Khi đến khu vực xếp hàng trước đó, chúng tôi thấy nhóm đứng kế chúng tôi buổi sáng chỉ nhích thêm được chừng 10m mà khu vực nối dài phía sau đã tăng thêm chừng 30m. Nếu chúng tôi theo qui định mà xếp hàng chắc có lẽ đến sáng mai chưa chắc qua được. Thời tiết lúc này đã hơn 12h và rất nóng, bụng thì đói mà lòng lại rất lo lắng. Mọi người trong nhóm bàn bạc sẽ cử 1 người đi mua thức ăn và nước uống, nhóm còn lại sẽ tiến vào xếp hàng. Trong lòng tôi rất lo lắng vì mình là trưởng nhóm của chuyến này mà lại để mọi việc xảy ra như vậy, chưa kể lúc đó còn 2 người bạn cùng nhóm đang chờ bên đất Cam. Chúng tôi liền gọi điện báo về cho nhóm bên kia biết mọi chuyện đang xảy ra và những khó khăn đang gặp phải.
Không hiểu tại sao lúc này tôi chợt nảy ra 1 suy nghĩ là…..chạy đến gặp chú cảnh sát Thái đang gác cổng và kể hết mọi chuyện chúng tôi đang gặp phải và xin phép cho vào phòng chờ để nhập cảnh. Thú thật, bản thân tôi khi đi xin xỏ mà lòng lo lắng vô cùng vì biết rằng xác suất thành công gần như không có. Thôi thì cứ thử đại, không được thì thôi chứ có mất mát gì đâu. Sau khi chỉnh sơ y phục lại, cởi nón ra và vuốt tóc cho ngay thẳng, tôi đến gặp anh gác cổng, lễ phép chào và cố gắng nở một nụ cười thật tươi rồi sau đó kể cho anh nghe mọi chuyện chúng tôi đang gặp rắc rối. Cuối cùng, tôi không quên kèm theo một câu đại loại là tụi tôi chỉ mong được nhập cảnh để rồi xuất cảnh ngay chứ hoàn toàn không có ý ở lại.
Anh cảnh sát sau một hồi lườm nhìn tôi và suy nghĩ, cuối cùng gật đầu đồng ý cho vào phòng chờ mà không cần phải xếp hàng. Các bạn không thể biết được cảm giác vui mừng của tôi lúc đó như thế nào đâu nhưng tôi vẫn không quên nói với anh cảnh sát là trong nhóm tôi còn vài người đang đứng chờ ở bên cạnh. Anh cảnh sát gật đầu đồng ý và như vậy tất cả chúng tôi đã được vào phòng chờ để chuẩn bị làm thủ tục nhập cảnh.
Khi vào phòng chờ, không khí máy lạnh và cái cảm giác lâng lâng vì sung sướng đã làm cho chúng tôi tạm quên đi cái cảm giác đói và khát. Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy có tất cả 4 cổng: Một cổng cho người Thái và 3 cái còn lại dành cho người nước ngoài, số lượng người trong phòng lúc này ước khoảng 200 người. Tôi nhìn ra bên ngoài và thấy cái nhóm cùng chúng tôi đứng lúc sáng còn cách cổng khoảng 20m có nghĩa là nếu họ muốn được vào như chúng tôi phải mất khoảng 1h30 đến 2h nữa. Như vậy là nếu chúng tôi xếp hàng như lúc sáng thì đến 3h chiều mới vào phòng chờ. Trời ơi…trong may có rủi, trong rủi có may. Thôi dẹp mấy cái mệt mỏi qua 1 bên, chúng tôi lại xếp hàng và tiếp tục chờ….
Trong thời gian rảnh, tôi ước tính tốc độ làm thủ tục cho 1 người mất trong bình khoảng 1,5 phút, như vậy để đến lượt chúng tôi phải mất khoảng 1,5 giờ. Thôi kệ, đã tới đây là may mắn lắm rồi, ít ra cũng còn đỡ hơn cái nhóm đứng cùng chúng tôi lúc sáng, không biết họ có ăn uống gì chưa hay cũng đang để bụng đói như chúng tôi…
Rảnh quá không biết làm gì ngoài việc đứng và nhìn, tôi lại tiếp tục quan sát. Lúc này, số lượng người nước ngoài trong phòng ước tính trên 95% và đa số là người phương Tây mắt xanh mũi lỏ. Người Nhật và Trung Quốc chiếm cũng khá nhiều, còn lại là dân Cam và Thái. Trong số đó tôi thấy có 1 anh người Việt vì anh ta đang cầm trên tay hộ chiếu có màu xanh giống như của tôi.