What's new

Lệ Giang - nơi tôi sẽ còn quay lại...

Tôi đã nghe nhiều về Lệ Giang, những con đường lát đá, chiếc lồng đèn treo cao và những trải nghiệm đầy thú vị. Cái ngày mơ về Lệ Giang là những chiều mưa tháng 8/2010, sau đó lên kế hoạch rủ rê vài bạn đồng hành xuất phát vào tháng 10/2010, tôi nghe mùa thu ở Lệ Giang đẹp lắm mà. Nhưng vài trục trặc khách quan đã xảy ra, nghĩ rằng giấc mơ về Lệ Giang đã trở nên xa vời...Ai mà ngờ, tháng 03/2011 tôi đã tạm gác lại tất cả, lên đường đi tìm đến Lệ Giang - nơi mà tôi sẽ còn quay lại...

attachment.php

Phần 1: Hướng về Hà Khẩu

Sau khi đi xe Phương Trang từ Rạch Giá lên Sài Gòn vào lúc chiều ngày 17/03 thì tôi đã có được vài tiếng ngủ trước khi lên đường đi bụi sang đất Trung Quốc. Tôi ngủ ké nhà bác bên Hương Lộ 2, mới tờ mờ chừng 4h sáng thôi là điện thoại của tôi báo thức inh ỏi. Lượt chuông thứ 1, thứ 2…với tay tắt máy….đến lần thứ 5 tôi mới quyết chí bò dậy, hehe!

Đồng hồ chỉ gần 5h sáng, giật mình, vì quên mất tôi phải đến sân bay trước giờ khởi hành 30 phút. Giờ bay của tôi là 6h30 sáng mà! Cuống cuồng đánh răng, rửa mặt và gõ cửa phòng bà chị họ nhờ chở ra sân bay dùm. Thiệt tình tôi không muốn hành người khác thế đâu, nhưng không kịp gọi được taxi rồi, taxi mà vào đến rồi chở tôi đi không khéo lại trễ giờ bay luôn!

Cuối cùng cũng đến được ga nội địa Tân Sơn Nhất (TSN) lúc 6h sáng, gặp bà chị bạn đồng hành duy nhất của chuyến đi này. Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục chạy maratong vào cửa check in, vừa đẩy hành lý vào xếp hàng thì cô nhân viên sân bay phát loa hỏi “còn hành khách nào đi Hà Nội chuyến bay Jetstar lúc 6h30 sáng không ạ?”, tôi giơ tay ngay. Cô ấy kéo dải băng phân cách ra cho tôi được ưu tiên làm thủ tục kèm theo nhắc nhở rằng lần sau quý khách phải đến sớm trước 30 phút, haizza! Trước tôi có 1 cô tây tóc vàng nữa, nhưng cô ấy ra hiệu cho tôi check in trước đi, tôi gật đầu cảm ơn và nhanh chóng làm xong thủ tục.

Cong mông chạy lên tầng làm thủ tục soi an ninh thì thấy khiếp vì 1 hàng dài người dằng dặc, tôi đang trễ chuyến mà! Loa phóng thanh vẫn vang inh ỏi báo hiệu cửa bay sắp đóng, hết cách tôi đành phải chạy lên hàng trên cùng xin phép 2 ông “khoai tây” cho tôi làm thủ tục trước, 2 ông gật đầu. Hành lý tôi soi trót lọt, nhưng bà chị thì bị dính lại bởi cái tripod, quá cận giờ, không còn cách nào mang tripod theo nên đành gửi lại ở sân bay cho người nhà lại lấy.

Vừa kịp đến lúc cửa bay chuẩn bị đóng, nhưng tôi thấy sau tôi còn có 2 ông khác còn trễ hơn cơ. Vậy ra chúng tôi chỉ là 2 trong những hành khách cuối cùng của chuyến bay hehe! Tôi đôi khi hay vậy lắm, trễ giờ bay hoài nhưng lần nào cũng đến kịp lúc. Chắc có kinh nghiệm chạy maratong nên không đến nỗi, lần này coi như tập thể dục buổi sáng thôi. Sân bay này nhỏ, chạy vài bước là tới chứ hồi bên Changi, tôi chạy muốn tụt quần ấy chứ :))!

attachment.php

Đôi chân thần kỳ, trễ mà không trễ :D
 
Last edited:
(Bài copy post #24)

Tắm rửa ở xứ lạnh quả là cảm giác khó tả, tôi nhớ đến lần tôi đi Thanh Hóa cũng vậy, năm đó là cuối năm 2007 khi tôi đi bụi một mình ra xứ Bắc ngay dịp gần giao thừa tết âm lịch. Khi đến Thanh Hóa tại nhà người bạn, tôi dám xối cả gáo nước lạnh vào đầu giữa cái lạnh khoảng 8 độ c, tôi lúc đó tưởng như đang xối cả cục nước đá vào người mình, cảm giác tê tái chạy rần khắp người. Nhưng đâm lao phải theo lao, cuối cùng tôi bước ra với cơ thể tím tái làm cả nhà bạn tôi một phen hoảng hốt hehe! Ôi, Lệ Giang cũng lạnh…

60.JPG

Sau khi tắm – táp xong thì tôi bắt đầu đi khám phá cổ trấn Dayan, đầu tiên là thẳng tiến quảng trường Tứ Phương. Ban đầu tôi còn đi theo bản đồ nhé, nhưng sau đó thì nhận ra điều đó không cần thiết lắm! Ở đây người ta làm công tác thông tin rất tốt, cứ mỗi góc quanh sẽ có một bảng gỗ hướng dẫn và hiển thị vị trí đang đứng. Hơn nữa, đôi khi còn cả bảng điện tử cảm ứng tìm thông tin du lịch ở Lijiang luôn, thật biết làm du lịch, không thua kém gì Thái hoặc Sing.

Đường phố Dayan

61.JPG


Đố ai tìm ra con mèo đen hoho

62.JPG


Chùm lục lạc nhiều màu sắc

63.JPG

Thế rồi tôi cứ đi ngược, đi xuôi không thèm hỏi đường ai cả, lâu lâu dừng lại tám một chút cho bà chị chụp hình với mấy chú chó dễ thương ở Lệ Giang. Mà công nhận chó ở Lệ Giang hiền thật, điều này làm tôi đỡ lo cho bà chị. Chả là bà chị tôi có cái tật thấy chó ở đâu là nhào tới ôm lấy ôm để, một trong những lý do mà chị ấy đến Vân Nam này cũng vì con Ngao Tạng đấy ạ. May mắn là không gặp, chứ tôi thừa biết loài chó này tuyệt đối trung thành chủ và hung dữ thì khỏi nói! Nhỡ nó cạp bà chị tôi một phát thì abcxyz…có trời mới thấu hehe!

64.JPG

“Đường nào cũng về La Mã”, ở đây La Mã là quảng trường Tứ Phương – trái tim của Đại Nghiên. Ôi người, toàn là người, khách du lịch đâu mà lắm thế không biết, nhưng rất vui khi nghe đủ thứ âm thanh tủng xẻng lạ hoắc, hòa lẫn trong đó là tiếng nhạc, tiếng nhạc “di da di da..” không lẫn vào đâu được của Lệ Giang… ai đã từng nghe thì chắc chắn không bao giờ quên …

Một góc QT Tứ Phương

65.JPG
 
(Bài copy post #27)

@likemoon: Vâng, cảm ơn chị likemoon đã ghé thăm, lười bò dậy viết tiếp đây :D
@Paven: Cảm ơn Paven đã khích lệ, mà này, Paven cũng đi tiếp Sing của nhà bên ấy đi nhé, lười cũng mong ngóng hoài đấy hehe!


:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Trấn Đại Nghiên này là một trong 3 cổ trấn được UNESCO công nhận ở Lệ Giang, 2 trấn còn lại là Bạch Sa và Thúc Hà. Đại Nghiên còn được gọi là thành cổ Lệ Giang ấy, nhưng thành cổ này không có tường thành. Bởi thổ ti vùng này là họ Mộc đời nhà Minh, mà chữ Mộc trong tiếng Hán đóng khung xung quanh sẽ thành chữ “khốn”, do đó ông ta không cho xây tường thành. Nếu không lầm thì dòng họ này có con cháu là Mộc Thạch từng sang đánh Đại Việt ta ngày xưa trong trận Chi Lăng – Xương Giang, không nhớ rõ vì tôi ngu môn sử lắm, có ai nhắc bài tôi không? hehe!

Một tí hoa vàng

66.JPG


Cô bé này chăm chỉ ghê, vừa học bài vừa bán hàng đấy!

67.JPG

Đại Nghiên này có hệ thống kênh rạch rất tuyệt vời, nước chảy liên tục ngày đêm nghe đâu là từ núi tuyết Ngọc Long, khi dòng chảy tiến đến trấn này, được gọi là Ngọc Hà. Dòng nước mát lạnh, nhìn rõ đến tận đáy, thiên nhiên sao mà ưu ái cho nơi này quá. Cá to cá nhỏ đủ màu sắc không bơi mà cứ đứng yên quay đầu về ngược hướng dòng chảy, lại gần mà chẳng thấy chúng có động tịnh gì, nghĩ là có thể đưa tay xuống vuốt vuốt được luôn ấy chứ, thật thích thú!

68.JPG

Rời quảng trường Tứ Phương, tôi đến Mộc Phủ nhưng lại không vào, cũng bởi một phần là đã tìm hiểu về nó kha khá rồi, ảnh ọt thì xem ké các đoàn đi trước, quá ư là nét! Phần còn lại to hơn chính là giá vé vào của nó, ôi giời, những 60 tệ! (không biết tôi nhớ đúng không?! (Tôi có ghi chú trong guide book nhưng tôi đã “tặng” lại cho hostel ở Kunming rồi). Thế là chỉ chụp vài phát đánh dấu sau đó lại lang thang đi bộ tiếp phố cổ Dayan.

Hàng sư tử đá trước Mộc Phủ

69.JPG

Khi tôi đang mải mê với con đường lát đá nhẵn mịn, những mái ngói xô nghiêng, và những câu hỏi còn chưa có lời giải đáp thì đâu đó, nhẹ thôi, tiếng hát trầm ấm hòa cùng âm thanh mộc mạc chẳng khác đâu được của guitar vang lên. Tôi dừng lại một lúc, rồi “đi theo tiếng gọi âm nhạc”…Một quán cofe nhỏ, chỉ chừng 6 cái bàn, trên bàn là những chậu hoa tươi rói, có 1 anh nghệ sĩ đang say sưa hát live… Điều này thật sự làm tôi ngạc nhiên bởi tôi không cho rằng đấy là hát live đâu! Cả ngày hôm đó tôi lại gặp thêm nhiều tiếng hát mê mẩn lòng người nữa… Đó có phải là lý do mà ai đó trên diễn đàn LP đã nói: “Lệ Giang, ắt hẳn là thiên đường của những nghệ sĩ ẩn danh”.

"Bắn" nhầm nghệ sĩ rồi haha!

70.JPG
Đi hoài cũng đói, chúng tôi ghé lại một hàng bên đường mua xâu cá chiên 3 tệ/xâu, theo bà cụ bán hàng thì cá này được bắt từ dòng suối chảy khắp Dayan, nhỏ xíu và trông như cá cơm, chiên lên rất giòn và ngon hơn nhờ thứ bột cay đặc trưng của vùng Vân Nam này. Bà chị tôi muốn mua về để thí nghiệm các món ăn Việt Nam, thế mà lúc về lại quên mất!

Thức ăn vặt phổ biến đây!

71.JPG
 
(Bài copy post #28)

Lệ Giang, đi vào mùa xuân thì hoa nở khắp nơi, đâu đâu cũng có hoa, nhà nhà trồng hoa, người người tỉa tót cho hoa. Bà chị tôi thì mê thiên nhiên kinh khủng khiếp nên gặp hoa hòe là lại lao đến chụp lấy chụp để, ý là mới bắt đầu ở Đại Nghiên, chứ lúc qua Thúc Hà, tôi phải đi theo chị ấy đến mỏi cả chân chỉ vì cánh đồng hoa cải vàng rực xa tít tắp tận nơi kia kỉa kìa kia ! Vài bức ảnh về hoa ở Đại Nghiên nhé…

Hoa hồng leo ngẩn ngơ trên đầu

72.JPG


Những cánh hoa đào mỏng manh trước cửa Mộc Phủ

73.JPG


Chậu hoa nhà ai đây?!

74.JPG


75.JPG


Bụi hoa tím một màu rất… tím!

77.JPG


"Đóa hoa" khác của Đại Nghiên, suốt những ngày ở đây, khi nào chúng tôi đi ngang cũng thấy cô ấy ngồi trước cửa hàng và làm việc suốt thôi. Bà chị tôi nói có lẽ mệt quá nên "đóa hoa" này hơi thiếu nước hehe

78.JPG
 
(Bài copy post #29)

Chế độ mẫu hệ của người Nạp Tây thật là đặc biệt. Tôi thấy nhiều người phụ nữ Nạp Tây mang dáng vẻ nhọc nhằn nhưng cũng ánh lên cái nhìn đầy mạnh mẽ, bao gồm cả sự cương quyết của cánh đàn ông. Với xã hội của họ thì việc gánh trên vai trách nhiệm của gia đình đã là điều hiển nhiên tự bao đời rồi, đàn ông chỉ mỗi việc tắm nắng chơi cờ, thưởng hoa hay chăm sóc... chim chóc…

Tôi không biết là mình đang có cảm giác thế nào khi nghĩ về chế độ này nữa, thương cho thân phận người phụ nữ, mà nếu thay đổi đi tập tục bao đời nay tức là mất đi cái văn hóa bản sắc đã làm nên xã hội của người Nạp Tây. Mà tôi cũng không nghĩ cánh phụ nữ Nạp Tây thay đổi điều đó đâu, từ trang phục họ mặc cho đến chiếc mũ xanh xanh ai cũng như ai, cho thấy niềm tự hào dân tộc của họ, và dù xung quanh có đổi thay đến đâu đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng thay đổi bản sắc riêng của người Nạp Tây.

Ban đầu chỉ thấy dáng hình

80.JPG


Kiểu này thật bí hiểm và … “ăn ảnh” hoho

82.JPG


Đã già nhưng ánh nhìn thật cương nghị

81.JPG


Và cũng có nụ cười tươi rói thế này

79.JPG


Còn cánh đàn ông? Vui thú với chim đây hehe, rất phởn nhé!

83.JPG
 
Đọc bài của bạn mà như có cảm giác đang được đến Lệ Giang. Chờ những lầm repost kế tiếp, vì mình cũng không xem được ảnh từ lần post đầu
 
@Sansan: Cảm ơn bạn đã theo dõi, mình cũng đang cố gắng repost càng nhanh càng tốt đây, link ảnh lần này ok rồi, mình up bên Picasa, không lo hết băng thông :D
 
(Bài copy post #31)

@KevinAuto: cảm ơn bạn ghé chơi, Vân Nam đi mùa thu thì còn gì bằng, thích thế không biết hehe :D

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Vài bạn viết mail hỏi tôi là “tại sao không đi Bắc Kinh, Hồ Nam hay Hàng Châu? Hàng Châu mới là Venice Châu Á!”. Tôi cũng không biết phải trả lời ra sao, mỗi nơi mang một hình hài, dáng dấp và sự cảm thụ riêng biệt chứ. Nhưng có lẽ chính xác hơn là tôi bị thu hút bởi những bức ảnh cùng với giai điệu thật hay mà một vài lần tôi tha thẩn search được trên youtube, rồi sau đó tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần…

Giờ đến đây rồi, thấy lựa chọn của mình có sai đâu, đã thấy bình yên trên từng bước đi. Cảm nhận cái lạnh tím tái cả da mà vẫn mở to miệng thổi phù phù ra khói một cách thích thú. Không biết là do thiên nhiên “ru” tôi quá hay sao mà tôi cứ cảm tưởng người dân ở đây đang sống một cách “chầm chậm” và hay "suy tư", kiểu như thế này..

1.JPG


Còn đây là hội những người đàn ông đảm đang, hehe, anh này đang đếm túi hàng, thiếu một túi về vợ mắng haha

2.JPG


Điệu con đi tắm nắng, có ai đó nhớ một thời được cha cõng trên vai không?

3.JPG


Chắc lúc này mẹ nó giữ nên cha cười toe thế này hehe

4.JPG
 
(Bài copy post #33)

@Paven: Okay okay, đi tiếp, sẽ còn đi tiếp, đi dài dài Paven ơi haha!

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::​

Phụ nữ, đàn ông thì nói rồi, chụp rồi, còn mỗi trẻ con thôi nhỉ! Trẻ con thì đâu đâu cũng đáng iu và dễ thương hết. Đại Nghiên cũng đầy trẻ con chạy nhảy khắp phố, có đứa thì nhìn tôi tò mò đầy dò xét, cũng có đứa cứ khều móc tôi một cách nghịch ngợm. Những lúc đó cũng lo đùa với chúng chẳng ảnh iếc gì được hehe! Vậy mà chẳng lần nào tôi mang kẹo theo trên người, nhẽ ra phải thủ vài túi kẹo để dụ con nít chứ nhỉ?!

Có cậu chàng vừa bị bố mắng, mặt đang tươi rói bỗng trở nên lầm lì, nhìn thẳng đầy khiêu khích haha.

5.JPG


Bé trai khi bị mắng thì vậy, còn bé gái lại khác, nhíu mày và bắt đầu mếu máo rồi đây!

6.JPG


Trẻ con xứ lạnh thì được phú thêm đôi má hồng, đứa nào đứa nấy phũng phịu và được mặc thêm quần áo ấm nên cứ tròn lụi cả ra. Nhóc này bú hết bình sữa rồi, mắt cứ ngơ ngác nhìn anh chị chúng đang đùa giỡn!

7.JPG

Tôi gặp cô bé này đang ngồi nhịp trống theo nhạc trong một tiệm CD, ai đi rồi thì biết tiệm CD ở đây luôn có vài cái trống để khách và chủ nhân của nó “hòa nhịp” cùng nhau, nghe mộc lắm! Cô bé còn nhỏ nhưng nhịp rất đúng nhạc, ra vẻ điệu nghệ nữa, chưa kịp chụp lúc đó thì cô bé đã bỏ ngang chiếc trống, ào xuống đường chạy nhảy cùng lũ bạn rồi. Đúng là trẻ con

36.JPG

Còn bé gái này đang thổi lấy thổi để cái bong bóng, bé làm tôi nhớ đến nhỏ em họ tôi hồi nhỏ. Lúc bé nó cứ xin tiền tôi mua bịch cốm, nó không ăn nhiều mà chủ yếu để dành mấy cái bong bóng xanh đỏ trong bịch cốm ấy. Rồi thể nào nó về cũng bắt cha của nó thổi hì hụi mấy cái bong bóng đó đến sưng cả môi. Có ai muốn thổi cho mình chiếc bong bóng xanh đỏ thời thơ ấu một lần nữa không?

8.JPG

Ở đây trời tối rất lâu, hơn 19h nhưng trời vẫn còn ửng sáng, sự thú vị của sự chênh lệch múi giờ đây mà. Những con đường phố cổ bắt đầu nhăm nhe khoác lên mình chiếc áo sáng rực.

9.JPG

Chị em tôi rẽ đúng đường về hostel, ăn tối một chút trước khi đi thăm một Đại Nghiên khác về đêm, những chiếc đèn lồng sẽ được đánh thức bằng thứ ánh sáng đầy màu huyễn hoặc, những bước chân bước trên nền đá ngày càng nhiều hơn, duy chỉ có một thứ âm thanh mà tôi lấy làm khó chịu đôi chút - sự ồn ào của các quán bar… trong cổ trấn!
 
(Bài copy post #34)

Bữa tối tại hostel vẫn là hộp ngũ cốc với các loại hạt, một ít trái cây khô và hộp mì to đùng của TQ, bổ sung thêm viên sủi C và cốc sữa nữa! Vậy là xong buổi tối. Chúng tôi ăn uống rất chừng mực, bởi những ngày đầu thì ý nghĩ tiết kiệm chi phí càng nhiều càng tốt cứ quẩn quanh trong đầu mà, tuy nhiên đến những ngày từ Lệ Giang về thì bắt đầu thả ga vụ ăn uống haha!

Khi trời còn nhá nhem

10.JPG


11.JPG
Dùng bữa tối xong, chúng tôi tiếp tục đổ theo dòng người ra phía Quảng trường (QT) Bánh xe nước. Đại Nghiên về đêm thật lộng lẫy, có điều đông người quá, được cái trời lạnh nên không cảm thấy ngộp ngụa giữa hơi người. Từ hostel đi thẳng, rẽ phải rồi đi cái cầu đá nhỏ, đi thẳng men theo con đường phía bên phải đi lát thì đổ ra đường chính về phía QT Bánh xe nước. Quán xá đâu đâu cũng khoác lên màu của đèn lồng sáng rực, dòng Ngọc Hà chảy ngày đêm, hai bờ liễu rũ, đường gì mà u hoài đến thế không biết. Bà chị tôi cứ tiếc cái tripod bị bỏ lại ở sân bay nên ảnh ọt cứ dựa vào “địa lợi” cả thôi. Đến trước 2 cái bánh xe nước to đùng ở QT thì nhận ra quá chừng súng ống đang lên ngòi chờ nổ. Bà chị tôi cũng máu me nhập cuộc, không cần tripod, chị đặt máy lên thành bê tông (“địa lợi” đấy) rồi cũng đứng chờ nổ hehe!

Súng ống, đại bác và tiểu liên đây!

12.JPG
Tôi đi quanh quanh đấy nhưng chốc chốc phải ngó nghiêng xem có che khuất tầm bắn của ai không, nhỡ bắn nhầm tôi thì sao. Từng vòng tròn người hò hét gì đó phía bên kia, sang ngắm nghía thì thấy họ đang cùng nhảy những điệu xoay vòng, vòng tròn càng lúc càng rộng, càng nhân lên khi những du khách hứng chí nhập cuộc. Tôi toan nhảy vào thì bà chị tôi trờ tới hỏi tôi mấy giờ rồi? tôi nhìn đồng hồ đã chỉ sang 20h hơn, tụt hứng, đành rời khỏi “bước nhảy hoàn vũ” của khu old town mà đi về phía new town hiện đại.

Quảng trường Bánh xe nước

13.JPG


Bước nhảy hoàn vũ hehe!

14.JPG

Từ QT bánh xe nước đi thẳng ra đường lớn rồi rẽ phải, chúng tôi đi qua một giao lộ đông đúc, đầy rẫy những cửa hàng quần áo kiểu như Ninomaxx hay Blue nhà mình. Cảnh sát giao thông làm việc rất tích cực, dù có các cột đèn tín hiệu và ý thức sang đường của người dân chấp hành rất tốt.

Đường phố khu newtown

15.JPG


Cảnh sát giao thông ở kia

16.JPG

Tôi tự nhiên nghĩ đến giao thông ở Việt Nam mà chạnh lòng, có lần đọc một bài báo viết về góc nhìn của người phương Tây về giao thông của Việt Nam, họ ví von giao thông chúng ta như “những đàn linh dương đầu bò” chạy mãi không bao giờ dứt, và “đi bộ sang đường” của Việt Nam cần phải được cấp “bằng mạo hiểm” hahaha! Trong hành trình tôi cũng có hỏi vài người từng đi du lịch ở Việt Nam nghĩ thế nào về đất nước của mình, nói riêng về giao thông thì hầu hết ai cũng bảo đó là trải nghiệm thú vị…. Nhưng tôi nghi ngờ câu này quá, mấy cái WC kinh khủng của TQ cũng được các bạn ấy liệt vào dạng “trải nghiệm thú vị” đấy thôi!
 
Last edited:
(Bài copy post #35)

Đến giao lộ ngã tư đó, chúng tôi không sang đường mà rẽ phải tiếp tục đi bộ, hoa nở khắp nơi, về đêm vẫn nhận ra thứ màu sắc thiên nhiên đó. Đi qua một cây cầu, bà chị tôi muốn dừng lại để lợi dụng thành cầu làm tripod bắn tỉa một phần Đại Nghiên đang sáng ánh đèn.

Một Đại Nghiên tĩnh lặng

17.JPG
Tôi cứ đi tiếp một đoạn, gặp một đám teen TQ nhìn tôi với cặp mắt đầy tò mò hehe, chắc chúng thừa biết tôi là du khách nên một trong đám đó bị đùn đẩy về phía tôi, những đứa đùn đẩy thì luôn miệng bảo “shuo ba, shuo ba” (nghĩa là nói đi, nói đi). Nhưng tội cho đứa bị đùn đẩy, gãi đầu gãi tai mãi chỉ nói được “hello” với tôi hehe, tôi chào chúng bằng tiếng Hoa, chúng lại ngỡ ngàng như thể tôi là người Hoa vậy! Những con người ở xứ lạnh này đều có đôi má ửng hồng, nước da đẹp và tôi nghĩ thế hệ sau này của TQ có thể trạng vượt bậc hơn chúng ta nhiều. Tự nhiên tôi nhớ đến “sữa tươi” và lời của anh bạn làm trong ngành chế biến công nghiệp từng nói với tôi rằng: “Con em Việt Nam chúng ta đang uống một thứ ngon hơn nước một chút!”…

Sau khi qua cầu

18.JPG

Tôi dò dẫm và phát hiện ra một lối khác vào Dayan từ khu new town. Bước xuống vài bậc thang là thấy ngay 1 trạm cảnh sát bên tay phải. Khu này quá yên tĩnh, vắng vẻ, nhưng vẫn sáng ánh đèn, có lẽ người ta đang trùng tu hay xây dựng thêm gì đó vì tôi thấy đất cát, gạch ngói ngổn ngang. Tôi cứ bước đi một cách vô hồn, sự bình lặng trải dài theo bóng tối, có những thứ chừng như trầm mặc mà đằng sau là những câu chuyện dài…

Lặng lắm những bước chân nghe rõ mồn một

19.JPG

Đi đâu cũng về “La Mã” cả, tôi lại rẽ đúng về hướng QT Bánh xe nước, vậy là từ đó tôi có thể tìm thấy đường về hostel sau khi rẽ lạc vài chặng. Mà cũng chẳng phải lạc đâu, theo bà chị tôi nói thì chúng tôi có biết đường đâu mà lạc haha.

Khu QT Bánh xe nước

20.JPG


21.JPG

Chặng về mới để ý cái dãy thức ăn nhanh ở khu QT Bánh xe nước, chúng tôi hơi đói, cũng có ghé vào, nhưng bảng giá của nó đắt lòi, thà ăn vặt còn hơn. Tôi thì dứt cơn với KFC nhanh lắm, vì tôi chả ăn được các thể loại của loài lông vũ, nhưng bà chị tôi thì khác: yêu gà, thương gà, ăn gà đến độ có một thời bác sĩ cấm không cho ăn hehe, vậy nên dứt cơn cho chị ấy là tội lắm.

Kính thưa các loại gà!

22.JPG
Đêm dạo bước trên những con đường lát đá ấy, chẳng buồn chụp hình nữa, muốn thả trôi lòng mình theo thứ âm thanh xa lạ mà tưởng chừng quen thuộc. Tôi nghe thoáng đâu đấy tiếng nghệ sĩ hát live, anh ta hát jazz nghe rất phê, nhưng chẳng phiêu được bởi hàng tá quán bar đập tùng xèng nồi niêu xoong chảo phía bên kia! Ồn! Tự hỏi các cô dân tộc đang đứng phe phẩy mời khách kia có phải là người Bạch chính hiệu không nữa, điệu bộ sành quá đi. Nghĩ cũng đúng khi có lần đọc đâu đó người ta viết là “Lệ Giang thì phải đi liền, đi ngay kẻo hiện đại hóa tràn vào xô bồ cả lên”, và với Tây Tạng cũng vậy! Ai muốn đi nữa thì đi nhanh thiệt nhanh đi nhé! hehe
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,290
Bài viết
1,174,905
Members
192,024
Latest member
MienPham
Back
Top