What's new

Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Theo kế hoạch ăn chơi của nhà PKM, ngày 31/7 và ngày 1/8 nhà PKM đã tổ chức open cho các thành viên có tinh thần PKM thực hiện 1 chuyến dã ngoại, pinic hứa hẹn đầy thú vị với cung đường:
SG - An Sương - QL22 - Cầu An Hạ - ngã ba mũi tàu (cách cầu An Hạ 2Km) - rẽ phải - TL2 - đi hết TL2 đến Chà Rầy (chợ Lộc Hưng) - rẽ phải - TL6 - ngã tư Bùng Binh - rẽ trái - đi hết đường - ngã ba Bến Củi - rẽ trái đi hết rừng cao su - ngã ba - rẽ trái - ngã ba đất sét - rẽ phải rồi rẽ trái liền - ra Trà Võ - Long Hoa - Thị xã Tây Ninh - Xông Vô Tòa Thánh - Núi Bà Đen Thẳng tiến [ngủ lại trên núi - cắm trại]

Vì lý do khách quan, chuyến đi được chia làm 2 ca: ca 1 khởi hành lúc 6h và ca 2 khởi hành lúc 12h (do một số bạn bận đi làm, ko xin phép nghỉ được đâu, haizzz...:( trong đó có tui )
Ca 1 khởi hành sớm và đã di chuyển đủ cung đường theo kế hoạch đã định sẵn.
Ca 2, để đuổi kịp ca 1, 12 thành viên đã tiến thẳng đến Tây Ninh, trực chỉ núi Bà Đen. Trên đường đi, cả đoàn cực kỳ hăng hái do thời tiết rất thuận lợi, ko nắng ko mưa. (c)(c)
dsc3413.jpg


Đi được 1 đoạn, ca 2 của tụi tui tiếp nhận thêm 1 cặp phượt - Doremon còi.(BB)
Bạn ý phượt cũng bằng xe 2 bánh như tụi này, nhưng con xế có hơi khác tý, màu sắc sạc sỡ, chữ chi chít trên xe. Nhìn qua em Phương Hoàng, thấu hiểu ngay tâm cang của em ý: rất khát khao! Thế là bạn Doremon còi gia nhập đoàn phượt và vi vu cùng bọn này được 5 phút. "Thôi rồi, em có việc đột xuất, không thể đi tiếp cùng mọi người, các bác thông cảm." Xong luôn! Bạn ý quay đầu xe và ra về trong sự choáng ngợp của em Phương Hoàng. hehe!
 
Last edited:
Tổng cộng các món nhóm 1:

xúc xích 50 130
mỳ gói 60 150
bánh chưng 40 240
nước suối+pepsi 13 124
bánh mỳ 25 200
khăn giấy+ướt 2 15
softfel 1 16
dầu gió 1 5
cồn khô 2 53
băng cá nhân 1 12
thịt hộp 2 20
chén, ly, tô, đũa 1 75
tăng + bạt 2 200
dây dù 2 85
dưa leo 1 20
rau cải 1 12
bánh tráng 1 22
vé cổng 22 220

Tổng chi: 1599

Thu 20x100= 2000

Còn 400

Mỗi bạn sẽ được hoàn lại 20k ^^,
 
Last edited:
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Tham gia chuyến đi là một quyết định sáng suốt.Mặc dù quyết định này được đưa ra vì 1 phút ham vui trong quán bê thui :p
Bắt đầu hành trình leo núi với cái quảng đường những bậc đá dễ đi em đã cảm thấy mệt thở phì phò rùi.Thật sự là em không thích những gì lặp lại,nhàn chán như thế.Chỉ khi bắt đầu khúc đường khó khăn những đoạn không còn lan can vịn,buộc mình phải dùng tay bám vào đá để leo lên thì em mới có cái mục tiêu leo lên.Càng leo càng muốn leo lên cao nữa. :D Từng giọt,từng giọt mồ hôi rơi xuống trên những tảng đá đã đi qua thú vị lắm :D
Giữa đường dừng lại nghỉ mệt,mọi người ngồi trên tảng đá ăn dưa hấu.Trái dưa hấu bị dập nhưng mà ăn rất ngon,mát.Vừa ăn vừa ngắm nhìn rừng núi với những cơn gió phớt qua tóc.Rồi trong một đoạn dừng chân khác,ngồi trên đá ngắm những con đom đóm lấp lánh.Cảm giác bình yên vô cùng.À,lâu lắm rồi mình mới nhìn thấy lại những con đom đóm :D Chị Tí Điệu bắt cho 2 con đóm đóm bỏ vô chai nước định đem khoe mọi người,nhưng mà thấy em đóm nó trong chai ngoi ngóp tội nghiệp nên em thả rùi.Ở một trạm dừng chân khác, mọi người tập trung lại hết cùng chia sẻ bánh mì,trứng,sôcla...và chị Mơ gọt táo,thanh long cho cả nhà.Ở nơi đó gió thổi lớn và lạnh,một bữa ăn nhẹ ngon ngọt,ấm áp đã diễn ra trong màn đêm không thấy ai là ai.
Rồi hành trình lại tiếp tục.Lúc này trời tối không còn nhìn thấy được đường đi như hồi nãy.Bác leng keng và các anh gấu bự,Hell,Kuden,Bánh,Deny soi đường dẫn lối và giúp đỡ mọi người leo núi.Chị Mơ thì luôn động viên tinh thần mọi người và nhắc nhở những đoạn đường trơn khó đi,những bên vực sâu.Cuộc hành trình có đi lướt ngang qua hang gió,một nơi có thể cắm trại được vì cảnh cũng đẹp lại có thể chui vào hang nhưng mà mục tiêu của mọi người là ĐỈNH NÚI ạ :D Lúc đó trời cũng đã bắt đầu mưa,nhưng do lá cây dày nên cũng không ướt át quá.
Tất cả sẽ cũng "bình thường thôi" nếu như trời không mưa lớn hơn,và "đỉnh cao bi kịch" lạc đường xuất hiện.Tốp dẫn đầu không tìm thấy đường đi lên,mọi thứ khựng lại,mưa nặng hạt,trời tối đen không nhìn thấy gì dưới chân mình,có chăng là dóng tầm nhìn ra xa để thấy ánh đèn phía dưới kia.Không thể đi tiếp được nữa.Quay về ư? Quay về còn khó hơn.Các anh lớn gấp rút tìm lối đi.Tiếng người xung quanh thật nhỏ bé so với tiếng mưa rơi.Lo lắng khơi lên một chút trong lòng nhưng không nói ra,giọt nước mắt cũng sắp rơi nhưng không rơi.Mọi thứ rất là bi quan đang diễn ra xung quanh... Im lặng... Đầu có nghĩ lung tung... Nếu bị kẹt thật thì sao... Mọi người phải làm thế nào... có rất nhiều người ...Rồi thì chẳng nghĩ nữa! Vì tự tin là mạng mình sống dai lắm :p Mình mới 20 thôi,còn rất nhiều nhiều những điều mình chưa làm được.Còn mẹ đang chờ ở nhà nữa.Và tin tưởng đàn anh nhà Phươt nên tin là chúng ta sẽ vượt qua.Xong rùi ko lo nữa :D
Tiếng vọng từ bên trái.Các anh đã tìm ra đường đi !
Hành trình lại tiếp tục.Lúc này đã thôi cái mục tiêu leo cao hơn nữa,mà chỉ biết phải leo lên vì lạnh run.Mục tiêu hướng đến đỉnh để thôi không phải leo nữa,và gặp chị hai.
Cái đoạn đường lúc này trơn trợt,ướt mưa,vực bên phái rồi lại có lúc bên trái... chị Mơ vẫn luôn thông báo cho mọi người cẩn thận.Anh hell soi đường.Anh Gấu hát :D Bây giờ em không đi 2 chân,em chuyển qua bò :"> Em cứ đi rồi em gặp chị em đang ngồi chờ em :X Rồi từ đây em tiến thẳng một lèo lên trên.Gần đỉnh núi,nghe tiếng vài người trên đó gọi,2 chị em với anh hell ngùi trên 1 tảng đá nghỉ mệt.Gió thổi mát,sương có nhưng không mù mịt để che tất cả cảnh vật.Lúc này nhìn xuống,cảnh đẹp vô cùng!Như một phần thưởng cho quãng đường dài.Vui vẻ trở lại,miệng có thể líu lo một chút (nãy giờ im re)
Lên đỉnh núi.Trên đó có vài bác dân địa phương,vài bạn Phượt.Các bác rất tốt bụng và thân thiện,cho mượn bếp nấu mì,mời uống trà cho ấm.Một lúc thì mọi người cũng lên đến.Rồi trải bạt ra,dựng một cái lều để thay đồ.Mọi người tụ lại ăn mì và giữ ấm.
Trong những cái mền be bé,giữa mọi người,giữa sương mù vậy quanh,cảnh yên bình,không khí ấm áp và tiếng đàn cất lên...
 
Last edited:
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Mới thịt hết một con ku den ( nói thật đấy = chim cút màu đen: D) do em b e e mang tới tận nơi. Giờ có sức viết, không tranh giành, ko xí chỗ nhá.Hình thì post sau khi bác chủ làm tổng vệ sinh hình của cả nhà, ai muốn lấy hình cá nhân thì PM cho iem.

Em sẽ viết cho tâm trạng của những kẻ mới hành nghề PHƯỢT hay còn gọi theo từ chuyên môn: phượt tử.
Nếu bạn là người thích ăn ngon,mặc đẹp, bạn là SV mới nghỉ hè, bạn là dân vf 8 tiếng và du hí bằng những chuyến đi du lịch do trường, cơ quan, hay gia đình hoặc mấy đứa bạn thân tổ chức đi chơi qua cty DL, qua tuor đơn giản thì hai ngày vừa qua bạn đã có trải nghiệm cực shock, cực sợ hãi và ngạt thở vì sung sướng rồi đấy.
Đầu tiên, bạn đăng ký "iem đặt gạch, iem ôm, iem xế" -- iem thế lọ, iem thế chai ---từ lúc đặt gạch đến trước giờ lên đường bạn sẽ vào vào ra ra cái nhà PKM thường xuyên để bít chắc chắn mình không bị rớt và một điều chắc chắn bạn chỉ yên tâm khi bạn đã ngồi ôm hoặc thấy bác chủ thớt gọi tên mình -xế. Hứa đi nếu bạn ko có trải qua lúc này? :))
Đi chơi à, leo núi à, bình thường thôi! Khác là lần này tự nguyện tham gia với những người không quen.Để xem sao nào, háo hức quá....
Rồi vòng vèo những con đường, mùi khói của rạ đốt bên những thửa ruộng mới gặt, những ngôi nhà thấp thoáng bên những lùm cây, vừa đi vừa xuýt xoa ước gì mình có một khu vườn với ngôi nhà ở giữa, đào thêm cái ao thả cá, làm cái cầu bắc qua và lim dim mắt ...ôi một cuộc sống thanh thản.
Ục ịch một hồi, bạn sẽ thấy xa xa là núi mờ trong sương( ai cho cái hình minh họa vào đây nhá) rồi thêm chút nữa là khu du lịch Núi Bà... Thường thôi, cũng là khu du lịch mà. Phượt tử nghĩ. Okla, gửi xe và hội ý tốc hành, tiết kiệm thời gian ta sẽ đi xe bò, í lộn xe chuyên chở và mua vé lên chùa, ko lội từ dưới chân lên.
Á, sao lại thế nhỉ??? Sao nói leo núi mà???? Thế ra là leo bằng cáp treo à...Từ từ nào, lên đã rùi xem sao.
Lên tới nơi 2 nhóm gặp nhau, chả biết bàn bạc thế nào, thế là "một ba lô, cây súng trên vai" quyết tâm lên đỉnh đêm nay. Tăng ni phật tử nhìn các bạn ái ngại. ( chắc trong bụng các pác í ì xèo: lũ điên, xem tí nữa có quay lại không nhá :)) sri cái này em tự nghĩ ra cho nó vui).
Đoạn đầu, phăm phăm đi, cũng vui đấy nhở. Hò dô ta nào, đưa tay anh kéo, đi cẩn thận nhá.... Chụp cái hình coi, pặc pặc làm dáng...
Thêm 1 đoạn nữa, vẫn vui đáo để, hơi mệt tý nhưng mà chắc sắp tới....cứ leo đi, không được thì tớ ủn ít cho...
Trời sắp tối, các bác lớn hội ý chia đoạn ra và dùng đèn pin khi tối hẳn. Các cháu bé ( newbie + girl )líu ríu đi vào giữa các đoàn và bắt đầu ý thức được việc phải đeo bám đoàn chặt chẽ trong lúc này. Đường hẹp, dốc, đá khó đi...Một cô bé mập mạp với cái ba lo to bự ngồi xuống một tảng đá và thấy bắt đầu alo: "không biết, chưa thấy đâu cả, thì nói lên đây thôi chứ có kế hoạch lên núi nữa đâu......thì giờ cứ đi thôi... chưa bít sao nữa". Á, tưởng bạn ấy sắp khóc rùi cơ, thế mà lúc sau: "bạn đưa tay đây cho tớ, trụ chắc vào, tớ kéo lên nhá! ....Chỗ này cần phải có người kéo mới lên đc, bạn để tớ lên trước"....Hey, bạn này làm mình ấn tượng rùi nha!
Vui ghê cơ....Thêm một đoạn nữa, trời sập tối! Nỗi sợ hãi len lỏi, sao đi mãi chưa thấy đích đâu, hỏi với lên trên khi nào tới? sắp tới chưa? Câu trả lời là sắp tới rồi, cố lên. Haha, Vậy thì cố lên, sắp tới rồi nè ...dưng mà tớ mệt rùi nhá! Đói nữa! Trước mặt là cái vách đá thẳng đứng có đóng mấy thanh sắt ngang làm bậc cầu thang, như vậy là có sự xuất hiện của con người và chắc chắn là sắp tới....ồ lê ô lế ồ lê, bấu vào và leo lên nào. Như một tia hy vọng xua tan đi cái mệt, cái đói, cái nặng nề các bác nhà ta hào hứng hùng hục leo lên và vượt qua.....lại len lỏi bám vào nhau để đi.... Con người ta thường khi tuyệt vọng thì thế nào cũng có những tia hi vọng lóe sáng, coi như là một sự cứu rỗi....Và trước mặt chúng ta là cái hang...Hang Gió. Chỗ này là phục bạn p/h tập 1: bạn ý đã ngồi đó tự bao giờ và đang liếm láp chocolate mẹ bắt mang theo lúc sáng( mềnh thật là ngưỡng mộ bạn quá đê, nhìn bạn đáng yêu như một con gấu giữa rừng già hehe).
Đợi mọi người tập trung đầy đủ, ăn bánh mỳ, trái cây, uống nước, sau đó hội ý: ở lại đây hay đi tiếp???? ở lại thì cái hang quá chật và người thì đông. Vậy lại tiếp tục lên đường thôi! Mục tiêu là chơi tới đỉnh mà. Có bạn nào đó có chút e dè muốn ngồi lại hang gió, nhưng có bạn nào đó lại nói đi thôi, ở đây lạnh quá. Choỳ, thế bạn lên trên cao nữa không lạnh sao??? Lúc này có thể đã là 8h tối, ai lúc đó trong đầu không phân vân là nên ở lại hơn là nên đi thì là dối lòng, mỗi người chỉ có một mạng sống, lên cao nữa trên kia rồi sẽ thế nào???? Nhưng có lẽ kinh nghiệm của người lớn + tuổi trẻ, lòng tin, ý chí quyết tâm và hơn nữa là sự đồng lòng, sẻ chia, sự yêu thương gần gũi của 30 con người vừa qua một đoạn đường gian khổ đã cho họ thêm sức mạnh.
Nào, ta lại leo! Lúc này trời bắt đầu mưa, đầu tiên là tí tách còn sung sướng lắm...."ôi, mát quá", sau đó là táp táp, bẹt bẹt... nước chảy thành dòng, ướt nhẹp rồi! Nước thấm vào ba lo, quần áo, bắt đầu thấy nặng hơn, lạnh ngấm vào rồi. Trời tối, đèn không đủ soi sáng, mưa táp vào mặt mọi người lặng lẽ bám sát nhau đi.Đường trơn trượt, có những đoạn có kiến mối cắn tóe máu, cỏ chè vè bên đường cứa vào da, dốc trơn lỡ bám vào cây gai bên đường xót xa, đau điếng!
Nhưng có lẽ đỉnh điểm của những khó khăn trong chuyến đi đó là : giữa lúc khó khăn nhất, thì cả đoàn bị lạc đường.
Tôi nhớ mãi cô bé người Hà Nội đã thổ lộ, em đã ghi âm lại mấy đoạn vào điện thoại để lỡ nếu có gì..... Giờ, ngồi đây, tôi có thể tưởng tượng ra cô bé nói gì: "Bố mẹ ơi con nhớ bố mẹ....., có lúc con chưa ngoan, có lúc con làm bố mẹ buồn....nhưng con yêu bố mẹ lắm....con xin lỗi" hay là một đoạn ngắn nữa cô ấy gửi cho một người bạn thân: " Ấy ơi, tớ yêu ấy lắm, mãi mãi..." Nghĩ lại thấy tiếc, sao mình ko ghi âm gì lại nhỉ????

Không có tuyệt vọng nào bằng việc bế tắc, không tìm đc lối đi trong lúc khó khăn! Tiếng xôn xao, gọi nhau trong đêm tối, "hết đường rồi, đi lối nào đây??? giờ sao, quay xuống hả???" Tôi chắc chắn một điều, các newbie lúc này rất mệt sợ hãi bối rối và có thể là cũng nghĩ tới việc" chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây sao???" nhưng lo lắng và cảm thấy trách nhiệm nặng nề nhất là các leader của nhà PKM: bác lengkeng, chị Mơ, anh Vít, deny, kuden, hell...ko lên được tới đỉnh trong thời tiết khó khăn, mọi điều kiện không thuận lợi là điều không ai muốn.... nhưng mạo hiểm giữa đêm tối là điều cần thiết???? Liệu giải pháp quay lại Hang Gió lúc này có làm đc ko???
Trong những đêm đen, ta vẫn luôn nhìn thấy le lói ở đâu đó trên bầu trời những vì sao. Đêm nay, sao ko có như chuyến HT_LA_LH nhưng trong sâu thẳm của hy vọng của niềm tin, tôi vẫn tin chúng tôi lên tới đỉnh an toàn.
Tiếng của hell, deny, kuden ở phía bên kia: "Anh Vít ơi, tìm thấy đường lên rồi". Mọi thứ như vỡ òa, chúng tôi như trút đi được mọi sợ hãi, hoang mang. Mừng rỡ như ở điểm cực đỉnh của hình sin....Chỉ cần thấy đường đi là chúng tôi sẽ chinh phục. Tinh thần PHƯỢT lại lên cao. Mọi người líu ríu đỡ nhau xuống khỏi đường cụt.
Cẩn thận, trơn té xuống vực liền đó. Chị Mơ liên tục nhắc nhở. Và chúng tôi lại tiếp tục chinh phục đỉnh cao.
Lúc này tôi ngước nhìn lên và chỉ đi bằng thứ ánh sáng nhờ nhờ ở phía trên cao ấy. Lúc đó, tôi luôn tin, ở trên phía đó là thiên đường!
.................................(to be continued)
Đêm hôm đó, tôi đã rất hoang dại, uống rượu ừng ực, hát hết bài nọ đến bài kia và được ngồi bên những người bạn thật ấm!
Nào các new, viết thế này đã đc chưa???

201008.jpg
 
Last edited:
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Núi Bà Đen Tây Ninh: Chuyến đi không bao h quên…

Bài Viết: Thiên ĐườngĐịa Ngục.

-o0o-
1 vạn lần đi nhưng chỉ 1 lần nhớ, có phải Địa Ngục khiến bạn cảm thấy điều đó...Núi Bà Đen, nơi tôi cảm thấy điều mà tôi muốn chia sẽ cùng các bạn.

...Cuộc chinh phục đỉnh Núi chính thức bắt đầu sau khi đã đi cáp treo tới chùa
Lúc này trời đã tắt nắng và mưa lâm râm nhưng ko đáng ngại, mọi người chuẩn bị hành trang và khởi hành nhanh chóng.
Chà, nhớ lại lúc đó mình thật là hăng hái mặc dù phải mang theo một cái balo nặng trịch và một cái võng ko nặng lắm nhưng lại chèn thêm 2 chai nước nữa, lần đầu đi leo núi mà phải mang vác nặng thế.
Đoàn người bắt đầu leo, hình như tổng cộng 20 người thì phải, ban đầu đều đặn người nối người. Dần dần thưa ra và bắt đầu hình thành từng nhóm .
Nhóm mình đi đầu tiên, khoảng 6 người. Đến lúc sương bắt đầu bao phủ và con đường trở nên mờ mịt thì chỉ còn 4 người dẫn đầu thôi, mình và 3 người nữa…
Núi rừng đìu hiu, làn sương mù bắt đầu dày dặt, quang cảnh xa xa bên dưới mờ mịt khi mờ khi tỏ, sương trắng trên những tảng đá rêu phong, trong những bụi cây rậm rạp 2 bên con đường mòn, cảnh sắc hoang sơ âm u và cô tịch.
Bấy h chỉ còn một mình bước đi, tĩnh mịch , chỉ nghe tiếng bước chân và hơi thở của bản thân ... thật ra chỉ cần ngồi nghỉ một chút, sẽ có người đuổi kịp ngay, thế nhưng không hiểu sao, muốn thử cái cảm giác một mình leo núi trong khung cảnh như thế... nỗi sợ hãi ban đầu ít thôi nhưng dần dần lớn lên theo mỗi bước chân rời xa đoàn... nhưng vẫn cứ leo mãi... không muốn dừng lại...

Không biết đã leo như thế trong bao lâu sau khi rốt cuộc mình đến cái hang đá, ah ko, gọi là cái miếu đá thì đúng hơn... ở đây đất phẳng và dẻ, xung quanh có mấy ghế dài làm bằng tre, mái che là mấy tảng đá rất to. Sâu phía bên trong là một cái bệ thờ, hình như là làm bằng gỗ, có lư hương và một tấm bài vị, trời tối quá chẳng thể nhìn thấy trên bài vị ghi gì, lúc đó mệt quá và có phần cũng sờ sợ nên mình chỉ ngồi trên ghế nghỉ và đợi mọi người lên thôi chứ chẳng lại gần để xem trên đó ghi gì nữa.Cuối cùng thì nhóm gần mình nhất , 3 người nữa, lên tới... nghỉ ngơi, uống nước, chụp hình tự sướng ...Rồi những người khác cũng lên tới,từng đoàn, từng đoàn... ăn uống, náo nhiệt... mình đã ko tin đc khi nghe nói là đã đi đc 1/2 quãng đường...đã nghĩ là 10 phần ít nhất cũng đi đc 7,8 phần gì rồi chứ !
Có nhiều ý kiến đưa ra là hạ trại tại chỗ, sáng mai sẽ tiếp tục chinh phục đỉnh núi nhưng ý này lập tức bị bác bỏ vì nhiều lý do : chỗ quá nhỏ ko đủ cho mọi người, nếu mưa to thì nguy hiểm lắm vì đang lưng chừng núi, lại ko có mái che.... nhưng lý do lớn nhất là cái nhiệt huyết của mọi người, nó đang sôi sục lắm...
Thế là chuẩn bị đèn pin, sắp xếp lại hành trang ( bây h đã nhẹ bớt nhờ mất đc một phần đồ ăn và nước uống). Lần này thì đi có thứ tự, cứ khoảng 4, 5 người thì chen vào một người con trai mang đèn vì không phải ai cũng có đèn pin cầm tay và chiếu sáng đc ( điển hình là mình, có đèn pin cầm tay nhưng ánh sáng thì quá thảm hại so với màn đêm dày đặc ở đây nên thà ko cầm để đỡ vướn tay leo núi .). Thế là đoàn người lại tiếp tục lên đường, bỏ lại sau lưng bóng đêm tĩnh mịch...
Có những đoạn đường khó leo kinh khủng, đá cheo leo trơn trợt, lại có những đoạn hết sức nguy hiểm với con đường mòn nhỏ xíu và vực thẳm sát bên... nhưng đa số là những đoạn đường vừa khó leo... vừa nguy hiểm... với bao nhiêu là thứ côn trùng độc , cỏ gai, đá nhọn...và đặc biệt là bóng đêm đen kịt mà những ánh đèn pin chỉ đủ để soi từng bước chân đi...Nhưng mà kì lạ là cái khí thế vẫn cứ cao ngùn ngụt như vậy.. mặc dù có lẽ đã bị " sức mẻ " đi vài phần so với lúc ban đầu...

Trong cuộc hành trình không phải cũng chỉ có khó khăn và nguy hiểm . Có những đoạn cũng thú vị lắm... như đoạn cầu thang đá. Với vách đá phẳng lỳ và nghiêng khoản 60-70 độ thì phải trông chờ hoàn toàn vào các thanh sắt đc móc vào trong đá để leo lên, chưa kể có những thanh đã lung lay và có lẽ là rỉ sét lắm ( vì trời tối thui nên chẳng nhìn ra thứ gì rõ ràng cả ). Còn đoạn rừng trúc nữa, những cây trúc dài ngả một đường cong bắt ngang qua con đường mòn tạo thành một kiểu mái vòm kì lạ và có lẽ ban ngày sẽ là khung cảnh đẹp mê hồn...thế nhưng dưới bóng tối này và ánh sáng của những cây đèn pin thì rõ là vô vọng !
Như để tăng thêm phần kịch tính và kinh dị cho một bộ phim, chuyến đi còn một điều " thú vị " bất ngờ nữa, đó là ....trời mưa !
Mưa ban đầu chỉ từng hạt nhỏ như sương ( hay có lẽ là sương thật) nhưng vì người vốn đã ướt nhẹp mồ hôi rồi nên cũng chẳng bận tâm lắm… nhưng hạt mưa mỗi lúc một nặng và dày…thế là phải nhanh chóng mặc áo mưa vào vì nếu hành lý mà ướt thì chết chắc !
Ah, còn gì nữa nhỉ, đâu chỉ dừng ở đó… dưới cơn mưa rả rích ( ko lớn nhưng dai dẳng), cơ bắp mỏi nhừ, quần áo ướt nhẹp đầy bùn đất và bóng đêm đen kịt thì việc lạc đường là điều không tránh khỏi ! Có đoạn đường khá dốc và chỉ toàn bùn với cỏ , cực kỳ khó đi vì trơn trợt.. để vượt qua thì phải vừa có người đỡ , vừa có người soi đèn, vừa phải vận dụng hết sức lực và tứ chi để bám víu…thế mà sau khi một nhóm người khá đông đã chật vật vượt qua đc thì phát hiện ra đây là… đường cùng! Không có lối đi tiếp… thế là chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục chật vật quay lại…
Cứ lạc đường vài ba lần như vậy đến khi tiếp tục lạc vào một con đường cụt nữa… đến nước này thì quá lắm… nhuệ khí của nhiều người đã “bị thương“ nghiêm trọng đến mức muốn quay lại cái miếu đá … Thế nhưng khi đã tưởng chừng như là vô vọng và phải bỏ cuộc thì lại phát hiện ra đường đi khác… lần này thì đúng thật, vì có mũi tên cơ mà.. ko thể nào là giả đc. Thế là cả đoàn lại tiếp tục lên đường, động viên nhau bằng những câu “sắp tới rồi“ dù không biết bao h mới tới … quyết tâm chinh phục đỉnh núi đã đc khôi phục, mạnh mẽ hơn bao h hết ! một con thú nếu đã nhiều lần bị thương mà không chết, nhất định sẽ sống mạnh hơn những con thú khác.
Rừng cây rậm rạp thưa dần rồi cũng nhường đường cho những bụi cỏ thấp hơn… mưa đã tạnh… , con đường mòn đã dễ đi hơn và không còn cheo leo hay quá tối nữa…
Cuối cùng… đỉnh núi đã hiện ra trước mắt. Ngước lên nhìn đã có thể thấy cái trụ điện xa xa…
Và rồi rốt cuộc cũng đã chẳng còn gì để leo tiếp nữa rồi, đây chính là đỉnh núi...
11hpm, 986 m , đỉnh ngọn núi cao nhất Nam Bộ...
Toàn thân ướt nhẹp, mệt mỏi rã rời nhưng sung sướng
Có thể nhìn thấy thật xa bên dưới, những ánh đèn lấp lánh và biển sương trôi mờ ảo… khung cảnh thần tiên…Trên đỉnh núi, ngoài cái trụ sở có rào chắn và cửa sắt kín mít, ko thấy đc gì bên trong , thì còn có một cái mái che bằng tôn khá rộng rãi bên ngoài, trải bạt cho mấy mươi người tá túc một đêm thì ko vấn đề gì.Nước đc nấu trên một cái bếp cồn nhỏ, mọi người chia nhau tô mỳ nóng còn bốc khói… trước lúc đi , mình thậm chí còn mơ đến cái buồng tắm nên đã mang theo xà bông rồi cả khăn … lúc này , tuy ko có cả nước để rửa mặt nhưng sau khi đc thay bộ đồ khô ráo thì đã thấy sướng như tiên và chẳng cần thứ gì nữa…
Trời lại bắt đầu đổ sương, mỗi lúc một nhiều… mọi người lại ngồi sát với nhau , quấn chung những cái mền mỏng và ẩm ướt, người run cầm cập…
Lúc này những ai quá mệt thì nằm ngủ.. còn một nhóm khoảng chục người ngồi thành một vòng tròn quanh cây nến nhỏ…anh ôm đàn cho mọi người hát… ly rượu nồng chuyền tay nhau… ấm lòng…
Trong đêm lạnh và sương mù mịt... nồng nàn … da diết những câu hát về Hà Nội, về tình yêu… những lời hát đượm buồn và thấm đẫm những ký ức xa xôi... có lúc lại sôi nổi , yêu đời, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ…lại có lúc lặng yên để nghe những lời tâm sự buồn vui, hay cười nghiêng ngả với những câu truyện tếu…Sương mù dày đặt và cái lạnh cắt da nhưng không hiểu sao chỉ một ngọn nến nhỏ cũng đủ khiến cho bao nhiêu người cảm thấy ấm áp lên nhiều…
 
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Đêm trôi…ah cái đêm hôm đó, bây h nhớ lại cảm thấy sao mơ hồ … chắc có lẽ uống hơi nhiều và mệt mỏi quá… hình như gần sáng có thiếp đi một chút…
Khoảng 6,7 h mọi người bắt đầu thu dọn lều trại chuẩn bị xuống núi
Ah, cái đoạn đường xuống… nó còn mệt mỏi hơn lúc lên gấp mấy lần…
Mới đi đc 1/3 quảng đường mà 2 chân đã run lên bần bật, khó khăn lắm mới kiểm soát nổi… có những đoạn đường dốc quá, chỉ có thể ngồi hẳn xuống mà trượt trên đá…
10 đầu ngón chân nhức nhối biểu tình… bàn tay cứa vào đá bật cả máu, cái balo và cái võng bỗng nặng như chì hằn rát cả cổ, nắng và nóng kinh khủng… điều khó khăn nhất chính là cái khát… khát khô khốc… đến giữa núi thì nước một giọt cũng không còn…
Bây h nhớ lại cũng ko biết mình đã xuống dưới chân núi bằng cách nào nữa… chỉ nhớ cái cảm giác đc nằm trên võng, uống ực một hơn hết cái ly chanh muối mát lạnh …
Mình cũng thật may mắn là đi xuống tới sớm ( top thứ 2 xuống tới chân núi)… khoản 1 tiếng sau khi mình tới thì trời đổ mưa… mưa lớn, xối xả, tầm tã… . 2/3 đoàn người vẫn còn đang leo xuống, bỗng nghĩ tới quãng đường mới đi mà rùng mình, bình thường đi đã khó như thế, xém trượt xuống núi mấy lần ấy chứ, trời nắng đã khó như vậy, đằng này trời lại mưa lớn…
Mặc dù đã có tai nạn xảy ra, ai cũng thương tích không nặng thì nhẹ, những người xuống sau thì chưa kể toàn thân ướt nhẹp lại cộng thêm số hành lý thấm hết nước nặng thêm gấp mấy lần… nhưng dù sao, sau 6 tiếng vật vã , mọi người cũng đã xuống đc hết và cũng đã bình yên an toàn rồi…
Mưa to và kéo dài mấy tiếng đồng hồ…trời lạnh… và mọi người đc ăn món mỳ nóng ngon nhất trên đời ở cái quán nhỏ xíu dưới chân núi ấy…
Kế hoạch phải thay đổi, vì trời mưa làm cuộc hành trình trở nên vất vả và tốn nhiều time hơn dự kiến nên sau khi mưa tạnh, mọi người sẽ về thẳng tp chứ ko đi địa đạo Củ Chi và du ngoạn vài nơi khác nữa như đã dự tính… cũng hơi buồn thật, nhưng thật sự là đã kiệt sức cả rồi nên cũng phải về tp thôi…
Khi chia tay mọi người thấy buồn lắm… vẫn ước chi cuộc đi sẽ kéo dài nữa. lúc này đã khoảng 5, 6 pm.Tình hình là phải chạy xe thêm một đoạn đường dài nữa trong mưa , hên là mưa ko lâu…
Đường về xa lắm… lạnh quá… quần áo trên người đã ướt hết cả rồi… lạnh thật đấy…
Bây h thì đang ngồi ôm lap ở nhà ,tận hưởng dư vị của chuyến đi, “tứ chi tàn phế “ và ...nhớ mọi người lắm…
"Ngay từ đầu ta đã phạm sai lầm. Những linh hồn ấy (30 người) là một thể thống nhất không thể tách rời nhau. Được cùng ở bên nhau thì dù là thiên đường hay địa ngục chúng cũng bằng lòng."
Tác Giả: kẻ dấu mặt.
 
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Vừa lên đỉnh e làm ngay một li rượu cho ấm bụng.
Công nhận ấm thật.
Trong đoàn lên trước mình có bác 67t leo lên tận đỉnh.Thú thật nhìn thấy một nhóm nguời khác đã có mặt ở trên núi mình thấy an tâm hơn rất nhiều, và nhìn người lớn tuổi nhất đã leo lên tới đỉnh ko ca thán lấy một câu, khuôn mặt tươi tỉnh như vừa đc ăn đào tiên tự nhiên thấy mình hèn quá. Lúc đó lại chả sợ đoạn về nữa vì bác bảo sẽ đi đường khác. :)
Ôi! Con cám ơn bác rất nhiều! xin gửi tặng bác bài hát........Người chiến sĩ ấy!
Kuden! đàn.....
 
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

Anh đọc bài của Nhí mà rơm rớm nước mắt! Tiếp đi các em ơi! Cãm xúc đang dâng tràn, hãy trãi lòng ra đi nào!

Cảm ơn bác lengkeng.nghe câu này Nhí thấy vui vui
Và cảm ơn bác vì những lời cảnh báo đoạn đường nguy hiểm,khó đi.vì những hướng dẫn cách leo núi :D Cả lượt đi và lượt về Nhí đều đi theo bác lengkeng á. Bởi thế mà leo nhanh,không bị té :D
 
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

hux,đã vài lần leo núi bà đen,but nghe cả nhà tường thuật sao thèm vãi.tiếc quá :((.hy vọng lần phượt sau có thể tham gia đầy đủ.hux
Notes: cặp D0raem0n củ chi dự định là trưa đón ca 2 vì đi ngang củ chi cho đúng tinh thần chủ nhà tiếp khách và sẽ tham gia đoàn tại Bến Dược.Tiếc là thời tiết k cho phép,nên nằm nhà chở cả ngày.chẹp
Sáng sơm lò mò làm đến trưa chờ đoàn về Bến Dược cùng nhau giải quyết cái này mà k được: :D
dkm.png

haiz,phải chia ra 2 gia đình mới giải quyết được vần đề nan giải mà đoàn để lại.chẹp chẹp
 
Re: Nhà PKM leo núi Bà Đen hôm 31/7 &1/8- Ấn tượng khắc cốt ghi tâm

CHINH PHỤC BÀ ĐEN, PHƯỢT ĐÊM KHÔNG MỆT MỎI…

Có bao giờ bạn nghĩ rằng, điều thú vị nhất là khi trời tối, mình phải đi mò mẫm tìm tòi cái gì đó trong bóng đêm chưa?
Cảm giác không thấy gì trước mặt, tất cả chỉ là một màu đen nghịt , sợ hãi và lo lắng bao trùm…
Còn thú vị hơn nữa là khi bạn đang lơ lửng giữa lưng chừng núi, trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nam, đi giữa những cơn mưa rừng cứ táp vào mặt và con mắt cay xè vì nước mưa và mệt mỏi.
Vâng, chúng tôi, 30 con người đã trải qua một đêm đầy thử thách trên ngọn núi Bà Đen cao 986m.
Đúng 5h chiều, điểm xuất phát là chùa Bà , cả đoàn bắt đầu đi dõi theo là những cặp mắt ái ngại của khách viếng chùa. Chúng tôi lũ lượt kéo nhau tiến về phía trước. Hành trang trên vai là ba lô đầy ắp những vật dụng cần thiết và không thể thiếu cái túi ngủ.
Đoạn đầu tiên không lấy gì khó khăn. Chúng tôi vừa đi vừa cười nói, câu chuyện xoay quanh các chuyến phượt . Trời bắt đầu tối dần, sương cũng đã len lỏi qua các kẽ lá. Và … mưa bắt đầu rơi.... …

Đường đi bắt đầu khó khăn hơn, bóng tối đã bao trùm. Ánh sáng duy nhất lúc này là những cây đèn pin nhỏ chuyên dụng soi đường. Người đi trước rọi xuống cho người đi sau bước lên.. cứ thế ba mươi con người lầm lũi tiến lên. Trong tình cảnh như thế này, lạc đường là điều không tránh khỏi. Chúng tôi đi vào ngõ cụt, các leader bắt đầu tìm lối đi. những người khác bắt đầu hoang mang , răng đánh cầm cập vào nhau, bụng lên tiếng .Mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Lúc ấy,tự dưng nhớ đến một người, lấy điện thoại ra nhắn tin khoe đang leo núi, để tự trấn an mình, để thấy yên tâm hơn và cũng là động lực để bước tiếp….

Hẳn các bạn sẽ không tưởng được chúng tôi vui sướng biết dường nào khi nghe được tin là đã tìm được lối đi. Uhm! lại tiếp tục leo, không trùn bước. Cả đoàn gắng bổ trợ cho nhau.. những tiếng í ới , cảnh báo và động viên lẫn nhau “ bên phải là vực” , “phía trước có cái cây chắn ngang, coi chừng cụng đầu” “ cẩn thận, có cái hố dưới chân” “ cho xin tí ánh sáng các bác ơi” “ trời ơi, cái cây này có cái gai bự lắm à nha, đừng có vịn tay vào” “ chú ý, bên trái là vực ” “ cố lên nhà mình ơi…sắp tới rồi” Bọn tôi phá vỡ sự tĩnh mịt của ngon núi bằng lời ca tiếng hát và tiếng rên “ cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi…. ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi…và chúng ta sẽ là người chiến thắng …..” thậm chí cả những giai điệu hào hùng của bài quốc ca để tăng thêm khí thế. tiếng hát át tiếng mưa! Trải qua những đọan đường gian truân như thế này mới biết được tinh thần đồng đội, mỗi thành viên tự động viên bản thân và đồng bọn. Khoảng cách gần như thu hẹp lại.

Đúng thế, “ và chúng ta sẽ là người chiến thắng” chinh phục núi Bà trong đêm mưa, đoàn chúng tôi đã có mặt trên đỉnh núi gần 11h đêm – 6 giờ đấu tranh sinh tồn. Quần áo ướt sũng nước mưa, giờ vận được một bộ đồ khô ráo là niềm hạnh phúc lớn lao của chúng tôi. Mọi người thay đồ và ăn mì gói…

Thức đêm mới biết đêm dài . Đêm trên nùi lạnh thấu xương, sương rơi buốt đầu , răng cầm cập và … một đêm thức trắng của những tiếng hát được cất lên…

Bây giờ ngồi nghĩ lại, nhớ lắm Bà Đen ơi!!!,
Nhớ những cơn mưa rừng bất chợt .
Nhớ những lần chân bị dzọt bẻ ,
Nhớ bàn tay chưa kịp cắt móng đen xì mười ngón
Nhớ con kiến cắn một phát đau điếng người .
Nhớ lúc ngồi trú mưa, hai đứa co ro cầm lều võng che tạm đoạn xuống núi cũng gian truân không kém..
Nhớ những ngụm nước nhỏ cứu khát…

Nhớ lắm ba mươi con người…..
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,315
Bài viết
1,175,071
Members
192,038
Latest member
bepbee
Back
Top