Phớt1
Lãng nhân
-Nhưng…nhưng anh có sẵn linh kiện không? Sách hỏi giọng đã thấy hơi phào phào.
-Tất nhiên là có! Anh soi đèn giúp tôi!
Mũ bảo hiểm nhấc chiếc ba lô trên xe của mình xuống, kéo khóa lấy ra một túi vải bạt. Một bộ đồ sửa xe cơ động được bày ra nhanh chóng. Cầm lấy chiếc mỏ lết, Mũ bảo hiểm bắt đầu tháo bánh xe của Sách…
Có giọng nói con gái tiếng dân tộc từ trên dốc vọng xuống. Sách nhìn lên chỉ thấy lờ mờ bóng một cô gái trong chiếc váy dân tộc màu đen và xanh chàm. Mũ bảo hiểm cũng trả lời vài câu bằng tiếng dân tộc rồi bóng cô gái khuất dần trong sương.
-Cô ấy vừa nói với tôi là bố cô ấy mời tôi qua nhà uống rượu. Tôi đã nhận lời sau khi giúp anh xong sẽ đến ngay.
Vừa rọi đèn cho Mũ bảo hiểm làm việc Sách vừa nghĩ lan man. Cứ như những gì Sách nghĩ trong đầu Mũ bảo hiểm đều có thể biết thì phải! Không gian yên lặng chỉ có tiếng kim loại va chạm vào nhau khe khẽ. Chịu không nổi Sách đành lên tiếng:
-Anh có cần tôi giúp gì không?
-Không cần đâu! Anh cứ soi đèn giúp tôi, việc này tôi thạo hơn anh!
…
-Vậy…anh hút thuốc không?
-Cám ơn anh! Tôi không hút!
Sách móc bao thuốc rồi loay hoay đổi chiếc đèn sang tay kia để móc cái bật lửa. Vài lần bật nhưng chiếc Zippo không chịu lên lửa. Sách đặt chiếc đèn xuống đất rồi khum tay che gió bật lửa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng chiếc đèn hơi lệch ra ngoài chỗ Mũ bảo hiểm đang làm việc. Châm xong điếu thuốc, Sách cầm đèn chiếu lại vào chỗ Mũ bảo hiểm thì thấy Mũ bảo hiểm không biết bằng cách nào đã tháo xong cả hai vòng bi cả lành lẫn vỡ ra khỏi moay ơ rồi. Quả là…
-Anh soi đèn giúp tôi! Mũ bảo hiểm nói! Tôi sẽ tháo đồ bánh trước xe tôi ra lắp cho anh!
-Thế…thế có tiện không?
-Tôi có hẹn rồi nên chọn cách này là nhanh nhất! Ngày mai tôi sẽ mua đồ mới lắp vào cũng được mà! Tôi lại có lợi là đổi đồ cũ lấy đồ mới!
Vừa nói, Mũ bảo hiểm vừa làm thoăn thoắt.
Trục trước bánh xe vừa tháo ra được để cạnh trục sau xe của Sách. Sách thấy nó ngắn hơn phải đến cỡ hai centimets..
-Này anh… Sách nói!
-Sao cơ?
-Tôi thấy độ dài hai cái trục không giống nhau?
-Chúng bằng nhau đấy chứ! Chỉ khác nhau về đường kính trục thôi!
Sách quay đèn soi lại hai chiếc trục xe. Quả là chúng dài như nhau! Chắc mình hoa mắt! Sách nhún vai tự cười mình. Cũng chỉ trong khoảnh khắc ánh đèn bỏ qua vị trí của Mũ bảo hiểm thì anh ta đã kịp tháo xong hai vòng bi ra khỏi chiếc bánh xe. Chưa bao giờ Sách thấy một người thợ nào có thể làm nhanh đến như vậy!
-Vòng bi còn tốt! Anh có thể chạy về đến Sapa nếu như không chở nặng!
-Không chở gì đâu! Tôi đi độc hành mà!
-Vậy thì ô kê! Để tôi lắp vào cho anh! Anh nhớ nhé! Vì trục xe này nhỏ hơn nên cố gắng đừng chạy nhanh và tránh đừng để xe xóc mạnh quá! Mấy anh đi xe phân khối lớn hay chủ quan lắm!
-Vâng! Tôi nhớ!
Chỉ bằng chiếc chuôi tô vít nhựa mà Mũ bảo hiểm đóng ngon lành hai vòng bi vào moay ơ một cách nhẹ nhàng. Cũng chẳng cần nhờ Sách, một tay Mũ bào hiểm nghiêng xe, một tay lùa bánh xe vào rồi xuyên trục, lắc định vị bánh, kiểm tra độ căng của xích… Mũ bảo hiểm làm như múa. Sách có cảm giác như Mũ bảo hiểm đang chơi trò lắp ráp mô hình trẻ con vậy!
-Tất nhiên là có! Anh soi đèn giúp tôi!
Mũ bảo hiểm nhấc chiếc ba lô trên xe của mình xuống, kéo khóa lấy ra một túi vải bạt. Một bộ đồ sửa xe cơ động được bày ra nhanh chóng. Cầm lấy chiếc mỏ lết, Mũ bảo hiểm bắt đầu tháo bánh xe của Sách…
Có giọng nói con gái tiếng dân tộc từ trên dốc vọng xuống. Sách nhìn lên chỉ thấy lờ mờ bóng một cô gái trong chiếc váy dân tộc màu đen và xanh chàm. Mũ bảo hiểm cũng trả lời vài câu bằng tiếng dân tộc rồi bóng cô gái khuất dần trong sương.
-Cô ấy vừa nói với tôi là bố cô ấy mời tôi qua nhà uống rượu. Tôi đã nhận lời sau khi giúp anh xong sẽ đến ngay.
Vừa rọi đèn cho Mũ bảo hiểm làm việc Sách vừa nghĩ lan man. Cứ như những gì Sách nghĩ trong đầu Mũ bảo hiểm đều có thể biết thì phải! Không gian yên lặng chỉ có tiếng kim loại va chạm vào nhau khe khẽ. Chịu không nổi Sách đành lên tiếng:
-Anh có cần tôi giúp gì không?
-Không cần đâu! Anh cứ soi đèn giúp tôi, việc này tôi thạo hơn anh!
…
-Vậy…anh hút thuốc không?
-Cám ơn anh! Tôi không hút!
Sách móc bao thuốc rồi loay hoay đổi chiếc đèn sang tay kia để móc cái bật lửa. Vài lần bật nhưng chiếc Zippo không chịu lên lửa. Sách đặt chiếc đèn xuống đất rồi khum tay che gió bật lửa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng chiếc đèn hơi lệch ra ngoài chỗ Mũ bảo hiểm đang làm việc. Châm xong điếu thuốc, Sách cầm đèn chiếu lại vào chỗ Mũ bảo hiểm thì thấy Mũ bảo hiểm không biết bằng cách nào đã tháo xong cả hai vòng bi cả lành lẫn vỡ ra khỏi moay ơ rồi. Quả là…
-Anh soi đèn giúp tôi! Mũ bảo hiểm nói! Tôi sẽ tháo đồ bánh trước xe tôi ra lắp cho anh!
-Thế…thế có tiện không?
-Tôi có hẹn rồi nên chọn cách này là nhanh nhất! Ngày mai tôi sẽ mua đồ mới lắp vào cũng được mà! Tôi lại có lợi là đổi đồ cũ lấy đồ mới!
Vừa nói, Mũ bảo hiểm vừa làm thoăn thoắt.
Trục trước bánh xe vừa tháo ra được để cạnh trục sau xe của Sách. Sách thấy nó ngắn hơn phải đến cỡ hai centimets..
-Này anh… Sách nói!
-Sao cơ?
-Tôi thấy độ dài hai cái trục không giống nhau?
-Chúng bằng nhau đấy chứ! Chỉ khác nhau về đường kính trục thôi!
Sách quay đèn soi lại hai chiếc trục xe. Quả là chúng dài như nhau! Chắc mình hoa mắt! Sách nhún vai tự cười mình. Cũng chỉ trong khoảnh khắc ánh đèn bỏ qua vị trí của Mũ bảo hiểm thì anh ta đã kịp tháo xong hai vòng bi ra khỏi chiếc bánh xe. Chưa bao giờ Sách thấy một người thợ nào có thể làm nhanh đến như vậy!
-Vòng bi còn tốt! Anh có thể chạy về đến Sapa nếu như không chở nặng!
-Không chở gì đâu! Tôi đi độc hành mà!
-Vậy thì ô kê! Để tôi lắp vào cho anh! Anh nhớ nhé! Vì trục xe này nhỏ hơn nên cố gắng đừng chạy nhanh và tránh đừng để xe xóc mạnh quá! Mấy anh đi xe phân khối lớn hay chủ quan lắm!
-Vâng! Tôi nhớ!
Chỉ bằng chiếc chuôi tô vít nhựa mà Mũ bảo hiểm đóng ngon lành hai vòng bi vào moay ơ một cách nhẹ nhàng. Cũng chẳng cần nhờ Sách, một tay Mũ bào hiểm nghiêng xe, một tay lùa bánh xe vào rồi xuyên trục, lắc định vị bánh, kiểm tra độ căng của xích… Mũ bảo hiểm làm như múa. Sách có cảm giác như Mũ bảo hiểm đang chơi trò lắp ráp mô hình trẻ con vậy!