What's new
"Tết Tết Tết Tết đến rồi. Tết Tết Tết Tết đến rồi. Tết Tết Tết Tết đến rồi. Tết đến trong tim mọi người…."

DSC_4992.jpg




Âm thanh réo rắt tươi vui vang lên trên khắp phố phường. Xuân đã đến rộn rã trên từng khuôn mặt hân hoan, nụ cười rạng rỡ. Trẻ em vui vì có quần áo mới, tiền lì xì; người già tươi cười vì con cháu xúm xít vây quanh; riêng chúng tôi hồi hộp, náo nức, rộn rã với cung đường đã vạch từ mấy tháng qua!


Có đôi chút phân vân, do dự vì những thông tin không tốt về đoạn đường lên 722: nào là cát lún nửa bánh xe, nào là một xe không đủ sức đi…


“Điếc không sợ súng” là lời xế luôn qui chụp cho tôi! Thế nên vẫn cương quyết đi theo cung đường đã định dù rằng vẫn chỉ là song hành! Tâm lý luôn sẵn sàng cho những khó khăn trên con đường vắng vẻ qua những buôn làng, rừng núi.


DSC_7904.jpg




DSC_7922.jpg




28 tết nhận một tin nhắn.

29 tết chuông điện thoại reo vang, bên kia đầu dây là một giọng nói trẻ trung quen thuôc.

Vậy là tết này đã có bạn đồng hành tâm giao, không những một mà là hai!
 
Đường lại tắc. Giờ thì mọi người mệt nhoài. Vừa đói, vừa mệt nên chẳng ai còn muốn nhúc nhích mà ngồi yên chờ đợi.

10 phút, rồi 20 phút. Mọi việc vẫn yên lặng. Không như những lần trước, khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy chiếc đi đầu nhúc nhích. 30 phút ... rồi thông điệp cũng được truyền lại:" Không còn đường đi nữa!". Tới đây thì chịu không được nữa rồi!

"Sao anh nói anh đi đường này mấy chục lần rồi?"

"Đi mái chuc lân roi chu sao." ( Đi mấy chục lần rồi chứ sao)

"Anh đi bằng gì?"

"Đi bọ" (Đi bộ)

"Sao anh nói đi bằng xe rồi?"

"Đi bọ mái chuc lân roi" (Đi bộ mấy chục lần rồi)

??? !!!

Thú vị quá cung đuòng này chị nhỉ! Like nhiều nhiều!

KHBB
 
Giờ thì tự mình phải kiểm tra mới được.

Xế nhà mình cùng Hiếu xuyên màn đêm băng mình về phía trước. Các xe được lệnh tắt máy để tiết kiệm xăng. Màn đêm bao trùm. Không gian thật yên lặng nhưng là cái yên lặng dọa dẫm khiến người ta cảm thấy nhỏ nhoi, cô đơn và sợ hãi. Đã vậy chốc chốc lại vang lên tiếng con gì đó ở xa, thấy rờn rợn. Mọi người lại căng mắt, thót tim chờ đợi. Chỉ mong sao đường lại thông để mau mau về tới nhà.

20 phút sau, ánh đèn pin le lói từ xa. Xế quay lại và bảo "Đường rất khó đi, để lên được chỗ bằng phải vượt qua con dốc dài 200m, nghiêng 45° , mà cây cối thì chằng chịt". Muốn vượt qua đây ít nhất là phải có dây thừng để vừa đẩy vừa kéo xe... Nhưng hiện tại thì ai cũng đói lã, mà đoàn thì chẳng có lấy một sợi dây nào!

Vậy là mọi người xúm lại bàn tán. Người thì bảo "Cử người vượt lên Tutra mua dây, thuê trai làng xuống kéo xe lên". Nhưng để lên tới làng rồi quay lại có lẽ đã khuya rồi ma chưa chắc đã kiếm được người.

Người lại bảo: "Bỏ xe lại, lội bộ về Tutra rồi hôm sau vô lấy xe". Nhưng đang là mùa khô, dọc đường thấy người ta đốt rừng cháy nham nhở, Hiếu lại sợ tối người ta đốt rừng thì không biết làm sao trở tay.

...


Dù không có một sự chuẩn bị gi nhưng sau một hồi bàn tán, mọi người quyết định ngủ lại rừng.

Vậy là đoàn người lại lần mò di chuyển trong đêm ra sát bờ suối, để xe trên bờ, lúc mò mẫm, dắt díu nhau, lúc trườn, đu dây xuống suối. Sở dĩ phải xuống suối ngủ là để tránh thú rừng, mặt khác ở dưới suối khi rừng cháy mình cũng chẳng hề hấn gì


 
Xuống tới suối rồi mọi người vẫn tiếp tục bàn tán. Càng bàn thì càng buồn, vì chẳng có cách nào tốt hơn là ngủ lại trong rừng!







Không lều, không mền... không sóng điện thoại. Đoàn người giờ tách biệt với thế giới xung quanh. Không khí lo lắng càng lúc càng dâng cao vì sáng đi không báo ở lại đêm, nên giờ này có lẽ ở nhà đã cuống cuồng đi tìm... lo lắng đứng ngồi không yên!










Bàn tán là thế, nhưng cánh đàn ông vội tỏa ra mò mẫm đi gom củi về đốt lửa. Nói là mò mẫm vì lúc này cái đèn duy nhất đã hết pin. Loay hoay một hồi rồi cũng có một đống lửa tươm tất, với mấy cây sào bằng nứa để treo đồ.

May mắn là vẫn còn lại một cái bánh chưng, một ít cơm và thịt kho cũng đủ cho mười con người lót dạ qua đêm.

Đến phần tìm chỗ ngủ mới gay go vì chẳng có chỗ nào bằng phẳng nên phải chấp nhận nằm trên đá.Về khuya trời càng lạnh, nhưng đá còn lạnh hơn. Nằm xuống độ 15 phút là thấy người run bần bật vì bao nhiêu thân nhiệt bị đá hút hết. Cố gắng lựa thế nghiêng người qua chỗ khác nhưng chỉ được một lúc cái lạnh lại thấm vào xương. Những lúc lạnh quá không chịu được thì lồm cồm bò lại đống lửa hơ cho ấm rồi quay lại chỗ ngủ. Cứ như vậy loay hoay cả đêm... Giấc ngủ chập chờn. Đã vậy, lâu lâu còn nghe tiếng hú rùng rợn không biết là tiếng người hay tiếng của con gì từ xa vọng lại...!
 
Last edited:
Chắc phải chuẩn bị đầy đủ đồ chơi, đèn pin, đánh lửa, đá lửa, chăn giữ ấm...những thứ này cũng nhỏ gọn...thêm 1 kinh nghiệm
 
Chắc phải chuẩn bị đầy đủ đồ chơi, đèn pin, đánh lửa, đá lửa, chăn giữ ấm...những thứ này cũng nhỏ gọn...thêm 1 kinh nghiệm

Cung băng rừng ngược lên Tutra là chuyện hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch nên mới bị động như vậy. Nhưng cũng vì thế mà có một ấn tượng khó phai.
 
Chào Chi Haianh! Sao nhóm của chị không hốt lá khô trãi lên đá để ngủ, có khi lớp lá đó cũng đỡ lạnh lắm đó chị, ngủ ở bờ suối thế nầy vừa lạnh vừa ẩm sáng hôm sau chắc chị lắc lư luôn quá.
 
... đến đoạn này tui thấy giống như trong tiểu thuyết " Người tìm ra đường mòn " vậy đó !! hihi..
Chị và cả đoàn đã có 1 chuyến đi khám phá đúng nghĩa rồi.
 
Chào Chi Haianh! Sao nhóm của chị không hốt lá khô trãi lên đá để ngủ, có khi lớp lá đó cũng đỡ lạnh lắm đó chị, ngủ ở bờ suối thế nầy vừa lạnh vừa ẩm sáng hôm sau chắc chị lắc lư luôn quá.


Nếu mà làm được như em nói thì tuyệt quá, nhưng lúc đó xung quanh tối thui, lại mệt nên chẳng còn ai nghĩ ra được điều đó.



... đến đoạn này tui thấy giống như trong tiểu thuyết " Người tìm ra đường mòn " vậy đó !! hihi..
Chị và cả đoàn đã có 1 chuyến đi khám phá đúng nghĩa rồi.

Đúng là đoàn đã có một trải nghiệm bất ngờ; giờ nghĩ lại thấy còn sợ nhưng đầy thú vị.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,019
Bài viết
1,142,014
Members
193,120
Latest member
spincyItalia
Back
Top