Vào Sài Gòn được 6 tháng, ốm 3 lần đáng kể. Lần nào cũng 1 tuần. Mình nghi mình sắp có chu kỳ 3 tháng tại thành phố này. Triệu chứng lần nào giống hệt lần ấy, rồi cũng quen quen. Hôm trước gặp một chị bán thuốc rất dễ thương, chị khen cái xe màu rất xinh, chị còn giảm giá thuốc cho mình vì mình bảo lấy liều lượng 1 ngày thôi thay vì 2 ngày. Chị bảo "cuối tháng chị cũng hay hết tiền, để chị bớt cho", rồi dặn dò uống thuốc, chỉ đường cho mình tới nhà bạn. Vì mình ghét uống thuốc nên mua ít, nhưng không hiểu sao thấy xúc động ghê gớm.
Không biết đang là mùa gì nữa, mưa nhiều, mưa như đuổi tháng 11 qua nhanh. Có gì đâu, cũng chỉ là những cơn mưa thôi! Cũng chỉ là mùa đông không còn lạnh nữa thật rồi! Mọi thứ có thể trở nên dịu dàng hơn, theo cách mình nghĩ và đi theo nó. Mình chưa tìm được nhà mới, còn cây của mình nữa, mọi thứ có vẻ gì đó rất lộn xộn. Mà thực lạ, càng lộn xộn như vậy mình càng nhởn nhơ. Thói thường trước nay vậy, chẳng hiểu sao càng rối tung rối mù cái mặt mình càng hơn hớn.
Hôm nay, lần đầu tiên mình được tặng hoa ở SG sau gần 6 tháng ở đây. Cảm giác ôm một bó hoa trắng muốt thật lớn trên tay khiến mình xúc động nhè nhẹ. Thành phố mềm đi trong tiếng Piano của Loos. Những cây me lá đổi màu kì lạ dưới ánh đèn. Những ngày gần đây, SG có nhiều khoảnh khắc khiến mình nhớ tới Remarque. Mỗi khi niềm tuyệt vọng đạt tới đỉnh điểm cũng là lúc bản năng của con người sản sinh ra những niềm hi vọng mới. Vào những thời khắc chuyển giao càng khắc nghiệt, người ta càng mến yêu những điều dịu dàng nhỏ bé.
Trở về nhà, mình cắm hoa vào chiếc bình màu đỏ lớn. Ngắm nhìn thật lâu. Tìm kiếm một vài bản nhạc của Charles Loos nghe lúc tối. Và nhớ lại cảm giác khi ở trong khán phòng. Rung cảm nảy sinh từ những nốt nhạc nở hoa trong không gian cuốn trôi muộn phiền, đồng thời cũng đẩy mình vào thứ cảm giác gai gai của những hồi ức cũ. Phức hợp ấy làm cảm giác mình bồng bềnh, bồng bềnh. Lạ lẫm mà quen thuộc.
Mình cảm thấy rất thư thái, vì đã lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác dịu dàng như thế trong thành phố khắc nghiệt này.
Có lẽ vì có những giờ phút mình không nghĩ gì cả, nên mình bỗng dưng viết ra những điều đã nghĩ từ rất lâu. Chuyện viết hay không viết chẳng phải là hèn kém gì, mình muốn nói như thế với chị. Nhưng lại chẳng biết phải nói sao qua tin nhắn. Chị ơi, chị vẫn bảo cuộc đời dài lắm, và mình thì hãy còn rất trẻ. Đừng vì mình đang ốm mà để suy nghĩ dày vò mình như vậy. Chuyện gì rồi cũng sẽ quen, chuyện gì rồi cũng sẽ thành quá vãng…
….
Như thế đấy, gần đây mình rất dễ xúc động, điều mà trước giờ không hề có tại SG. Có lẽ vì mình đã quen dần với nhịp sống ở đây...
Dẫu mùa đông không còn lạnh nữa rồi, K ơi...