What's new

Nhớ Bắc...

Buổi sáng ở hồ Đá, nghe hơi nước đọng trong không khí. Nhột nhạt. Trời mây xám xịt. Nhớ Hà Nội những ngày mùa đông. Đám sinh viên góc bên kia không hiểu sao lại hát "Nỗi nhớ mùa đông" - guitar vào gào như thể mùa đông đã từng hiện diện ở đây tự lâu lắm?

Buổi trưa bỗng nhiên bị sốt, lôi "Gửi VB" ra đọc. Tự dưng thấy mình đáng thương như con mèo lạc trên những mái nhà. Mà đường chỉ có thế, đi mãi cũng phải quen, cùng lắm là sứt da đôi lần. Cuốn vào chăn, còi xe cấp cứu ngoài cửa sổ vẫn rưng rức kêu. Mỗi ngày mỗi to hơn. SG nhiều tai nạn hay tai mình hỏng nghe âm thanh gì cũng thành tiếng ấy?

Muốn gửi thư hỏi sao chị lại viết "ba năm rồi không sợ chạm vào tay ai" khi bảo với em là "Sau hai năm thì quen và vui", liệu cái sự vui ấy có hàm chứa nỗi buồn nhiều không? Mà lại thôi, vẫn chưa trồng xong cây, sợ chị hỏi. Lại buồn.

Chiều, trời vẫn cứ âm âm u u, chạy ra bờ sông SG. Trẻ con người già buông cần câu nhàn tản lạ thường. Thành phố này rộng lớn quá, cái gì cũng tạo cảm giác cuồng bạo. Khung cảnh thì chẳng hiểu tình cờ hay ẩm ương mà giống khu Võng thị. Đúng mình bị ốm, nhìn gì cũng thấy quen. Bạn đi cùng mình không hiểu cảm hoài gì mà cứ nghêu ngao "chiều buồn len lén ra sân", rồi "buổi chiều ngồi nhớ cố nhân". Có phải mình ốm tương tư đâu cơ chứ?
 
Lần thoáng hương hoa sữa là mình chạy trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, ngay góc với Cách Mạng Tháng Tám. Sau này hỏi bạn bè thì được biết cây hoa sữa đó nằm trong Sở Y Tế ở gần đó, ngoài ra nghe nói còn nhiều cây trồng ở nơi khác nữa. Có điều mình chỉ ngửi thấy mùi hoa sữa duy nhất một lần trong SG mà thôi. :)

Đọc bài bạn nhớ cái cảm giác hồi mới vào SG ghê! :)

Hôm nay mình đã cũng ngửi thấy mùi hoa sữa ở bờ sông, nhưng vì gió quá mạnh và mũi thì đang điếc nên thua không thể tìm được hướng. Bạn mình bảo hoa sữa ở SG mùi rất mạnh, cuồng bạo y như thành phố này vậy, nên không cần đi tìm tự khắc nó sẽ ào vào người thôi.

Thi thoảng mình rất yêu những người ở SG này vì những câu như thế.
 
Rồi cũng tối hôm kia, bạn nhắn tin cho mình "Chúng nó phá quảng trường Nhà Hát Lớn rồi" làm mình tí nữa thì đâm vào ô tô. Ngực mình đau tức. Mình nghĩ tới Nhà Thờ bị rào kín cổng, mỗi năm hàng rào lại cao thêm một chút - bây giờ có chồng tiền bên dưới mình cũng không trèo vào như trước được. Mình nghĩ tới những bậc thềm NHL bây giờ cứ 10h30 là có CAP ra đuổi như đuổi tà - có muốn ngồi ngắm đường phố chờ đi chợ hoa cũng chẳng được. Mình nghĩ tới cái chỗ vừa bị phá chiều nào cũng ngồi uống trà đá tán phét với bạn, rồi ngắm nhìn quảng trường Thiên Phong và Cổng Trời của mình; rồi ăn cơm nắm, rồi xem bà cụ bán hàng người Vinh chửi nhau với mấy ông xe ôm. Bây giờ phá nát tan, dẫu có về mình cũng chẳng còn biết ngồi đâu...Ngực mình lại đau tức.

"Chúng nó" cũng phá cả Phú Gia rồi, tiểu thư biết chưa?

Phá là phá toà nhà chứng khoán đối diện NHL, vỉa hè chỗ đó rất nhiều hàng trà đá. Phá để xây cao lên, chắc vậy.
Mà ko biết ảnh trên kia có PS ko, chứ rào khu đổ nát cũng rào thành hình nhà hát thế kia à :D

Về tòa nhà đối diện Nhà hát lớn, đập đi thật đáng tiếc. Mình đã từng vài tháng đi lại ở đó và cực kỳ ấn tượng với kiểu kiến trúc sảnh trần cao vút, hoa sắt lan can tỉ mỉ đặc trưng theo kiểu Pháp. Tòa nhà đó chỉ cần tôn tạo và sửa sang lại thì rất đẹp. Vậy mà giờ đây tan hoang hết cả. Thay vào đó chắc hẳn lại là một tòa nhà hiện đại, dù rằng nó có ẩn núp theo kiểu Hilton đi nữa. :shrug: Nhìn Hà Nội, rồi SG, thật buồn là những kiến trúc, địa danh mang đậm tính lịch sử và văn hóa như quảng trường nhà hát đang bị vây quanh và đè nát bởi những bê tông, những nhôm kính vô hồn và đậm mùi kim tiền. :(

Cái nhà này dân Hà Nội xưa gọi là nhà Ngũ kim. Ngày xưa chuyên bán đồ cho các công dân xã hội chủ nghĩa về tự vá xe đạp, hay đinh, ốc... để mà tự làm cho cuộc sống tiện nghi hơn. Nếu cho cái khu đó cùng chết xuống cõi âm cho có bạn thì nên phá nó cùng lúc với cái "Tổng hợp". Hai cái này hằn sâu trong ký ức của tôi, tên của nó vang lên cùng một âm thanh với cái sàn gỗ mà những gót chân thơ ấu của tôi chạy trên đó mỗi chủ nhật được gia đình đưa ra đó chơi...

Khi nào tiểu thư hồi hương, hân hạnh được mời vài ly rượu Tràng An đượm đầy cay đắng...
 
SG có hoa sữa ở nhiều nơi lắm ạ, nhưng em không nhớ rõ, mà để tự nhiên có khi lại hay hơn, đang chạy xe vi vút, chợt thoảng trong không khí chút hương... như có như không.
Mà SG rất ngộ ở chỗ, rõ ràng vừa chạy qua chỗ ấy, thấy hương hoa sữa, đường một chiều cũng ráng chạy qua đường khác vòng lại tìm, càng tìm càng chẳng thấy ở đâu, nhưng rõ ràng hương hoa vẫn phảng phất đâu đây
Bên dường D2 hay D5 gì đó bên Bình Thạnh cách nay 1-2 năm em đi qua thấy người ta trồng khá nhiều hoa sữa, giờ không biết ra sao, còn trong trung tâm thì góc sở y tế nè, hình như đường Trần Quốc Toản cũng có. (trừ bên Bình Thạnh còn thì mỗi chỗ có 1 cây 1 à)
Còn ở Tân Bình thì dọc đường Cộng Hòa đoạn gần Etown cũng có 1 cây, mà chỉ thấy hương chứ không thấy cây, dù em tìm hoài mà không thấy. Khúc Hoàng Hoa Thám q. Tân Bình gần chợ Hoàng Hoa Thám cũng có 1 cây nhưng phải quẹo vô hẻm gì nhỏ nhỏ gần lò bánh mì cơ ạ ;) Hoa sữa ở SG em cập nhật được có chừng đó thôi
 
Angelic!
Hôm qua đọc trang viết của bạn mình mới biết tòa nhà "TTGDCK HN" đã bị phá, mình không tin nổi!
Hỏi rằng có ...(để lần sau mình viết nhé)
Sáng nay "đua" lên SG à quên lên "đó" xem sự thể ra sao, có như tấm ảnh bạn gì đó chụp không.
Chắc là A vẫn còn buồn vì chuyện đó nên mình có thể thông báo cho bạn cụ thể hơn một chút:
Tòa nhà cũ đã phá đi bằng địa, đang đào móng...
Nhưng A ơi! Vẫn còn một chút hy vọng, dù chỉ là một chút thôi, vì sau này tòa nhà mới sẽ được xây dựng lại thành 7 tầng nhưng vẫn mô phỏng kiến trúc cũ (mặt tiền vẫn 3 tầng như cũ có mái vòm, bên trong thụt vào 5 mét thì xây thêm 2 tầng nữa và dưới cùng là 2 tầng ngầm), lần sau mình mang máy ảnh đi chụp bản vẽ phối cảnh thì bạn sẽ thấy rõ hơn.
Mình cũng đã từng làm việc ở trong tòa nhà đó cho nên rất hiểu những cảm giác của bạn (nhất là đang xa nhà) và mình cũng có một thời gian xa Hà Nội như bạn bây giờ.
Còn quảng trường bên cạnh Nhà hát thì họ đã hủy kế hoạch xây dựng rồi, giờ đây nó thành vườn hoa tam giác bạn ạ.
Muốn viết thêm một chút nhưng thú thật là chưa bao giờ mình viết lách gì cả nên thấy khó khăn quá...
Hẹn gặp lại A và các bạn qua những trang viết sau nhé, chào!
 
Last edited:
Cứ mỗi độ Sài Gòn xuất hiện những cơn mưa dầm dề giữa ngày nắng hanh hao lại thấy xốn xang, khao khát thêm một lần ra thăm Hà Nội. Đường Cổ Ngư giờ hoàng lan có trổ hoa chưa, hàng sấu xanh vẫn một màu biên biếc hay đang lót những lớp lá êm giữa vàng ươm nắng và hoa sữa mùa này chắc đã ngào ngạt nồng nàn nơi cuối phố?!

Sài Gòn làm gì có thu, có hay chăng chỉ là những đóa hoa cúc thắp những đốm nắng bên vệ đường, hàng điệp vàng thả những chiếc lá li ti theo gió và ở một góc đường nào đó đang trắng một trời hoa sữa. Bây giờ hoa sữa không còn là "của riêng" HN nữa rồi, hầu như nơi nào cũng có vài cây làm thành một góc nhỏ HN giữa lòng phố thị. Uh thì ta cũng đã từng có một góc be bé xinh xinh như thế để mỗi buổi chiều thả bước giữa những âm thanh ồn ã lại nghe lòng lắng dịu một cảm xúc thanh thanh. Giờ thì thôi hết rồi, không còn nữa những buổi sáng mai ngước mắt lên vòm lá để tìm một nụ ngọc lan trong tầm tay với, cũng không còn mong ngóng thu về để vin cành hái một chùm hoa sữa. Mùa thu năm ấy, ta đón mùa thu bằng một ôm "mắt nâu" và tiễn đưa mùa thu bằng một đêm trăng tròn dưới bóng lá của hàng hoa sữa. Những cây hoa sữa cao, xòe tán đong đưa, những chùm hoa trắng xanh tròn trĩnh nằm ngoan hiền trên phiến lá thon nhòn nhọn. Ngước mắt nhìn mảnh trăng lơ lửng dát vàng những cụm hoa quá xa tầm tay với, ước gì có cơn gió nào đủ mạnh để rắc những bông hoa hình ngôi sao bé tí xíu ấy lên tay ta, bạn nhỉ?! "Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm" - ta lẩm nhẩm hát, hít hà rồi lắc lắc đầu, "chẳng thơm gì cả" - có phải là hoa sữa hôm nay không đủ nồng nàn, hay không gian rộng lớn quá, hay gió đã mang hương hoa rong chơi rồi nên chẳng thể nào nghe ra được mùi hoa sữa, chẳng thể nào cảm nhận được hết nét hồn HN giữa SG?! Thôi thì hẹn một đêm nào đó hoa sữa viên mãn nhất, ta sẽ lại đến góc đường ấy để cùng bạn xòe tay hứng lấy những đóa sao rơi và lắng nghe ngọt ngào hương hoa sữa len vào miền ký ức. Có lẽ là hôm nay, cũng có lẽ là ngày mai ...!
 
Last edited:
Hà Nội ngày có bão, nỗi buồn dâng nhiều như gió lạnh. Trở về mảnh đất ấy đột ngột và đi cũng đột ngột, bản thân mình cũng chẳng hiểu mình tìm kiếm gì trong những chuyến bay đêm chóng vánh ấy. Chỉ nhớ sáng sớm về tới nơi, HN lạnh như mùa đông tới sớm, và mưa van vát cả ngày. Khi rời đi thì hoàng hôn thắp đỏ, rực rỡ và buồn bã đến lạnh người. Những ngày bão, mặt trời luôn khiến người ta đớn đau bằng tất cả sắc màu của nó. Về tới SG, trời cũng mưa bão. Mình đã đi qua 2 cơn bão trong vòng hai ngày, là ít hay nhiều?

Hà Nội hai ngày bão, vừa kịp đi ăn những món mình thích, và ngồi cafe với bạn. Buổi sáng ở Trúc Bạch, Winter nói về sự bào mòn. Mỗi ngày đều bị mòn đi một ít, bọn mình có sợ không? Thời gian thì ngắn mà sao nỗi nhớ lại quá dài? Setup cho một chuyến đi chung với nhau đôi khi cũng là quá sức. Vậy mà khi khao khát cháy lên thì lại bỏ tất cả lại, và đi. Và cứ thế đi. Như thế không đi thì sẽ chết. Và chết thực. Không còn là cái chết lâm sàng nữa?

Sớm nay, Cua bảo HN sang thu thật rồi, không thất thường như hôm mình ra nữa. Winter bảo sắp tới nếu ra phải báo trước ít nhất 1 ngày để sắp xếp, để rồi đi. Nàng biết mình đang nhớ rừng núi tới chơi vơi. Tháng 11 đã sang mùa đông chưa? Lời hẹn trở về vùng cao với nhau liệu có thể thực hiện?

Ai đó từng nói một mùa thu ở rẻo cao, nơi ruộng bậc thang vào mùa lúa chín vàng ươm. Thứ màu sắc yên ả ấy tan trong màu xanh của bầu trời có thể mê hoặc bất cứ ai ở đó. Gió căng trong lồng ngực. Bần bật thổi. Và âm thanh ở vùng cao thật sự trong trẻo, từ tiếng nói cười, từ tiếng sột soạt trong rừng rậm, tiếng cỏ hát, tiếng chim xuyến xao...

Ai đó từng nói về mùa nước tại những con thác lớn, đi kèm với giông bão luôn là sự quyến rũ bạo liệt. Giữa mùa thu, cùng với mưa, dòng nước tuôn xối xả từ thượng nguồn qua những vùng đất đẹp đẽ, chẳng dừng chân, ào ạt trở về hạ nguồn. Mùa nước lớn, những con thác già nua. Không rõ chúng vui hay buồn trong màu trắng tang tóc tung bay ấy.

Lần ra HN vừa rồi, mình muốn gặp một người chỉ để hỏi "Anh có còn hát Somebody?". Rốt cuộc lại không gặp. Như bao nhiêu lần mình vẫn im lặng và dừng lại như thế. Mà thực ra mình và người đó chưa thực sự nói chuyện một lần. Sự chia sẻ có đôi khi là nhầm lẫn lớn lao.

Nhận ra, những câu hát ngày xưa chưa từng thôi vang vọng, như sự thật về thế giới mà ta đang sống đã mất đi vẻ đẹp hoang sơ của "Xứ tuyết". Cả mình và người đó đã khoác lên gương mặt nhởn nhơ vui vẻ đến mức nực cười khi bóng đêm tràn xuống.

Anh có còn hát Somebody vào những ngày trời mưa, để thế giới không khép lại sau tấm màn nhung ảo vọng? Hay tất cả đã cháy lên như ngọn lửa thiêu đốt Komako?
 
Mưa xuống mang thu về mong manh
Hoàng lan hoang hoải
Hương hoa sữa là là như đám mây vương vất lưng núi
Câu hát lang thang "Buồn ơi...ta xin chào mi..."
 
Cafe đủ đầy. Nỗi nhớ có đủ say?

Hà Nội buồn gì chứ
Chỉ là mèo hoang mắc mưa
chạy hoang hoải trên những mái nhà
tìm chậu xương rồng đỏ đương hoa
đâu hay,
mùa thu không trở lại...


Đêm mơ Hà Nội. Nhớ Cổng Trời những ngày cuối trước lúc đi, Kea bảo sẽ viết thư tay cho mình, vì em nghĩ rằng mình sẽ thích thư tay hơn là mail. Veo bảo sẽ khâu xong món quà cho mình thật sớm. Rồi cả hai đều ngồi hát cho mình nghe trong bóng chiều lấp lóa. Chiều hôm ấy, ánh mặt trời ba lần ấp ủ lên bậc thềm Cổng Trời long lanh một màu vàng úa. Bầu trời xanh lơ mà thăm thẳm đã bắt đầu xuất hiện những đàn chim thiên di trở về. Đẹp và thơm mùi hương của mùa hè bỏng cháy kì lạ. Cái thứ ánh sáng từ phía ấy hút chặt mắt mình mãi không thôi.

Gần bốn tháng thôi, mà mình đã thấy lớp màng mỏng tang phủ lên mọi thứ trong đầu. Những câu chuyện và gương mặt người đã trở nên mờ ảo. Lớp màng sẽ mỗi ngày một dày lên. Mình đã quen. Ngạc nhiên với chính mình về thói quen xấu xí ấy. Người ta khi quen dần với sự đổi thay thì sẽ không còn biết đớn đau tức giận nữa. Cùng lắm sẽ chỉ buồn.

Máy tính đang chạy đến bài " High Hopes " và mình suýt bật khóc. Khóc cho cái khoảng thời gian không bao giờ trở lại, khóc cho những gương mặt mà mình không thể và không muốn gặp lại nữa.

Nàng này, hôm nay, nỗi nhớ đã đủ say chưa?

Nhớ gọi mình dậy nhé, điện thoại tò tí te. Mình lạc mất mình giữa Sài Gòn đầy nắng gió.
 
Vậy có bác nào nhớ các món ăn HN và bia HN ko ạ? Gần nhà em mới mở quán bia HN, uống bằng "cốc" hẵn hòi nhé! :D
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,719
Bài viết
1,136,051
Members
192,486
Latest member
dkfjtasika4
Back
Top