post #21)

Trên xe, tôi nhanh chóng bắt chuyện với vài người khách, để hỏi họ bến nào thì tôi nên xuống (vì lúc này tôi bị đẩy về phía sau xa với bác tài xế quá rồi, nếu không tôi dặn bác ấy là xong). May là có một cô bé nói được tiếng Anh và một bác hay khều móc hehe! Cô bé nói tiếng Anh bảo tôi là “right way”, tôi tất nhiên biết mình đi đúng chuyến rồi nhưng tôi muốn cô ấy hãy nói cho tôi biết nên xuống ở trạm dừng nào để vào cổ trấn kìa, cô ta xổ tiếp tiếng Anh mà trình độ của tôi chả hiểu hehe! Đành quay sang chơi tiếng Hoa, cô ta cũng không hiểu ý tôi muốn gì, bác TQ bỗng khều móc và ra hiệu là bác ấy hiểu ý tôi và sẽ nhắc tôi khi đến trạm đó. Trên xe, hễ tới trạm dừng là bác ấy lại khều tôi 1 cái, ra hiệu bảo là chưa đến đâu, chờ! Hehe

Trạm dừng mục tiêu đã đến, bác ấy ra hiệu bảo tôi xuống, đi thẳng và rẽ trái vào cổ trấn. Vội vẫy tay chào mọi người, rồi chúng tôi tiếp tục đi tìm hostel. Cái hostel tôi đặt thật ra rất dễ tìm, chẳng hiểu vì sao mọi người trên trang hostelworld cứ bảo là vị trí khó tìm?! Ah, mà tôi biết vì sao rồi, vì cái bản đồ trên Lonely Planet (LP) ghi chú sai haha, vào đêm trước khi đi, tôi mới phát hiện ra cái bản đồ này có vấn đề, chuyện là có đến 2 cái hostel thuộc tổ chức YHA ở Lijang, một cái ở Shuhe (Thúc Hà) và 1 cái ở Dayan (Đại Nghiên) , sách LP đã đảo tên của 2 cái hostel này cho nhau gây ra nhầm lẫn vị trí như trên keke! Khi đến đây tôi cứ ngỡ mình lạc vào nhà người Tạng, vì mảnh bình phong hơi hướng Tạng giáo chặn ở lối vào!

Lối vào hostel (chụp ban đêm)

48.JPG


bên ngoài hostel

49.JPG


50.JPG

Đến hostel khá sớm, hầu như khách du lịch chưa ai thức đâu, chỉ có chị quản lý ở đấy. Do có đặt chỗ trước nên thủ tục gọn lẹ lắm, thanh toán hết 1 lần tiền phòng 3 đêm luôn nhé, giá 25 tệ/người/đêm, cộng thêm ai cần tủ khóa cá nhân thì đặt cọc thêm 50 tệ/ tủ/ chìa khóa, khi check out họ sẽ trả lại cho mình. Tủ khá rộng, cái vali to đùng của bà chị tôi mà còn chứa được nữa là hehe! Trong khi tôi làm thủ tục thì bà chị tôi đi một vòng quanh và chạy lại nói với tôi rằng WC và bathroom đều rất ok. Chúng tôi do được ngủ ngon trên tàu nên sáng nay thấy người nhẹ hơn nhiều, dù sao khí trời lạnh thế này cũng dễ chịu lắm. Do đến sớm nên phải đợi đến khi khách trả giường (dorm) thì mới vào được, khoảng 12h!

Giường dorm 25 tệ/đêm đây!

51.JPG


Góc đọc sách ở phòng sinh hoạt chung

52.JPG


Nhạc cụ

53.JPG

 
(Bài copy post #23)

@Zhou: Haha, cảm ơn chị đã ghé xem và chia sẻ, Lệ Giang này chỉ mong long nhong ở đó cả tháng trời chỉ để nằm phơi nắng đọc sách, la cà nghe nhạc và đạp xe qua các làng thôi :D. Chị có hồi tưởng gì thì vào chia sẻ tiếp cho em hình dung chuyến đi đầu tiên ấy của chị với nhé, em mà độc diễn hoài thì bắt đầu lên cơn "lười" mất hehe!

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Trong lúc canh hành lý cho bà chị đi “giũ bụi đường” thì tôi online máy tính cập nhật vài tin báo bình an. Tiện nghi trong phòng sinh hoạt chung rất đầy đủ, có máy nước nóng lạnh, có sẵn sách hướng dẫn, brochure du lịch, bản đồ, wifi, máy tính, trà miễn phí lun nhé, và cả bánh sandwich phết mứt cũng sẵn luôn, chúng tôi được sử dụng toàn bộ bếp với bếp điện từ, lò nướng; phòng tắm thì có máy sấy tóc, máy nước nóng, bồn rửa mặt, riêng máy giặt thì tính phí 8 tệ 1 lần sử dụng! Với tôi thế là tuyệt vời rồi. Ah, các chén, ly tách cứ sử dụng thoải mái nhé, nhưng dùng xong thì phải tự dọn dẹp và chùi rửa, có cái bảng thông báo viết tiếng anh tôi dịch lại: “vì mẹ bạn không có ở đây nên hãy tự dọn dẹp” hoho.

Đối diện phòng sinh hoạt chung là quầy tiếp tân nho nhỏ

55.JPG


Phòng sinh hoạt chung nhìn từ cửa vào

56.JPG


Có một cậu thanh niên mặc áo khoác hồng cứ quanh quanh chỗ tôi suốt, tôi đoán cậu ta là người của hostel vì nghe chị quản lý gọi làm này làm kia, mà làm xong rồi thì cậu ta lại quẩn quanh tôi. Tôi ngước lên chào bằng tiếng hoa, cậu ta cũng tươi cười chào lại tôi rồi xổ ra 1 tràng tủng xẻng tả bí lù haha … tôi đực mặt ra luôn, xua tay bảo “dui bu qi,wo bu tong ni shuo shen me, wo shi yue nan ren” (nghĩa là xin lỗi, tôi không hiểu, tôi là người VN mà). Cậu ta ah rõ to một tiếng rồi gãi đầu lủi đi, miệng lầm bầm mà tôi nghe được rằng cậu ta đoán tôi là người Thái cơ đấy haha! Lại lộn quốc tịch, thế là ở Kunming tôi thành người Nhật, khi đến Lijiang tôi lại thành người Thái mất rồi haha.

Góc "làm việc" của tôi ở Lệ Giang hehe!

54.JPG


Từ phòng sinh hoạt chung nhìn ra khoảng sân đầy nắng của hostel

57.JPG
Trời có nắng nên dù nhiệt độ lạnh cũng thấy ấm áp lắm, bụng đói meo, bà chị tôi cũng đã tắm xong với gương mặt rất ư là thoải mái và hài lòng. Chị ta đề nghị nên ăn sáng bằng ngũ cốc, sữa và mì mama mang theo, tôi đồng ý ngay, vì tôi muốn mớ hành lý nó xẹp xuống mà hehe!

Bữa sáng đầu tiên ở Lệ Giang

58.JPG

Nhưng trước khi ăn sáng tôi phải đi cho nước lên người mình đã, nghĩ lại thì 2 đêm liền tôi đâu có đụng đến giọt nước nào, phải giũ bụi đường thôi! Mà không biết ai mở nhạc trong hostel hay ghê, đúng ca sĩ tôi thích luôn ấy chứ - tiếng Joanna Wang khào khào bên tai...giai điệu "times of your life"...

59.JPG


"Good morning, yesterday,
you wake up and time has slipped away
and suddenly it's hard to find
the memories you left behind
Remember? do you remember?..."​
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,294
Bài viết
1,174,938
Members
192,025
Latest member
369
Back
Top