Angelic
Tiểu Đông Tà
Buổi sáng ở hồ Đá, nghe hơi nước đọng trong không khí. Nhột nhạt. Trời mây xám xịt. Nhớ Hà Nội những ngày mùa đông. Đám sinh viên góc bên kia không hiểu sao lại hát "Nỗi nhớ mùa đông" - guitar vào gào như thể mùa đông đã từng hiện diện ở đây tự lâu lắm?
Buổi trưa bỗng nhiên bị sốt, lôi "Gửi VB" ra đọc. Tự dưng thấy mình đáng thương như con mèo lạc trên những mái nhà. Mà đường chỉ có thế, đi mãi cũng phải quen, cùng lắm là sứt da đôi lần. Cuốn vào chăn, còi xe cấp cứu ngoài cửa sổ vẫn rưng rức kêu. Mỗi ngày mỗi to hơn. SG nhiều tai nạn hay tai mình hỏng nghe âm thanh gì cũng thành tiếng ấy?
Muốn gửi thư hỏi sao chị lại viết "ba năm rồi không sợ chạm vào tay ai" khi bảo với em là "Sau hai năm thì quen và vui", liệu cái sự vui ấy có hàm chứa nỗi buồn nhiều không? Mà lại thôi, vẫn chưa trồng xong cây, sợ chị hỏi. Lại buồn.
Chiều, trời vẫn cứ âm âm u u, chạy ra bờ sông SG. Trẻ con người già buông cần câu nhàn tản lạ thường. Thành phố này rộng lớn quá, cái gì cũng tạo cảm giác cuồng bạo. Khung cảnh thì chẳng hiểu tình cờ hay ẩm ương mà giống khu Võng thị. Đúng mình bị ốm, nhìn gì cũng thấy quen. Bạn đi cùng mình không hiểu cảm hoài gì mà cứ nghêu ngao "chiều buồn len lén ra sân", rồi "buổi chiều ngồi nhớ cố nhân". Có phải mình ốm tương tư đâu cơ chứ?
Buổi trưa bỗng nhiên bị sốt, lôi "Gửi VB" ra đọc. Tự dưng thấy mình đáng thương như con mèo lạc trên những mái nhà. Mà đường chỉ có thế, đi mãi cũng phải quen, cùng lắm là sứt da đôi lần. Cuốn vào chăn, còi xe cấp cứu ngoài cửa sổ vẫn rưng rức kêu. Mỗi ngày mỗi to hơn. SG nhiều tai nạn hay tai mình hỏng nghe âm thanh gì cũng thành tiếng ấy?
Muốn gửi thư hỏi sao chị lại viết "ba năm rồi không sợ chạm vào tay ai" khi bảo với em là "Sau hai năm thì quen và vui", liệu cái sự vui ấy có hàm chứa nỗi buồn nhiều không? Mà lại thôi, vẫn chưa trồng xong cây, sợ chị hỏi. Lại buồn.
Chiều, trời vẫn cứ âm âm u u, chạy ra bờ sông SG. Trẻ con người già buông cần câu nhàn tản lạ thường. Thành phố này rộng lớn quá, cái gì cũng tạo cảm giác cuồng bạo. Khung cảnh thì chẳng hiểu tình cờ hay ẩm ương mà giống khu Võng thị. Đúng mình bị ốm, nhìn gì cũng thấy quen. Bạn đi cùng mình không hiểu cảm hoài gì mà cứ nghêu ngao "chiều buồn len lén ra sân", rồi "buổi chiều ngồi nhớ cố nhân". Có phải mình ốm tương tư đâu cơ chứ?