Summer_Flower44
Phượt tiên
2. Ngày...tháng....năm....
Có thể, nhiều người vào đây đọc sẽ nghĩ rằng tớ viết lan man, rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến Phượt,...Ừh, thì mình cũng thấy như thế thật (!)
Xin lỗi mọi người nếu ai đó có thấy phiền lòng. Có những điều khi nói ra ko thể nào diễn đạt hết những gì mình nghĩ, và nếu suốt đời ôm mãi trong lòng thì nó như một gánh nặng riêng mang, thế nên tớ phải viết,...Xin cho tớ một góc nhỏ nhoi nơi đây để trải lòng....
Quán của mày lúc nào cũng đông khách. Mà ko hiểu sao, các đạo diễn, nghệ sĩ hay vô quán mày ngồi ghê (!) Thỉnh thoảng tao lại thấy Thành Lộc, Minh Nhí, Phước Sang, Minh Thư,..có cả diễn viên điện ảnh như Minh Đạt, Trương Minh Quốc Thái, Thanh Thúy,...Nhìn mày ngồi nói chuyện với khách một cách thoải mái, tự tin, tao thấy ngưỡng mộ mày dễ sợ! Làm sao tao có cơ hội được trò chuyện với thần tượng như mày nhỉ (?) Mày khác trước nhiều quá, từ một đứa rụt rè, nhút nhát,…mày trở nên hoạt bát hẳn lên, cười suốt. Mặc dù mày vẫn còn rất gầy nhưng sắc mặt mày tươi hơn trước nhiều lắm. Tao cũng vui chung với mày!
Tao thường chọn ngồi ở một góc hơi khuất để có thể dễ dàng nhìn ngắm mọi người. Nơi tao ngồi nhìn ra sân banh với cỏ xanh mướt mắt, giàn bìm bìm có hoa tim tím & những dây tóc tiên leo xoắn xít thật dễ thương.
Tao còn nhớ cơm trưa văn phòng ở quán của mày có món kim chi dưa cải ăn kèm với chân giò muối chiên giòn kiểu Đức thật ngon, tao đâm ghiền từ bao giờ cũng không rõ. Mỗi lần đến quán mày, mấy em sinh viên phục vụ biết tao là khách quen nên chào đón vồn vã, mày đi tới đi lui, nhắc nhở đôn đốc, lúc nào vắng khách mày lại ngồi xuống và kể chuyện cho tao nghe. Chuyện kinh doanh cà phê sân vườn, kinh doanh sân bóng nhân tạo, quản lý nhân viên, rồi chuyện con mày học ở nước ngoài được học bổng toàn phần,…Tao nghe mà mắt tròn mắt dẹt thán phục, tin sái cổ….
Rồi có một ngày, tao đến quán mà không thấy mày, rồi hai ngày, và ba ngày…..
Có thể, nhiều người vào đây đọc sẽ nghĩ rằng tớ viết lan man, rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến Phượt,...Ừh, thì mình cũng thấy như thế thật (!)
Xin lỗi mọi người nếu ai đó có thấy phiền lòng. Có những điều khi nói ra ko thể nào diễn đạt hết những gì mình nghĩ, và nếu suốt đời ôm mãi trong lòng thì nó như một gánh nặng riêng mang, thế nên tớ phải viết,...Xin cho tớ một góc nhỏ nhoi nơi đây để trải lòng....
Thế nên, cái ngày tụi tao nhận được thư mời của mày tham dự lễ khai trương quán cà phê sân vườn nằm ở trung tâm thành phố, một vị trí đắc địa mà ai nhìn thấy cũng phải ước ao, tụi bạn học từ thời Phổ Thông đứa nào cũng mừng cho mày biết bao nhiêu (!) Mừng cho mày còn đứng lên được sau bao nhiêu giông tố của cuộc đời.
(to be continued)
Từ ngày mày mở quán, tao từ chối những bữa cơm trưa của công ty để ghé qua mày vào giờ nghỉ trưa. Tao sợ mày cô đơn,...Thế nhưng tao đã hơi lo xa rồi. Quán của mày lúc nào cũng đông khách. Mà ko hiểu sao, các đạo diễn, nghệ sĩ hay vô quán mày ngồi ghê (!) Thỉnh thoảng tao lại thấy Thành Lộc, Minh Nhí, Phước Sang, Minh Thư,..có cả diễn viên điện ảnh như Minh Đạt, Trương Minh Quốc Thái, Thanh Thúy,...Nhìn mày ngồi nói chuyện với khách một cách thoải mái, tự tin, tao thấy ngưỡng mộ mày dễ sợ! Làm sao tao có cơ hội được trò chuyện với thần tượng như mày nhỉ (?) Mày khác trước nhiều quá, từ một đứa rụt rè, nhút nhát,…mày trở nên hoạt bát hẳn lên, cười suốt. Mặc dù mày vẫn còn rất gầy nhưng sắc mặt mày tươi hơn trước nhiều lắm. Tao cũng vui chung với mày!
Tao thường chọn ngồi ở một góc hơi khuất để có thể dễ dàng nhìn ngắm mọi người. Nơi tao ngồi nhìn ra sân banh với cỏ xanh mướt mắt, giàn bìm bìm có hoa tim tím & những dây tóc tiên leo xoắn xít thật dễ thương.
Tao còn nhớ cơm trưa văn phòng ở quán của mày có món kim chi dưa cải ăn kèm với chân giò muối chiên giòn kiểu Đức thật ngon, tao đâm ghiền từ bao giờ cũng không rõ. Mỗi lần đến quán mày, mấy em sinh viên phục vụ biết tao là khách quen nên chào đón vồn vã, mày đi tới đi lui, nhắc nhở đôn đốc, lúc nào vắng khách mày lại ngồi xuống và kể chuyện cho tao nghe. Chuyện kinh doanh cà phê sân vườn, kinh doanh sân bóng nhân tạo, quản lý nhân viên, rồi chuyện con mày học ở nước ngoài được học bổng toàn phần,…Tao nghe mà mắt tròn mắt dẹt thán phục, tin sái cổ….
Rồi có một ngày, tao đến quán mà không thấy mày, rồi hai ngày, và ba ngày…..
(to be continued)
Last edited: