What's new

[Chia sẻ] National Treasure 3: "Hành trình tìm vàng ở Bản Thi"

Tớ đặt gạch cho hành trình đi tìm vàng trên Bản Thi. Demo bằng mấy cái ảnh chụp linh tinh trên đường. Còn ảnh đẹp thì phải nhờ bạn susu và bạn Kẻ xanh. Các bạn vào đây ném đá cho xôm nhé:

Tại cửa hầm đầu tiên trong 6 cái hầm phải đi qua:

Hamlo1.jpg


Trên đường qua Đèo An về Ba Bể:

Virgo.jpg


Tập chèo thuyền độc mộc nhé

Canh.jpg


Tập chèo thuyền xong thì được tẩm bổ bằng cái này:

Nuong.jpg


Còn cái chỗ này thì dành cho các bạn yêu thích Minsk, bạn nào muốn ôm cả đống Minsk này thì gặp bạn chèo thuyền độc mộc:

XeMinsco.jpg
 
Chuyện tình trên Núi Trắng (tiếp)...

Như vậy bà biết chắc chắn rằng vàng được cất đâu đó bên Ba Bể, nhưng cụ thể là chỗ nào thì bà không rõ. Bà lặng lẽ quan sát các hoạt động gấp gáp của toán người Pháp và bà cũng muốn ra tay giúp những người phu mỏ thoát khỏi kiếp nạn diệt thân. Bà bí mật, lấy lý do cần có một số vật cá nhân cần thiết để gửi bà người hầu xuống núi trước. Chính bà không ngờ rằng, người hầu gái này biết một phần câu chuyện nên khi được yêu cầu thì chớp lấy cơ hội đi ngay (không quên ăn trộm một cục vàng). Nhưng bà người hầu cũng không biết rằng, bọn Pháp đã bí mật cử một tên sát thủ đi theo thủ tiêu. Nhờ thông thạo địa hình, lại cảnh giác cao, bà liền trốn vào núi, hái rau rừng sống qua ngày. Khi câu chuyện qua đi, người ta tìm thấy bà te tua, đói lả trên bờ suối. Thần chết không đem được bà người hầu đi nhưng đã lấy của bà trí nhớ. Bà người hầu sau rất nhiều thời gian cũng không hồi phục được nên kể lại câu chuyện giấu vàng không đầu không cuối.
Bà đã không cứu được đám phu mỏ vì chính bà cũng đang bị nguy hiểm cận kề. Sau khi bọn Pháp đã chuyển song vàng và thủ tiêu người, chúng cùng rút lên Ba Bể. Từ đó, theo kế hoạch sẽ qua Cao Bằng, cùng bọn Pháp tại Tĩnh Túc vượt biên qua Trung Quốc để tránh bọn Nhật.

Trên con đường rút lui, chúng muốn thủ tiêu bà Gái. Việc được giao cho tên cai phu trột mắt. Chàng kỹ sư người Pháp không muốn người mình yêu bị ghiết một cách mờ ám như vậy nên tìm mọi cách cứu nàng. Trong tình thế khẩn cấp, đến chính mạng của chàng còn chưa chắc đã giữ được thì việc cho nàng theo chỉ gây thêm nguy hiểm cho nàng. Chàng xin với tay toán trưởng để đích thân chàng ra tay hạ sát nàng, vì tình yêu. Chàng đưa nàng đến một đầu hẻm núi, cắt một dúm tóc để làm tin với tên quan trưởng toán. Sau đó hai người bí mật, bịn rịn chia tay. Chàng cũng không quên đưa cho nàng một cái cắt tút đã gắn xi và nói rõ trong đó có tấm bản đồ chỉ nơi cất giấu vàng. Chàng cũng không quên dặn dò nàng phải cải trang thành người dân tộc để hoà vào địa phương, để không ai biết nàng là ai, để nàng được an toàn. Chàng cũng không quên nhắc đi nhắc lại rằng nàng sẽ là người đưa tin. Ở càng xa nơi giấu vàng càng tốt. Chàng sẽ đích thân quay lại hoặc cử người thân tín quay lại tìm nàng. Hai người chia tay nhau không cần lời lẽ dài dòng, chưa biết khi nào gặp lại, chỉ là những ánh mắt biết nói. Nó đã ám ảnh bà ngót thế kỷ.

Nàng trở về ngôi biệt thự trên đồi cao, thu nhặt những vật dụng cần thiết và rút sâu vào rừng. Thân gái đơn độc giữa đại ngàn chỉ tồn tại thôi đã khó chứ mong gì sống được để đợi người về. Cuộc cánh mạng dân tộc long trời lở đất chỉ làm cho cái hẹn ngày càng dài ra. Rồi bà Gái đã hoàn toàn mất liên lạc với người yêu từ khi chia tay.

Trong một năm đầu, ngày nào nàng (nay đã là một người đàn bà xấu xí, rách rưới do hoá trang) cũng ra nơi hai người chia tay ngóng chàng.

Trong mười năm tiếp theo. Cứ ngày trăng tròn, nàng lại ra nơi hai người chia tay, thay đi cành lá làm dấu đã khô quắt bằng một cành cây tươi mới. Đối với nàng thời gian không có ý nghĩa gì nữa. Ngày tháng được tính bằng mùa mưa, bằng trăng tròn, bằng rừng cây thay lá.

Một đêm gió mưa, một tên thợ săn lạc đường đã tìm đến túp lều của nàng. Hắn đã dùng sức mạnh cưỡng bức nàng và kết quả là đứa con suốt ngày say sỉn như đã kể trên. Sau hơn nửa thế kỷ, liên lạc duy nhất với xã hội bên ngoài là thằng con hoang, sinh ra trong một đêm mưa gió giữa rừng.

Rồi bà không đợi nữa, cố gắng không nhớ gì nữa nhưng mà không cam tâm. Nên đến nay, tuổi non thế kỷ bà vẫn chờ đợi mà chưa chịu về với tổ tiên. Nhưng sâu trong tiềm thức, khi bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng Pháp, hồi ức của bà lại ùa về như tập phim tài liệu quay chậm. Bà đã nói được cái điều nung nấu hơn nửa thế kỷ vì trong tâm tưởng bà, tên giang hồ trước mặt cũng giống như chàng kỹ sư người Pháp ngày xưa.

Câu chuyện bi thương của bà già làm hai tên giang hồ phải rơi lệ, xót thương cho một thân phận chuân chuyên. Nếu không vì bảo vệ bí mật kho vàng, thì đời bà cũng không bạc đến vậy, không phải sống cô đơn, hưu quạnh đến vậy trên cái Núi Trắng ngót thế kỷ như thế này.

Cái cắt tút mà đoàn tìm thấy chính là cái ngày xưa nàng được chàng tin tưởng giao cho. Sau bị thằng con lấy trộm, giấu gần đền Phia Khao khi hắn mò đến đó tìm rượu uống.

Như vậy, trong tay chúng tôi có một tấm bản đồ và ở đâu đó còn có một (một số) tấm nữa nếu toán người Pháp kia thoát được sự truy đuổi của bọn Nhật. Có thể sau đó vàng đã được lấy. Có thể nó vẫn còn nguyên ở đó, có thể, có thể. Nhưng chúng tôi chắc chắn một điều, vàng không còn ở Núi Trắng này nữa.

Vậy có không đi được mấy nơi ở đây cũng chả tiếc nữa, phải hạ sơn thôi. Trong suốt thời gian hạ sơn, hình ảnh bà già ám ảnh cả đoàn. Hình như cái gì liên quan đến vàng cũng bạc, cũng sui.

Giang hồ, không ai nói với ai câu nào, cả đoàn lầm lũi đi trong mưa.
 
He he, các bác có nhiều nhận xét rất khác nhau =)).

Thuận hay nghịch nhĩ thì cũng đều chứng tỏ các bác quan tâm đến câu chuyện này. Cụ thể là đã đọc rất kỹ để tìm ra những lỗi sai, những tình tiết không hợp lý (theo nhận định của các bác) :))

Em chỉ có lời bàn thêm thế này:

Với một tên giang hồ, đã tự thú nhận là biết một chút tiếng Pháp bồi thì câu lệ làm quoái gì đực hay cái, ít hay nhiều, kính trọng hay không kính trọng. Cốt sao người nghe hiểu ý mình là được. Ngoài ra dùng tay múa phụ họa là vui rồi.

Với một bà già sắp xuống lỗ, đã quên cả tiếng mẹ đẻ của mình thì nói câu tiếng Pháp thế nào mà chả được. Nếu bà mà còn có sức để tát chắc chẳng đến lượt em kể lại câu chuyện này để các bác vào đây nhận xét này nọ phải không ạ.

Tiếp theo, cái chuyện này cũng hoàn toàn Việt Nam thôi, chả liên quan gì đến văn hóa-vì cái này nghĩa nó rộng quá. Nếu một tay giang hồ có nói sai vài câu tiếng Pháp thì chắc chắn rằng nó chả liên quan gì đến văn hóa Pháp cả. Việc ai đó, sử dụng cái văn hóa nào đó (sợ rằng đó không phải là văn hoá) là việc của họ. Có lẽ cũng chả cần hét toáng lên mình văn hóa thế này, thế nọ, phải không ạ?

Và sau cùng, chuyện đã hết đâu ạ. Hỵ vọng cụ/ông/bà/bác/cô/chú/anh/chị/bạn/em/cháu (phải chơi một loạt như này may ra đúng văn hóa :LL) Thiếu Anh (nhưng) không thiếu thời gian-vẫn quan tâm theo dõi tiếp đoạn cuối). Vẫn còn đầy những điều các bác còn chưa nghe hết cơ mà, xin chớ vội, chớ vội chạy trước cả đoàn đi tìm vàng ạ:D

Chúng ta tiếp tục chơi đê các bác (beer)(beer)
 
Thuận hay nghịch nhĩ thì cũng đều chứng tỏ các bác quan tâm đến câu chuyện này....
Em cũng là một trong những người quan tâm đến câu chuyện này. Tiếp đi các bác.
@ Bác homeless man, em học hỏi được bác nhiều điều lắm. Thực ra, em đã thấy rất nhiều vàng qua câu chuyện này rồi bác ạ. Kính.
 
Giang hồ không chấp vặt! :X(T:Dam
Ủng hộ bạn ...tiếp tục!!!

Giang hồ đã không chấp thì không cần ủng hộ cũng cứ tiếp tục.

Xời, dù cho tất cả có đả phá, đả kích, đả đảo thì vẫn cứ tiếp tục.

Giang hồ mà lị.

Xá gì ba thứ vớ vẩn.
 
Tìm vàng à ? có mà vàng khè khè .(c)

Giang hồ, không ai nói với ai câu nào, cả đoàn lầm lũi đi trong mưa.

Những tên giang hồ không trực tiếp nghe câu chuyện tình bi thương kia. Mặc dù được chúng tôi tóm tắt lại như các bác đã biết ở trên, có lẽ họ cũng không hiểu hết toàn bộ câu chuyện gắn bó mật thiết với nhau giữa tình và vàng. Họ lầm lũi đi vì mỗi người đang chạy theo những suy nghĩ, những toan tính khác nhau. Tôi không võ đoán các suy nghĩ của các thành viên lúc đó để viết chúng ra đây. Cái đó, mỗi thành viên sẽ tùy tiện chia sẻ nếu thấy cần.

Còn tôi, tôi nghĩ đến kết cục của tất cả những ai trong câu chuyện này có liên quan đến vàng. Tôi không mê tín. Tôi học cách để tự tin vào bản thân mình. Tôi học cách để tự quyết định được số phận của mình, nhưng một điều hiển nhiên là như vậy chưa đủ.

Này nhé: 3 nhóm khác nhau đã bị thủ tiêu vì tham gia cất giấu vàng mà thực ra họ đâu có biết, có nhìn thấy gì đâu.

Con thuyền chở vàng giả nổ tan xác đâu đó trên dòng sông Gâm khiến toàn bộ thủy thủ đoàn thiệt mạng, chỉ mang lại có một điều mờ mờ ảo ảo là vàng đã được mang ra khỏi khu mỏ cũ và chìm ở đâu đó.

Bà người hầu cũng trở nên mất trí vì vàng. Cục vàng ăn trộm được cũng bỏ đâu đó rồi quên.

Bà già trong căn lều tranh, chưa một ngày được hưởng hạnh phúc với đống vàng mà bà cố sống cố chết bảo vệ. Ngược lại, đời bà là những tháng ngày lê thê cô đơn, câm lặng.

Ngay những tên chủ vàng cũng phải bỏ chạy khỏi đống vàng, phải giấu chúng đi để thoát thân trước sự truy đuổi quyết liệt của quân Nhật.

Liên quan đến cái đống vàng này, liệu còn gì sẽ sẩy ra? Liệu đoàn mình có nên tiếp tục đi tìm vàng không? Ngoài kia giang hồ rình rập, chỉ cần sơ sẩy chút, nhẹ thì ăn đá sứt đầu mẻ trán, nặng thì mất mạng như chơi. Cuối cùng lại rơi vào kết cục: Tìm vàng à? Có mà vàng khè khè. Mạng không giữ được thì vàng làm cái cóc khô gì.

Tôi lặng lẽ mân mê tấm ảnh chụp bà Gái với tên Pháp râu ria xồm xoàm trong túi. Vì bà già lầm tên giang hồ là tôi với người trong tim-chàng kỹ sư người Pháp-của bà nên cứ nhét nó vào túi tôi.

Tôi biết, lúc này mà nói ra những điều này để cảnh báo đoàn tìm vàng là quá sớm, nội bộ sẽ có biến. "Được bạc thì sang, Được vàng thì lụi". Tôi cứ lẩm bẩm mãi câu này cho đến tận khi đoàn qua Đèo An.
 
Trước khi xuống núi, thấy có cái này, trông như một tấm bia.

sieuthiNHANH2009071319329ywezymnlyz133459.jpeg

Đến gần, thì ra nó là cái này. Vậy hơn 60 năm trước, cái nhà này nó đã ở đây. Cũng có thể nó đã đào tung cái chỗ này lên để tìm vàng rồi.

sieuthiNHANH2009071319329mzrlm2flnm131662.jpeg

Xuống đến thung lũng Hợp Tiến, chúng tôi sẽ đi Ba Bể theo đường Đèo An. Con đường nối từ Bản Thi ra đường Tỉnh lộ 254 là một con đường đất với những con đèo cao và quanh co. Nó vốn là một con đường mòn, đi dưới tán rừng già. Sau này, nó được mở rộng cho xe tải quặng chạy. Trên bản đồ, con đường này là một vạch nhỏ, mờ đi từ thôn Hợp Tiến (trung tâm xã Bản Thi) chạy qua thôn Thâm Tầu và nhập tại xã Quảng Bạch tại Bó Phja (đọc là bó pe-nghĩa là giếng cá).

Bình thường, khi trời không mưa và đường không bị lở, xe tải và xe UAZ có thể đi qua được con đường này. Đây cũng là con đường ngắn nhất để từ Bản Thi đi Ba Bể. Nếu không đi con đường này, phải lộn lại gần Bằng Lũng và mất thêm khoảng 40km nữa.

Nhưng lần đi này lại là một lần đặc biệt với những thử thách đặc biệt về thời tiết. Trong đoàn, một xế đã từng phượt qua đây nhiều lần, bị ngã nhiều lần đã bàn lùi là thà mua thêm 40 km đường nữa còn hơn là phải đi qua con đèo đất trơn tuột này. Nhưng vì thời gian gấp rút, bà Đại tá quyết định vẫn đi trên con đường này.

Chi tiết hơn, đoạn này có hai con đèo liên tiếp. Con đầu tiên là đèo Bê Tông vì nó được đổ bê tông từ chân lên đỉnh. Nếu không làm như vậy thì không xe nào đi được do một bên là vực, một bên là vách đá.

Rất may, do trời mưa rất to nên các bùn đất trên mặt trôi đi hết nên đường cũng đỡ trơn hơn. Chúng tôi đi qua cái đèo đầu tiên một cách khá an toàn. Lên đến đỉnh đèo, có một con suối chảy vắt ngang đường. Chúng tôi dừng lại để chỉnh trang xe cộ, người và giáp trụ để chuẩn bị qua con đèo thứ hai.

sieuthiNHANH2009071319329nmqxotuwmm143017.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329owjlnzfmnz141053.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329njbkmjk1ot117444.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329zjayyjhjmg119015.jpeg

Những bắp ngô phơi gặp mưa ướt lướt thướt. Có khi lại mốc hết. Kiểu mất mùa thế này rất hay sảy ra ở đây.

sieuthiNHANH2009071319329odbimzvjzd189307.jpeg
 
Mình nhớ là có một ngầm to hơn thế này nhiều, to rộng nước chảy xiết, ô tô còn không qua nổi, bọn mình phải đi qua cầu của dân, 5000/xe, lúc đấy sao thấy rẻ nhỉ
 
Mình nhớ là có một ngầm to hơn thế này nhiều, to rộng nước chảy xiết, ô tô còn không qua nổi, bọn mình phải đi qua cầu của dân, 5000/xe, lúc đấy sao thấy rẻ nhỉ

Ôi chị ơi, ngầm trên đường vào Pác Ngòi đòi những 10k/xe. :shrug:

@Quan Ông: Phải vừa tròn vừa dài như câu: Ở bầu thì tròn ở ống thì dài. :))
 
Con đèo thứ hai thì toàn bằng đất. Nhưng rất may là xuống nhiều hơn lên. Nếu phải bò lên nhiều mà chở nặng thì chắc chắn sẽ phải bỏ con đường này. Xuống mà trở nặng cũng phải cẩn thận và tuyệt đối không được phanh. Vì khi phanh, xe sẽ quay ngang, hất người ra phía sau.

Cái đường đất này rất gồ nghề, lại bị nước xói thành các rãnh sâu ở giữa nên muốn đi phải đi ra hai bên lề đường, ngay sát mép vực (nhìn cũng không sợ lắm vì cây bụi xanh um, nhưng đảm bảo xe văng xuống chỉ có nước trôi tuột chứ chả có cái cây to nào giữ lại).

Vì phải tập trung vào chuyên môn, lại có bạn ôm bấu cứng mạng sườn nên em chả chụp được cái ảnh nào. Về sự giã man của cái đèo thứ hai này, các bác có thể xem một số hình ảnh trước đây, khi em qua lúc trời không mưa.

sieuthiNHANH2009071319329zta4odm5nz1082995.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329n2u3odfizg41673.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329owi0yja2yt44231.jpeg

UAZ cũng chết vật khi qua đây.

sieuthiNHANH2009071319329nji2mme3og954896.jpeg

Landcruiser cũng ngắc ngoải, người phải xuống leo bộ.

sieuthiNHANH2009071319329n2mwmjyxyz155684.jpeg
 
Mình nhớ là có một ngầm to hơn thế này nhiều, to rộng nước chảy xiết, ô tô còn không qua nổi, bọn mình phải đi qua cầu của dân, 5000/xe, lúc đấy sao thấy rẻ nhỉ

Vượt qua con dốc, các thành viên trong đoàn cũng đã bỏ xa nhau. Tôi và ôm đi cuối cùng để khóa đoàn, thấy tên cộm cán GL đứng lại, tự thưởng cho mình một điếu thuốc. Chắc tên này đang nghĩ, sau chuyến này về được an toàn thì kiếm ăn quẩn quanh cối xay cho nó lành =)). Tôi tiếp tục đi tiếp mà không đợi hắn vì 3 xe trước đã bỏ chúng tôi khá xa. Chỉ một loáng đã thấy tên hảo hán (lởm-như hắn tự thừa nhận) bám theo. Chắc hắn vẫn còn ngán vụ "đậu phộng" đường sáng nay.

Lúc này trời đã ngớt mưa, đường nhựa sạch bong bùn đất. Chúng tôi nhằm hướng Ba Bể thẳng tiến. Bỗng xa xa, tất cả đoàn xe cộ ùn lại. Trước mặt, đường đã biến thành sông, rộng mênh mông, nước chảy xiết. Nếu đợt này mà đi ôtô chắc chắn sẽ phải quay về vì bây giờ, sau nửa ngày mưa mới bắt đầu lũ. Đỉnh lũ sẽ lên rất cao trong vài tiếng nữa. Sự thực đúng như vậy vì trưa hôm sau đoàn về, nước vẫn còn tràn qua ngầm.

sieuthiNHANH2009071319329yzkzywjmzw131219.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329yzzkmjk4zd145965.jpeg


sieuthiNHANH2009071319329odc3njy4mg128277.jpeg

Tôi bỗng đờ hết cả người, không biết làm thế nào qua. Quay về thì cũng chết. Bỗng chú em kêu lên, mình chạy lên thượng nguồn có cầu dân sinh qua. Đúng là có cầu, tôi cũng đã từng đi mà quên khuấy mất. Trong một ngày đầy sự kiện thế này, khi cảm giác đi từ cực nọ đến cực kia, khi đi từ thất vọng sang hy vọng, từ tuyệt vọng sang vui sướng đến phát cuồng thì quên một vài tiểu tiết chắc cũng không bị coi là đãng trí :D.

Và có người còn khoan thai đứng bên dòng lũ làm duyên dù toàn thân, không còn chỗ nào là không ướt =)).

sieuthiNHANH2009071319329ndm1zjy2zt144442.jpeg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,138
Members
192,381
Latest member
Khoa11zz
Back
Top