HỦ TÍU CÁ
Tôi không thích người Hà Nội và nói rộng ra là người Bắc . Mặc dù tôi luôn được học và cố gắng dặn với lòng mình rằng việc phân chia vùng miền là hệ quả của chính sách " chia để trị " của Pháp , là xấu xa cần phải tránh nhưng thực tế cuộc sống , những va chạm , những " cú chơi " đau điếng khiến tôi nghiệm ra một điều : cần phải tránh xa những người Bắc vì tôi không đủ bản lãnh để sống và làm việc với họ .
Nhưng khi có ai đó , đặc biệt là học trò hỏi tôi rằng " quê thầy ở đâu ? " , tôi bao giờ cũng hãnh diện khoe rằng " Thầy gốc Hà Nội " thay vì nói là Đà Lạt . Và mỗi khi hãnh diện nói ra điều đó tôi nhớ ông nội tôi da diết .
Ông nội tôi là dân tư sản , nhà ở phố hàng Than , di cư vào Đà Lạt năm 1954 . Cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào , khó khăn đến thế nào , ông luôn toát ra một phong cách lịch lãm , sang trọng khiến cho người ta ngưỡng mộ . Mỗi khi ông cháu tôi bước vào Brodard ăn sáng , khi nhìn tôi ngó nghiêng xung quanh với cặp mắt lạ lẫm , ông hay xoa đầu tôi và nói " giấy rách phải giữ lấy lề cháu ạ !
Vào thập niên 80 , trong lúc Sài Gòn cơm độn ăn từng bữa , mỗi chủ nhật khi tôi sang chơi với ông , ông luôn gọi chiêc cyclo quen để hai ông cháu dạo phố Sài Gòn và sau khi chán chê , điểm dừng chân luôn là quán hủ tíu cá Nam Lợi ở chợ Cũ , Tôn Thất Đạm .
Quán bán hủ tíu , mì cá , gà và bò kho . Nhưng đặc sắc nhất là món hủ tíu cá . Cá lóc tươi , thật tươi được thái mỏng nhìn lóng lánh màu trắng hồng được xếp vào trong bát và dội nước lèo vào cho chín . Quán dọn ra trên bàn một tô hủ tíu không và người phục vụ sẽ mang chén cá tươi trụng nước lèo đến tận bàn và trút vào tô hủ tíu cho bạn . Nước lèo ngọt và tôi đoan chắc cái ngọt ấy chắc chắn không bao giờ xuất phát từ bột ngọt . Một cách ngọt nhẹ nhàng nhưng quyến rũ đủ sức làm cho kí ức vị giác của bạn nhớ thật lâu .
Tô hủ tíu nhỏ nhắn và mỗi lần thấy tôi nhồm nhoàm ăn , ông nội tôi đều lấy đũa khẽ nhẹ vào đầu tôi để khi tôi ngẩng đầu lên nhìn , ông đều lắc đầu . " Giấy rách phải giữ lấy lề cháu ạ .. ! " . Tôi nhìn ông gắp từng sợi hủ tíu , từng miếng cá một cách chậm rãi mà trong lòng rất ngưỡng mộ vì tôi không thể nào nghĩ ra rằng có những lúc người ta không dùng chữ " ăn " mà dùng chữ " thưởng thức ...."
Đã nhiều năm trôi qua , ông tôi đã hóa ra người thiên cổ nhưng sáng chủ nhật nào đẹp trời ,mỗi lần nhớ ông , tôi đều chạy ra Nam Lợi , ngồi trong một góc của cái quán cũ kỹ , kiên nhẫn ngồi đợi , kiên nhẫn gắp từng sợi hủ tíu trăng trắng ....
" ... Giấy rách phải giữ lấy lề cháu ạ ... "
Hủ tíu cá Nam Lợi - 43 Tôn Thất Đạm - giá : 30 -40.000/ tô