Bác Lonely_rebel mến,
Thế là sau 21 ngày rong ruổi, đạp và cảm nhận ( so với dự định 1 tháng) bác đã trở về mang theo chút bụi bặm, chút cái nóng như thiêu của những cung đường toàn dốc đứng, những cảm xúc chân thành và cả những câu chuyện nhiều ý nghĩa...đặc biệt với những ai đã trải qua cái cảm giác đạp xe đường trường, đạp vì một phút ngẫu hứng muốn rời bỏ cái thế giới chật chội quen thuộc, đạp vì đơn giản là mình muốn đạp...
Chuyện của bác hẳn khó nói hết bằng chữ và hình ảnh, cũng không dễ mà người ngoài như tôi hiểu hết. Nhưng bác đã biết cái cảm giác choáng ngợp và bất lực trước những con dốc cao khi đạp xe, biết cảm giác hụt hơi và nghẹt thở khi ráng gồng mình leo dốc, mũi thì cay xè, khí lên não không đủ và chúng quay cuồng làm ta mờ cả mắt...chỉ muốn quăng hết tất cả để ngồi nghỉ và bắt xe trở về.... Nhưng khi dừng lại....dắt bộ qua cái dốc cao ấy và tận hưởng cảm giác thả đèo "tẹt ga" thì máu me lại nổi lên... kkkkkkkkk....vâng, đã là dân phượt, đã có máu phượt, đã sinh ra và gắn số phận của mình với những con đường, những chuyến đi... thì cô đơn không còn là bạn đồng hành mà đã là anh em rồi ! Chỉ có gia đình mình, người phụ nữ mà mình yêu thương là đôi phần thiệt thòi khi gắn bó mới những kẻ lông bông như bác và tôi và các anh em khác....
Tuy nhiên, như người bạn già Thomas đã chia sẽ với bác, đến một tuổi nào đó người ta sẽ muốn CHO nhiều hơn NHẬN. Ta càng đi nhiều, càng rong ruổi nhiều, càng đi xa thì trái tim ta càng trở về gần với những gì ta thân thương nhất và ta sẽ biết cách CHO KHÔNG ĐIỀU KIỆN.
Cho tôi gửi lời chúc và cảm ơn người phụ nữ đã chấp nhận yêu bác, có thể bây giờ còn nhiều khúc mắc, nhiều khó khăn và thử thách, nhưng rồi "tình yêu đích thực" sẽ chỉ cho cả hai con đường đi nào hạnh phúc nhiều nhất. Hãy nói với cô ấy là anh yêu cô ấy thế nào và đã nghĩ về cô ấy ra sao trong những lúc bế tắc và khó khăn nhất cũng như khi hạnh phúc nhất....
Chúc bác đủ,
http://s1143.photobucket.com/albums/n636/nkt_08/When%20the%20love%20fall/?action=view¤t=Abeautifultime.jpg