What's new

Tà Ngay-Lài Còi: Hà Giang thỏa nỗi nhớ!

Chợt một ngày nhớ quay quắt cảm giác buổi chiều ngồi bên sân vận động Đồng Văn, với chai bia trong bảng lảng sương chiều;
Chợt một ngày nhớ tiếng gió hun hút trên đỉnh đèo;
Chợt một ngày nhớ men rượu ngô cay nồng chênh vênh rời bản;
Chợt một ngày nhớ da diết bát phở gà đen Xín Mần khi cậu bạn gọi điện rủ lên chơi;
Chợt một ngày nhớ những chiếc bàn gỗ cũ kỹ ngoài chợ phiên và khó chịu khi ngồi ăn trong những căn phòng máy lạnh đóng kín;
Chợt một ngày nhớ tia nắng xuyên qua những hàng rào bên hông những căn nhà sàn lợp mái ngói âm dương;
Chợt một ngày nhớ tiếng khèn dập dìu;
Chợt một ngày xao xuyến nhớ những chiếc váy xòe rực đỏ trên những còn đường nhỏ như sợi chỉ vắt qua đỉnh núi;
Chợt nhớ một ánh mắt....
Chợt một ngày có người ghen với tình yêu của tôi dành cho nơi đây. Tôi chỉ muốn một mình lang thang lên đây để cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Có lẽ không chỉ có vậy, tôi dường như vẫn chưa hiểu hết bản thân mình.

Đôi khi, tôi thấy mình nhớ quá, định vất bỏ tất cả để phóng xe lên đây, uống một trận rượu rồi lại về.
Đôi khi, tôi tự hỏi: "Nếu như mọi cái thay đổi, nó không còn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ, xù xì và mộc mạc, tôi còn giành cho nó tình yêu nguyên vẹn như vậy?. Tôi hay ai đó đâu có quyền bắt nơi đây đứng yên lại. Những người mông cứ mãi chân thành, những đứa trẻ cứ mãi ngây thơ, những tiện nghi cuộc sống cứ mãi xa vời,....."

Một lần thật lòng với chính bản thân mình, hẳn tình yêu của tôi sẽ thay đổi theo thời gian cùng với sự thay đổi của nơi đây. Vậy thì tự nhủ với lòng mình, hãy yêu khi còn có thể, khi mọi thứ còn đẹp như này.
 
Chuyến đi của tôi chưa dừng lại ở đó, 8h sáng tôi rời Hà Nội đi TP Hưng Yên, 11h trưa bắt đầu từ TP Hưng Yên vắt qua đường 5 sang Kinh Môn, Hải Dương. 6h30 pm, tôi có mặt ở nhà với bố mẹ tôi ở Hải phòng, ăn những món ăn giản dị mẹ tôi nấu mà hồi nhỏ tôi rất thích.

Chuyến đi chỉ dừng lại ở đó sau một ngày nữa ăn trên đường, ngủ trên đường, và đợi chờ làm việc với khách hàng với cái bụng đói meo.
 
Trải nghiệm của bác Cường thật tuyệt vời. Thời tiết, không gian, cảnh sắc và con người trên dẻo cao luôn mới mẻ, như phần còn thiếu sót của mỗi con người thành thị. Em ko thích đi với đoàn nào đông người, nhưng cũng không đi được kiểu 1 mình 1 ngựa như bác. Với núi rộng, sông dài, đôi khi cảm thấy sợ mình sẽ biến mất. hihihiii
 
Chuyến đi trải nghiệm của bác vừa qua hấp dẩn quá....mình cũng có 1 chuyến đi vào tháng 9/2011 đi từ Tp HCM+Đông bắc+Tây bắc..về đường Hồ chí Minh...tổng cộng 26 ngày=6.300KM.chúc bác vui và khỏe.
 
Chuyến đi của tôi chưa dừng lại ở đó, 8h sáng tôi rời Hà Nội đi TP Hưng Yên, 11h trưa bắt đầu từ TP Hưng Yên vắt qua đường 5 sang Kinh Môn, Hải Dương. 6h30 pm, tôi có mặt ở nhà với bố mẹ tôi ở Hải phòng, ăn những món ăn giản dị mẹ tôi nấu mà hồi nhỏ tôi rất thích.

Chuyến đi chỉ dừng lại ở đó sau một ngày nữa ăn trên đường, ngủ trên đường, và đợi chờ làm việc với khách hàng với cái bụng đói meo.

Mình vẫn hóng phần "chưa dừng lại ở đó" của bác, hy vọng cũng hấp dẫn như bài viết trên đây. Thú thật mình rất ít khi dành thời gian và kiên trì để đọc bài của ai dài dài, nhưng với bài của bác thì ngoại lệ, hóng phết đấy. Bác cứ giữ cách viết theo lối kể chuyện - giản dị mộc mạc, ảnh ọt chân thực không cần phô trương kỹ thuật mình lại thấy hấp dẫn :)
Nhân tiện bác có thể bật mí luôn cái "món ăn giản dị mẹ tôi nấu mà hồi nhỏ tôi rất thích" là món gì và có là món đặc trưng của dân Phòng ta không nhỉ :D
 
Cám ơn TD đã theo dõi bài của tớ. Tớ vẫn thích mẹ tớ nấu món cá thu kho. Thực ra bà mẹ nào cũng có thể nấu cho con trai mình món ăn này, nó ko có gì đặc biệt cả ngoại trừ: đó là món ăn do mẹ tớ nấu:).


Mình vẫn hóng phần "chưa dừng lại ở đó" của bác, hy vọng cũng hấp dẫn như bài viết trên đây. Thú thật mình rất ít khi dành thời gian và kiên trì để đọc bài của ai dài dài, nhưng với bài của bác thì ngoại lệ, hóng phết đấy. Bác cứ giữ cách viết theo lối kể chuyện - giản dị mộc mạc, ảnh ọt chân thực không cần phô trương kỹ thuật mình lại thấy hấp dẫn :)
Nhân tiện bác có thể bật mí luôn cái "món ăn giản dị mẹ tôi nấu mà hồi nhỏ tôi rất thích" là món gì và có là món đặc trưng của dân Phòng ta không nhỉ :D
 
[QUOTE Tớ vẫn thích mẹ tớ nấu món cá thu kho. Thực ra bà mẹ nào cũng có thể nấu cho con trai mình món ăn này, nó ko có gì đặc biệt cả ngoại trừ: đó là món ăn do mẹ tớ nấu:).[/QUOTE]

Ôi zồi, cá thu kho mà lại không có gì đặc biệt, cá thu kho khô với lá chè xanh và củ riềng, thơm phức. Gớm chỉ mới nghĩ đến mà nhìn xuống bàn phím đã ướt hết cả :D.
 
bài viết của bác rất hay , những cảm xúc thật là tuyệt vời , em thấy thích cái lúc bác ngồi một mình trên đỉnh đeo với chiếc xe đó , cảm giác thật mênh mông giữa không gian hùng vĩ của núi non hiểm trở.............
 
Đôi khi chỉ muốn ngồi đó mãi, bạn ạ. Mình quá nhỏ bé giữa bao la đại ngàn!.

bài viết của bác rất hay , những cảm xúc thật là tuyệt vời , em thấy thích cái lúc bác ngồi một mình trên đỉnh đeo với chiếc xe đó , cảm giác thật mênh mông giữa không gian hùng vĩ của núi non hiểm trở.............
 
HG.png




Bạn tuyệt lắm...cám ơn bài viết&hình ảnh thật hay.

KHBB
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,672
Bài viết
1,134,981
Members
192,357
Latest member
pvausashop765654
Back
Top