mệt mỏi...sự rào đón..sự quan tâm...
nhìn quanh quẩn trước sau cũng cứ còn lại chỏng chơ mình tấm thân này....
bỗng muốn trì hoãn mọi thứ lại lại....
thèm đc đi đâu đó quá, một mình, dù biết đầy cs đầy rẫy rủi ro....
thèm cái cảm giác bỗng dưng biến mất vài ngày, chẳng màng tới gì cả...
Một chiều buồn xa vắng, trống rỗng....
Ngày...tháng...( nào đã ra đi ??)
Mấy đêm rồi em bị mất ngủ...mà cũng ko hẳn là mất ngủ.....cứ trằn trọc, lục đục. nằm ko yên, mà gồi cũng ko xong....mắt mỏi cứ díu lại nhưng đầu óc thì cứ tỉnh rụi....
mệt mỏi làm 2 mắt thâm mòng...mặt đầy pin...
chẳng có cái gì là kéo dãi mãi được cả,..mới vui đây thôi rồi cũng ủ dột ngay được...
cuộc sống của em thực sự đâu có nhàm chán, chỉ vì em ko thích tỏ ra yêu nó quá thì ngta bảo em " hững hờ" ...Lúc cv hoàn thành thành công, e cũng chẳng vui mà khờ dại lang thang để thư thái, để đầu óc được trống rỗng, để chẳng phải nghĩ tới gì cả, tạm thời quên đi vài thứ....thì ngta cứ một mực chắc như đinh là .." em có tâm trạng" ...em cần se chia.....ừ, thì đúng là em cần se chia, ai cũng có nhu cầu chia sẻ...và điều em thực sự cần là một cái nắm tay siết chặt chứ ko phải cứ nhảy nhót hay khóc lóc, e cần một người biết trân trọng những khoảng lặng để cùng thấy bình yên chứ không phải cứ lải nhải hỏi han khiễn em chẳng kịp trả lời rồi họ lại tự suy diễn này nọ... mà hay ở chỗ xung quanh em có tới hơn 1 người như thế... Họ khiến em cảm thấy bối rối vì sự nhiệt tình quá liều ấy... em rât sợ nếu lỡ áp đặt tâm trạng mình lên tâm trạng người khác thế nhưng lại hay bị người khác quy kết cho một loại tâm trạng đó ngược lại với thực tế...Mệt mỏi vì cứ như thế...
Trì hoãn một chút...em mưu đồ đi Vũng tàu chơi thì ngó lịch lại trùng với giỗ ông nội, nên đành thôi...Hẹn dịp khác....bởi cũng đa mấy năm rồi ko thắp nén nhang nào trên mồ Nội....
mấy đứa nhỏ thi xong nhen nhúm cho chúng đi Sapa chơi thì người lớn hoài nghi đủ điều....ròi chốt lại là : đợi đến khi báo kết quả ?!! ...Thật thấy khổ tâm quá, từ hồi còn học phổ thông em đã phải đi xa một mình, mà cũng tự mình đi, cái cảm giác di chuyển chẳng bao giờ phải phụ thuộc vào các " sự kiện " đại loại như " đỗ đại học" , " cả nhà đi chơi" hay " về quê"....thế nhưng bọn nhóc thì lại khác ngược! tội nghiệp!...
Già khuya...tụi nhóc ngủ hết r...e cũng ngủ để giữ gìn nhan sắc (hị hị ) và vì viên thuốc giảm đau buổn ngủ bắt đầu phát huy khả dụng...@_@
a new day has come.... nice day.Good luck !!!