Toet
Để hỏi ông Chitto đã.!
Trời vừa đổ cơn mưa rào mùa xuân. Hết mưa, nắng he hé lọt qua các đám mây le lói. Chúng tôi rời nhà đi dạo trong công viên cho tiêu cơm. Mùi đất ngai ngái sau mưa ở đâu cũng giống nhau nhỉ. Tôi lại nhớ đến những cơn mưa rào mùa hạ ở nhà, và mùi đất cũng ngái sực lên thế này.
Một lũ trẻ con đang vầy nước và đào giun đất bên con mương nhỏ gần vườn trồng hoa. Hồi mùa đông khi lá cây trốn đi biệt, khung cảnh trơ trụi thân cây và cành cây nổi bật giữa nền tuyết trắng, một buổi chiều tối tôi đi làm về thấy ba cậu con trai cỡ 10 tuổi phóng xe đạp như bay, vứt toẹt xe và cặp sách trên cái cầu nhỏ bắc qua con mương này. Bọn chúng vội vã phi xuống lòng mương lúc ấy đã đóng băng hoàn toàn, lấy khúc cây to rồi cả ba bằng những cánh tay khẳng khiu hùng hổ dộng khúc cây xuống mặt băng hòng khoét lỗ. Tôi khoái chí đứng trên cầu dòm chúng. Cái lỗ được chúng khoen ra cũng to dần. Có lẽ chúng muốn tóm lũ cá đang trốn dưới băng chăng. Hoặc cũng chẳng vì mục đích nào cả. Trẻ con ở đâu mà chẳng giống nhau. Trẻ con ở đâu mà chẳng thích chơi những trò vô bổ.
Chỉ có người già ở đây là khác với nơi tôi sinh ra và lớn lên. Người già ở VN không thích di chuyển, ngủ riêng từ những năm 50 tuổi và gọi nhau là bố là mẹ, là ông là bà khi có con có cháu. Người già không gọi nhau là anh em hay cục cưng rồi mật ong thì không bao giờ. Người già ở đây âu yếm hôn nhau ngoài phố. Người già trìu mến dắt tay nhau đi dạo, tóc cụ bà loà xoà má cụ ông.
Họ vẫn mê say đi du lịch dài ngày với nhau. Nếu không có tình yêu và sự chia sẻ, sự thấu hiểu tâm tư, thì làm sao họ đi chơi suốt cả cuộc đời với nhau được nhỉ?
Một lũ trẻ con đang vầy nước và đào giun đất bên con mương nhỏ gần vườn trồng hoa. Hồi mùa đông khi lá cây trốn đi biệt, khung cảnh trơ trụi thân cây và cành cây nổi bật giữa nền tuyết trắng, một buổi chiều tối tôi đi làm về thấy ba cậu con trai cỡ 10 tuổi phóng xe đạp như bay, vứt toẹt xe và cặp sách trên cái cầu nhỏ bắc qua con mương này. Bọn chúng vội vã phi xuống lòng mương lúc ấy đã đóng băng hoàn toàn, lấy khúc cây to rồi cả ba bằng những cánh tay khẳng khiu hùng hổ dộng khúc cây xuống mặt băng hòng khoét lỗ. Tôi khoái chí đứng trên cầu dòm chúng. Cái lỗ được chúng khoen ra cũng to dần. Có lẽ chúng muốn tóm lũ cá đang trốn dưới băng chăng. Hoặc cũng chẳng vì mục đích nào cả. Trẻ con ở đâu mà chẳng giống nhau. Trẻ con ở đâu mà chẳng thích chơi những trò vô bổ.
Chỉ có người già ở đây là khác với nơi tôi sinh ra và lớn lên. Người già ở VN không thích di chuyển, ngủ riêng từ những năm 50 tuổi và gọi nhau là bố là mẹ, là ông là bà khi có con có cháu. Người già không gọi nhau là anh em hay cục cưng rồi mật ong thì không bao giờ. Người già ở đây âu yếm hôn nhau ngoài phố. Người già trìu mến dắt tay nhau đi dạo, tóc cụ bà loà xoà má cụ ông.
Họ vẫn mê say đi du lịch dài ngày với nhau. Nếu không có tình yêu và sự chia sẻ, sự thấu hiểu tâm tư, thì làm sao họ đi chơi suốt cả cuộc đời với nhau được nhỉ?