What's new

Nhớ Bắc...

bài này em viết hộ lời 1 đứa bạn...

Tháp Rùa ơi có nhớ bạn tôi. Hồn tha phương vẫn quanh quẩn quê nhà"... ( lời 1 bài hát của NS trần Tiến )

Hà Nội đêm cuối năm, se lạnh ...

Phương Bắc xa xôi - một nơi cách Matx ( Matxcova ) hơn 1.000km trời phủ đầy tuyết, vạn vật đông cứng dường như không thể tan chảy.

“Đêm qua tao mơ thấy Hà Nội…” chỉ vài dòng mail ngắn ngủi nhưng nói lên được nhiều điều chất chứa.

cậu bạn đang lang thang bên trời Âu tuyết trắng tranh thủ ngày nghỉ lội bộ ra thị trấn mail vội vài dòng về cho gia đình, bạn bè.

chỉ có mấy từ “ mơ thấy Hà Nội “ cũng đủ nói lên bao nỗi niềm.
chỉ mấy từ thôi nhưng nó gợi lên bao kỉ niệm. mình nhớ hồi còn đi học, các buổi chiều đạp xe lên đầu phố Bà Triệu học thêm Anh văn ở nhà cô giáo chủ nhiệm, hai thằng hay rủ cả hội đi sớm rồi lang thang Bờ Hồ xem thanh niên yêu nhau, ngồi ghế đá trêu các em gái đi qua, có hôm hết tiền ăn kem thằng bạn mình còn liễu lĩnh nhảy cả xuống hồ mò vớt bát hương bán cho đồng nát.

rồi nhớ cả những trưa nắng vỡ đầu, hai thằng đạp xe rong qua những phố vắng, nắng thì kệ nắng, cứ được chơi rong là khoái. rồi cả những lần vào công viên trèo cây trốn bảo vệ bẻ trộm dừa…

xong cấp III, thi ĐH không đỗ, thằng bạn mình theo một đường dây xuất khẩu lao động sang Nga làm việc ở Matx. Công việc cũng ổn, thu nhập được, không đến nỗi nào. Rồi bất ngờ bão suy thoái tràn qua, kinh tế thế giới đổ như chuối. thằng bạn mình thất nghiệp phải nằm nhà mấy tháng liền không việc làm, tiền nong tích cóp được mang ra tiêu gần hết.

nằm không mấy tháng, cảm thấy không ăn thua, thằng bạn mình quyết định bỏ Matx lần mò lên 1 vùng xa xôi cách Matx cả nghìn cây số kiếm việc. Thực ra đấy là 1 nước cộng hoà tự trị thuộc Nga, nước nhỏ thôi và dân cũng không nhiều ( tên nước này dài và khó nhớ, đọc đau cả mồm, tớ không nhớ ) nên cũng ít chịu ảnh hưởng của bão suy thoái. thu nhập không cao nhưng ổn định. ổn định nhưng buồn và nhớ vì có khi mấy tháng liền chả nghe thấy 1 câu tiếng Việt, người Việt ở đó không có mấy ai.

nhớ. chỉ có nhớ. ngày nào cũng chỉ có lao động và nhớ Hà Nội mà thôi

... đêm nay, mình nhớ 1 thằng bạn đang ở cách mình gần nửa vòng trái đất. còn thằng bạn mình chắc nó đang nhớ về cả Hà Nội đang ở xa nó vài chục ngàn cây số.

mình nhớ nó trong văng vẳng một bài hát buồn:


"Tháp Rùa ơi có nhớ bạn tôi
hồn tha phương vẫn quanh quẩn phố phường


ở nơi ấy Hà Nội nhớ thương mờ xa
là câu hát là bài ca nghẹn ngào
Nói gì đâu có nói được đâu mà sao khoe tóc ngả hai màu "


MH930649516.jpg

ảnh: ST​
 
Viết trong một ngày Sài Gòn mưa tơi tả...

Đêm hôm qua không khí lạnh đã bao trùm toàn miền Bắc.

Hơi lạnh làm mấy đầu ngón tay sưng phồng lên, đỏ tấy và ngứa. Bàn chân nhét trong chăn len dày suốt cả đêm, sáng ra vẫn lạnh ngắt. Bữa trưa xì xụp húp bát cơm chan canh cá khoai nóng hổi, mùi rau thì là thơm ngái... Khệ nệ bưng mâm bát để xuống sàn nước, nhón tay tráng từng cái bát... Ngậm một ngụm nước súc miệng sau bữa ăn, vội vàng phun ra không thì rụng mất hai hàm răng. Ôi... tê cóng...

Chiều. Ngủ dậy đã 4h. Mẹ cầm hai mớ rau muống rụt cổ chạy vội vào nhà, miệng suýt xoa hít hà để khói bay ra rõ từng sợi. Bà bán rau với tấm áo mưa màu xanh trùm phía trước, vội vã đi tiếp... Rổ rau xanh mượt sáng cả một góc mùa đông...

Buổi tối. Cả nhà cùng hóng nghe bản tin dự báo thời tiết. Ngày mai trời tiếp tục rét đậm rét hại...

Đèn cao áp trước nhà chiếu xuống vàng quạch cả khoảng sân rỗng. Lạnh thêm vài hôm nữa, sân sẽ phủ đầy hoa cây bông gòn rụng xuống. Chổi kè quét xong đỏ ửng gan bàn tay. Đứng dưới sân nhà mình hét sang sân nhà hàng xóm nói chuyện, nụ hoa chứa đầy sương nặng trĩu sẽ rụng cái bóc xuống đầu, đau giật mình.

Đêm ngủ không dám trở mình vì lạnh. Cứ giữ mãi 1 thế nằm ấy thì khi trời gần sáng, chỗ mình nằm cũng vừa kịp ấm lên. Nằm trên giường lắng nghe ngoài đường tiếng xe chạy... lép nhép... lép nhép nghĩa là trời còn mưa. Mưa dầm dề... Ôi rét mướt...

Nhớ quá! Mùa đông này... ai gửi giùm chút lạnh theo biển vào đây?
 
Tặng các bạn bài thơ hay về Hà Nội:

EM CÓ VỀ HÀ NỘI VỚI ANH KHÔNG


Anh ước một lần em về thăm Hà Nội
Mùa đông này đang đẹp lắm em ơi
Gió bấc thổi,lá đùa nhau trên phố
Hơi lạnh mơn man,căng mọng môi cười

Anh đón em về giữa lòng Hà Nội
Thăm Hồ Gươm,hàng liễu rủ đăm chiêu
Khẽ đọc em nghe câu thơ vụng dại
Để nhói lòng em,thương thật là nhiều

Anh đưa em về thăm khu phố cổ
Tuổi thơ anh cất giấu những buồn vui
Thắp nén hương thơm nhớ về cha mẹ
Căn gác rêu phong,con phố nhỏ ngậm ngùi

Em hãy cùng anh dạo đường đi bộ
Nườm nượp người qua,hàng hóa chất đầy
Dãy nhà ống đã hàng trăm năm tuổi
Những cụ già trầm mặc ngắm mây bay

Về nhé em ơi,thăm Hoàng thành Hà Nội
Cửa Bắc,Cửa Nam,Cửa Đông mấy trăm năm tuổi
Dấu đại bác ngày nào ghi nỗi nhục quốc vong
Lịch sử ngàn năm son đỏ chói sân rồng

Văn Miếu uy nghi,những cụ rùa lặng lẽ
Quên thời gian, ngẫm thế sự thăng trầm
Nền văn hiến đất Thăng Long đô hội
Vẫn dạt dào trong dòng chảy tháng năm

Gò Đống Đa,anh đưa em về nhé
Nhớ Quang Trung xưa -Vua áo vải cờ đào
Nghe không em,mùng 5 ngày Giỗ trận
Tiếng trống thúc dồn hòa tiếng quân reo

Qua Sông Hồng mình sang thăm Bãi Giữa
Mía ngọt,ngô thơm,tháng chạp cải hoa vàng
Hai mươi năm sau ,nơi này là phố mới
Bờ Bắc sông Hồng, Hà Nội sẽ mở mang

Hoàng hôn Hồ Tây dát vàng trên sóng nước
Tiếng chuông chùa văng vẳng cõi hư không
Đường Cổ Ngư lượn mềm như dải lụa
Cánh chim sâm cầm chao liệng giữa mênh mông

Anh chia cho em tình anh yêu Hà Nội
Yêu từng ngôi nhà,từng góc phố,hàng cây
Yêu sắc xuân xem,yêu hè phượng đỏ
Yêu mùa đông buồn,yêu lá thu vàng bay

Yêu Hà Nội cùng với anh em nhé
Dẫu hôm nay còn đôi chỗ chưa hay
Nhưng anh tin,Thăng Long ngàn năm tuổi
Đã vươn mình,rồng sẽ cất cánh bay

Anh ước một lần đón em về Hà Nội
Nghe câu xẩm xoan mộc mạc giữa đời thường
Để lòng mình vơi đi bao trăn trở
Để trái tim mình lại ấm áp,yêu thương...

Sưu tầm ( quên tác giả rồi, hix)
 
Một bài thơ nữa về Hà Nội

images1723684_photobucket.jpg

EM CÓ VỀ HÀ NỘI
Tác giả: Hoàng Gia Cương

Tôi hối hả giữa chiều thu Hà Nội
Qua Chương Dương mát rượi gió sông Hồng
Những phố cổ rêu phong viền mái ngói
Ðón tôi về với Hàng Bạc, Hàng Bông...

Hà Nội dẫu từng ngày bao biến đổi
Hồ Gươm xanh - xanh mãi liễu buông xanh
Người náo nức cùng thu đi rất vội
Tôi tìm em - bông cúc trắng riêng mình!

Em có đón thu về - thu Hà Nội ?
Sao chiều nay em chẳng tới Hồ Tây!
Trời xanh biếc, mặt hồ xanh vời vợi
Những tòa cao soi bóng giữa mây bay!

Con thuyền nhỏ tay ai chèo bối rối
Ðể lòng tôi với Hà Nội xốn xang!
Thu chậm lại cho tôi chờ em tới
Em có về Hà Nội với thu không ?


Bài thơ này đã được nhạc sĩ Thuận Yến phổ nhạc.
 
Trời đẹp. H bảo thèm cảm giác chết trôi trên dòng sông Sài Gòn, còn mình thì thèm trôi trên suối Yến. Tự nhiên, nhớ hoa gạo tháng Ba trong núi rực đỏ. Thèm đi đò trên suối Yến, thèm chết trôi về đồng hoang. Về đồng hoang

Hôm nay, thấy một cái giếng giữa thành phố. Hôm nay thấy rất nhiều vòng giữa dòng sông, dưới chân cầu Thủ Thiêm. Hôm nay thấy nực cười, nhưng không buồn không giận. Chỉ thèm chết trôi trên dòng sông trong nắng chiều đẹp mê mải, trong những cuộn sáng hắt dưới sông dài thăm thẳm. Nói chung là thèm chết trôi

Ừ, bỗng một ngày thèm chết trôi, chết trôi
Hoặc ít ra cũng phải bật gốc chết cho đàng hoàng
chứ không phải chết dần chết mòn héo khô quắt lá như cây bọ cạp vàng ở Cake mình thấy tối nay.
Đau đáu, những chồi cây không bao giờ rủ bóng vàng xuống nữa. Chôn chặt, những rễ cây không bao giờ còn thở nữa. Một chút tưởng tiếc.

Một chút tưởng tiếc, những buổi tối ngồi dưới gốc cây ngắm những chùm hoa như dải mật, như nắng vàng. Một chút tưởng tiếc những ngọn đèn mang thai trên cây cầu Thủ Thiêm đã không còn mang thai nữa.

Đầu óc căng thẳng, toàn những khái niệm và dấu hiệu, mỗi lần rơi vào trạng thái này là mình rất ngu. Hôm qua còn ngứa miệng hỏi nhân vật một câu rất ngu, bạn phải đá chân mình rồi nói lảng sang chuyện khác. H bảo tốt nhất mình thu xếp mà về Bắc cho sớm, kiểu này sợ mình không trụ hết tháng 1 được. Mình cười khì, chả có gì nghiêm trọng đến thế, mọi thứ chỉ là cảm giác chết trôi.

Rồi cái mặt thảm thương là mình được dắt đi ăn cơm Bắc. Không ngọt, không cay, vị đậm đà vừa phải, cả cách phục vụ cũng rất Bắc - nghĩa là chả coi khách ra gì hết. Mà sao cứ thấy cay cay mũi, mới vài tháng trước ăn mòn đũa chả thấy gì, giờ ăn lại thấy như muốn khóc. Rồi tự dưng ngồi cười với nhau. Có đôi khi thấy mình thật nhảm nhí.

Nửa đêm, nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt, đúng là rơi vào phong ma thời khắc lòng nảy sinh nhiều tà niệm. Nghĩ ngợi linh tinh về Hà Nội rồi Đà Lạt, nơi nào cũng đang xuống tới 10-15 độ, thấy người cồn cào cồn cào. Không biết ra Bắc lần này mình có chịu được lạnh không. Rồi còn mưa phùn ẩm ướt nữa, mới nghĩ đến thôi đã thấy hít hà, hít hà.

Nửa đêm, tự dưng thèm cãi nhau, mở nick sáng choang mà thiên hạ đã đi ngủ hết. Mò vào mấy 4rum chơi, toàn thấy những thứ hoa mắt mèo. Lâu lắm rồi không cãi nhau. Lâu lắm rồi quên béng là khi tức giận hay sung sướng cũng cần hét lên. Hay là hét lên?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,719
Bài viết
1,136,051
Members
192,486
Latest member
dkfjtasika4
Back
Top