Hai vợ chồng mình vừa trở về từ chuyến đi Tây bắc dài 9 ngày (từ 24/9 đến 2/10), nhiều trải nghiệm đáng nhớ, có vui, có buồn. Mình muốn chia sẻ với các bạn một trải nghiệm buồn và thất vọng tại Đăng Khoa Sapa Hotel để mọi người cùng biết và tránh. Số là trước khi khởi hành hơn một tháng mình đã gọi điện đặt phòng tại hầu hết các điểm đến. Khách sạn mình đặt trước tại Sapa là khách sạn Đăng Khoa Sapa có địa chỉ tại 075 phố Xuân Viên, thị trấn Sapa, Lào Cai. Khi mình gọi điện đặt phòng thì gặp ông chủ khách sạn (cũng tên Đăng Khoa luôn), sau khi trao đổi một số thông tin về phòng ốc mình quyết định đặt 2 đêm phòng: trong đó có 01 đêm tại Đăng Khoa Sapa (075 Xuân Viên, Sapa) và 01 đêm tại Đăng Khoa Bắc Hà (117 Ngọc Uyển, Bắc Hà), ông chủ khách sạn đưa ra mức giá 200k/đêm cho phòng ở Sapa và 150k/đêm cho phòng tại Bắc Hà, mình mặc cả xuống 150k/đêm cho cả Sapa và Bắc Hà, ông chủ đồng ý ngay. Lẽ ra ngày check in Sapa của mình là 20/9, tuy nhiên do thay đổi lịch trình nên mình buộc phải lùi thời gian check in lại 1 tuần (tức 27/9). Mình đã gọi điện thông báo và xác nhận lại một lần nữa với ông chủ khách sạn về thời gian và và giá cả. Tối ngày 27/9 mình đến Sapa từ Mù Cang Chải trong thời tiết sương mù dầy đặc, trên đường đi đến khách sạn gặp khá nhiều người mời thuê phòng khách sạn với mức giá rất phải chăng từ 120k – 150k, người bạn mới quen trên đường cũng là thành viên trên diễn đàn thì rủ về ở Cat Cat với giá 150k/đêm nhưng mình vì muốn giữ lời hứa nên vẫn quyết định về Đăng Khoa Hotel, ở khá xa trung tâm. Khu lễ tân của khách sạn nằm khuất nẻo trên tận tầng hai và phòng nghỉ bắt đầu từ tầng 3, bà chủ khách sạn với khuôn mặt chuột, môi mỏng quẹt đon đả một cách thái quá như thể lâu lắm mới gặp một con gà, mình hỏi ông chủ đâu thì nói đi vắng. Sau khi lên xem trước phòng, mặc dù không được ưng ý nhưng mình tặc lưỡi vì chỉ ở có một đêm, hôm sau lại đi Y Tý sớm mà giờ 2 vợ chồng đã mệt sau một chặng đường khá vất vả. Hai vợ chồng lễ mễ xách đồ lên mà không hề có sự giúp đỡ, vào phòng thì không giấy vệ sinh, có điều hòa mà không có điều khiển, phòng ẩm ướt và hôi. Mình gọi cô bé phục vụ yêu cầu cho xin cuộn giấy, phích nước bộ ấm chén và cái điều khiển điều hòa để bật ĐH lên cho phòng đỡ ẩm mốc. Lát sau cô bé phục vụ gõ cửa đưa cuôn giấy VS, phích nước âm ấm và một cái cốc thủy tinh cáu bẩn, cô bé phục vụ thật thà thì thào nói: "Cô bảo không cho mượn ấm, muốn uống thì ra ngoài còn điều hòa thì cô bảo không đưa điều khiển, nói với anh là điều hòa hỏng rồi". Nghe vậy mình bực mình lắm, định xuống hỏi bà chủ mặt chuột đó cho ra lẽ, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Các bạn có thể ghé qua trang web của khách sạn:
http://dangkhoasapalaocai.wordpress....travel-co-ltd/, mới đọc qua thì có vẻ “Pro” đúng không, nhưng thực tế thì khác xa, phòng ốc bẩn thỉu, ẩm thấp, nhà vệ sinh tồi tàn, thiết bị hư hỏng mà không hề được sửa chữa, dây điện lôi thôi khắp nơi. Đêm đó hình như chỉ duy nhất có phòng mình ở đó, cả khách sạn thấy tối om. Tối sang phòng của cậu em mới quen thuê bên Cat Cat thấy đúng là một trời một vực: phòng ốp gỗ, nội thất đẹp và sạch sẽ, nhà vệ sinh có bồn tắm bằng gỗ pơ mu… với giá chỉ 150k/đêm (link đây:
https://www.phuot.vn/threads/26797-M...E2%80%A6/page2 ). Sáng ngày hôm sau mình trả phòng sớm để lên Y Tý, xuống Lễ tân thấy bà chủ đang nửa nằm nửa ngồi cho 2 cô bé phục vụ nhổ tóc sâu, Mình gửi chìa khóa và mang tiền phòng 150k ra trả, đồng thời phàn nàn về chất lượng phòng ốc. Bà chủ vừa hôm qua tử tế, hôm nay trở mặt luôn: “Sao lại 150k, nhà tao không bao giờ nhận khách dưới 200k”, mình vẫn từ tốn: “cô cứ gọi điện cho chú xem, cháu đã đặt và thỏa thuận trước với chú” và thực lòng mình nghĩ đó cũng chỉ là sự nhầm lẫn và không thống nhất giữa hai bên chứ. Nào ngờ mụ chủ gọi điện cho chồng rồi chuyển máy cho mình, trong máy lão chủ khách sạn lật lọng: “Cháu nhầm rồi, hôm đó chú đồng ý là tổng 2 đêm là 400k, 200k cho đêm Sapa và 150k cho đêm Bắc Hà (!!!)”, Mình bảo: “Chú cháu mình chỗ người lớn, nói phải giữ lời, chú thử cộng con số chú vừa đưa ra (200+150) xem nó có bằng 400k không?”. Thấy cãi lý không xong, mụ vợ giật lại điện thoại và lu loa là mình định quỵt tiền (dù đã cầm 150k của mình trong tay) rồi bấm điện thoại dọa gọi côn đồ đến để xử lý, nếu không trả đủ 200k thì lát nữa phải trả 2 triệu, sau đó mụ giật lấy balo của mình định cất đi, mình giằng lại và bảo: “đây là tài sản của tôi, bà định ăn cướp ah”. Mụ liền chạy xuống sân đứng chắn cửa và lu loa, dọa ghi biển số xe và sẽ không cho mình rời khỏi Lào Cai an toàn. Thấy ồn ào, có một số hàng xóm sang xem, trong đó có một ông cụ cao tuổi nhận là bố chồng của mụ ta, ông cụ bảo mình: “Sự thể thế nào thì ông cũng hiểu rồi, thôi các con cứ trả thêm cho nó cho đỡ rách việc, 50k cũng chẳng đáng là bao con ah…”, một cô hàng xóm khác thì nói với vợ mình: “em cũng chẳng phải họ hàng gì nhà bà ấy đâu, cũng chỉ là hàng xóm thôi nhưng em ở đây em biết, anh chị nên trả thêm mà đi, đừng có dây vào nó mà rách việc lắm…”. Vì thời gian cũng không có nhiều, lại đất khách quê người, vợ mình đành rút 50k đưa thêm cho ông cụ bố chồng mụ chủ khách sạn. Thấy cướp được thêm 50k, mụ chủ hả hê lắm nhưng miệng vẫn không ngớt phun ra nhưng câu chửi bới và dọa dẫm. Chúng tôi lên đường mà lõng nặng trĩu một kỷ niệm buồn về Sapa. Mấy ngày sau khi qua Bắc Hà, chúng tôi có đi ngang qua Đăng Khoa Bắc Hà Hotel, tối đen, không một phòng sáng điện.
Mong sao những kinh nghiệm trên đây của chúng tôi sẽ phần nào giúp ích cho các bạn khi đến Sapa và Bắc Hà để khỏi phải có nhưng trải nghiệm buồn như chúng tôi đã gặp.