What's new

[Chia sẻ] Tây Tạng mùa đông - về phía Đông Lhasa

Chuyến đi với tôi kết thúc đã 3 ngày, còn với một số bạn giờ mới kết thúc.

Chuyến đi tôi chỉ có duyên đi theo, không tham gia lên kế hoạch hay bất cứ gì khác, thảnh thơi mà tận hưởng.

Hình như tôi đã qua mất cái thời có thể viết những bài với cảm xúc tràn đầy, dù thực sự vẫn tràn đầy xúc động về một vùng đất có thể làm người ta say mê.

Tây Tạng, Tây Tạng, đã có nhiều topic trong diễn đàn này viết về nơi đó. Thêm một topic vốn cũng không có nghĩa gì.
Tuy nhiên các chuyến đi trước đây đều là đi về phía Tây của Lhasa, nay chuyến đi của chúng tôi hướng về phía Đông, đi vào vùng Niyingtri (Lâm Chi) và sang đất Chamdo (Xương Đô).

Về Tây Tạng, Yilka đã có topic khá chi tiết: Trung Hoa tây du kí; hay Backpackervn đầy cảm xúc trong Mây trắng Tây Tạng..., và June với chuyến đi hành hương Kailash kinh điển: Tây Tạng những ngày xanh nắng hạ,... do đó tôi chỉ làm người cóp nhặt lại những gì trên cung đường đã qua, sẽ rơi rụng theo thời gian, và không biết bao giờ mới viết xong.

Nếu không bao giờ viết xong, thì cũng coi như là tình cảm với Tây Tạng cũng sẽ còn lưu mãi.
 
Last edited:
Tôi nhớ những đòng lúa mạch vàng trong chiều xanh thẳm

13783471713_5a5337e421_z.jpg


Và bóng đen chia đôi ánh nhìn trong mắt. Như một sự chia ly. Chúng tôi đã đến cuối con đường có thể đi được, và ngày mai sẽ là hành trình quay lại, có trên cung đường khác, nhưng cũng là quay lại.

13783773364_73791bd761_c.jpg
 
Buổi tối, trong khi những người khác đã về nhà nghỉ, tôi và H còn ngồi lại mãi trên đồi, bên ngôi chùa nhỏ, dưới những chiếc chuông quay.

Bật những bản nhạc mang theo, không gian đông đặc, rồi tan chảy xung quanh.

Không nhớ là chúng tôi đã nói những gì. Về cuộc sống, về các phương trời, về những trải nghiệm, về những buồn vui. Đêm đã dần xuống và sao dần hiện lên. Xung quanh vắng lặng đến nỗi nghe được tiếng của cỏ đang rũ xuống trong giá lạnh. Mặt trời tắt bóng là hơi lạnh tràn ngập, nhưng cũng là lúc ta cảm nhận đất trời được sâu nhất. Mình đã đi hết một chu kỳ nhỏ nhất trong cuộc đời, chu kỳ của một ngày, để rồi ngày mai lại là một vòng tròn nữa. Những vòng tròn sẽ xoay xoay, như bánh xe luân hồi không bao giờ ngơi nghỉ, người ta cứ trôi lăn đi mãi trong cõi này. Có những lúc muốn vượt lên, để rồi rơi xuống, thấm thía hơn, lúc thì nặng nề hơn và có lúc nhẹ nhàng hơn.

Xa xa dưới chân là màu đen sẫm của cánh đồng ban chiều, lấp loáng chút ánh sao trên mặt nước rất xa.
 
Và rồi một khung cảnh huyền ảo bên đường loáng qua, nhưng bác tài đã nhanh chóng dừng lại.

Làn sương núi ban sớm tạo nên một khung cảnh huyền ảo kỳ diệu trong nắng mới. Không biết chúng tôi đã đứng đó bao lâu

14297367423_b577ea1854_c.jpg


14090527669_6ed94d5fdd_c.jpg
 
Nyingchi

Những con đường dài cứ tiếp nối. Đi trong ngày nắng lạnh, khô cong, cứ thò mặt ra ngoài là biết ngay, nhưng trong xe thì ấm áp.

Nếu nói đích đến là đâu, có lẽ cũng không còn quan trọng lắm nữa, chúng tôi đã đi hết hơn nửa độ dài con đường, đã được nhìn mải miết, nhưng mỗi lúc mỗi hào hứng với cảnh sắc bên đường. Những khoảng không gian bao la, màu xanh của trời, của nước, của cây lấp lánh trong mắt.

14277175685_1c70e5def3_c.jpg


14090607187_b7231c51d8_c.jpg
 
Tam bộ nhất bái

Trong các topic khác, nhiều người đã viết và chụp ảnh về những người Tạng làm lễ Tam bộ nhất bái để hành hương.

Người Tây Tạng có một niềm tin tôn giáo sâu đậm, sắt son và cách thể hiện có lẽ cũng mãnh liệt nhất thế giới. Nếu như các tôn giáo khác tín đồ có thể làm các hành động như nhảy lửa, xiên que sắt vào tay chân cơ thể, đóng đinh vào người trong các lễ hội, rầm rộ đắm mình xuống sông và có thể chết ở đó,..., thì người Tây Tạng lầm lũi vừa đi vừa lạy trên các con đường dài cả nghìn km trong nhiều tháng, thậm chí nhiều năm ròng.

Khi hành lễ tam bộ nhất bái, cứ ba bước họ lại lạy một lần. Trình tự là sau bước thứ ba, đứng thẳng, hai tay đưa quá đầu chắp lại, hạ tay xuống ngực, rồi quỳ xuống và xoài tay phía trước cho đến khi hai tay, hai chân, và trán chạm đất gọi là "ngũ thể nhập địa". Quá trình này cứ tiếp diễn và có lẽ không bao giờ kết thúc trước khi cuộc đời kết thúc.

Có những người chỉ hành lễ này trước bàn thờ, quanh các ngôi đền, nhưng có nhiều người đi từ quê nhà lên Lhasa, đến núi thiêng, hồ thiêng,... với đường dài hàng trăm, hàng ngàn km. Họ vừa đi vừa hành lễ trong nhiều tháng, nhiều năm ròng, và trong cuộc đời có thể đi nhiều nơi, hoặc một nơi đi nhiều lần bằng cách đó.

Cách hành lễ này có thể làm xúc động những trái tim khô cằn nhất, bởi sự kiên trì, nhẫn nại. Họ không phô trương việc hành lễ trong các lễ hội đông đúc, mà lặng lẽ trên các cung đường.

Chúng tôi đã gặp nhiều người, thậm chí cả đoàn người như vậy.
 
Tam bộ nhất bái

14391210504_721104cda6_c.jpg


Đây là một nhóm người hành hương của thời hiện đại của một nhóm người giàu có: họ có 5 người, trong đó 4 người lễ chính và 1 người phụ giúp. Họ có một chiếc xe giống xe công nông trên đó treo đầy cờ nguyện, chở vật dụng cho chuyến hành hương. Bốn người sẽ liên tục vừa đi vừa lạy trên đường, người còn lại sẽ lái xe đi theo hoặc ở trước chờ. Tuy nhiên người thứ 5 cũng có thể tham gia lễ lạy sau khi lái xe, người đó có thể quay lại và tham gia lễ lạy ở chỗ những người kia đang lễ.

Chiều tối, chiếc xe sẽ chờ ở một nơi có nguồn nước, và đoàn sẽ ngủ bên đường. Các con đường nếu dọc theo các dòng sông thì sẽ thuận lợi hơn cho họ rất nhiều. Cứ tiếp diễn như thế ngày qua ngày.

Họ cũng có thể nghỉ ngơi dọc đường chứ không phải lễ liên tục, nhưng nghỉ tại chỗ và khi di chuyển là lại bằng phương thức vừa bước vừa lạy. Dọc đường những người Tạng khác có thể tặng tiền cho họ, tất cả sẽ lại đưa cho người phụ giúp trên xe.
 
Tam bộ nhất bái

14390873622_ae6e43f6da_z.jpg


Vì luôn phải mài tay và cả cơ thể xuống đường, họ đeo vào tay hai tấm gỗ, thậm chí có thể là tấm sắt. Phía trước người đeo một cái tạp dề làm bằng da rất dày. Tuy nhiên có một nơi không có gì che, đó là mặt. Chính vì thế nhiều người có một lớp chai rất dày trên trán, thể hiện họ đã áp mặt xuống đường qua nhiều năm tháng.

Trong ảnh trên là một người giàu có, vì trên đầu họ thấy có đeo trang sức bằng đá quí của người Tạng. Nhiều người hành hương khác không có đeo gì cả. Những người này đã đi 6 tháng từ quê và dự trù sẽ đi 4 tháng nữa mới đến Lhasa.

Chúng tôi còn gặp nhóm chỉ có 2 người với một chiếc xe kút kít đẩy tay, và cả hai cùng lễ lạy, sau khi đẩy xe lên họ sẽ lùi về chỗ cũ để lạy cho đến khi gặp chiếc xe...

Và có cả những người lễ lạy đơn côi, mà trước và sau nhìn mãi cũng không thấy ai.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,425
Bài viết
1,175,784
Members
192,098
Latest member
vnae888
Back
Top