Tôi rất thích thú với chuyến đi trải nghiệm điên khùng của em nên theo dõi hàng ngày. Đọc cho đến bây giờ tôi đúc kết lại những khó khăn em gặp phải trên đường:
1/ Bị CA Xã "hành": Thật sự lúc đầu mới đọc tôi rất bức xúc vì thái độ của mấy ông "quan làng" lắm. Nhưng suy nghĩ kỹ hơn thì cũng thấy họ cũng có cái lý của họ khi "hành" em. Tự nhiên thấy 1 thằng lạ hoắc mang balo to đùng, đường nhựa dễ dàng thì ko đi mà cứ nhè đường đê, đường đất hay ko có đường mà lủi thì mấy ổng ko nghi ngờ mà "hành" em mới lạ! Anh mà là mấy ổng thì thấy em, anh cũng nghĩ em nếu ko phải là đang trốn truy nã thì cũng trốn ra từ trại tâm thần thôi. Em nên nhớ là ở VN chưa có cái khái niệm xách balo lên và đi khám phá như bên Tây đâu, nhất là ở mấy cái vùng sâu vùng xa đó thì làm sao mà họ hiểu được. Bởi vậy em hãy chuẩn bị tinh thần là em sẽ còn bị "hành" dài dài và đừng bức xúc khi bị "hành". Hãy bình tĩnh giải thích và cho người ta xem hành trình em viết trên Phượt thì anh nghĩ mấy ông quan làng sẽ hiểu mà.
2/ Khó khăn khi em kiếm chỗ ngủ trong thành phố mà theo em cho là "vô cảm" hay "Tài sản tỉ lệ thuận với nghi ngờ", "Lòng hiếu khách ở thành thị tỉ lệ nghịch với nông thôn". Cái này thì đúng nhưng cho anh được phép biện hộ cho chính mình vì anh là dân TP và nếu có gặp em xin ngủ nhờ thì anh cũng..... ko cho
. Thật ra dân TP hàng ngày xem báo đài bao nhiêu chuyện lừa lọc rồi đâm giết nhau chỉ vì vài chục hay vài trăm ngàn. Bao nhiêu chuyện cho ngủ nhờ (ngay cả người quen biết) rồi trở thành tai họa cho nên dân TP trở thành "hổng dám... cảm" luôn. "Tài sản tỉ lệ thuận với nghi ngờ" là đúng rồi vì "Tài sản cũng tỉ lệ thuận với lòng tham" mà! Em bỏ cái Nokia cùi bắp lên bàn em ko sợ mất nhưng em bỏ cái Ventu lên bàn thì lại là chuyện khác à. Bởi vậy dân TP có nhiều cái để "mất" nên chủ trương thà "ko giúp" còn hơn "giúp lầm" cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.
3/ "Vì ngày nào cũng đi nên ngày nào mình cũng tiếp xúc với người mới và phải lấy lòng tin lại từ đầu (buồn nhất khoản này)". Cái này thì anh ko hiểu tại sao em lại buồn nhỉ, phải là "mệt nhất khoản này" mới đúng chớ vì đó là một sự thật hiển nhiên mà!
Anh chỉ muốn dẫn giải là những chuyện em gặp phải ở trên là hết sức bình thường và em sẽ còn phải gặp cho hết đoạn đường đi. Nên hãy đừng bức xúc vì những chuyện đó mà hãy đương đầu với nó như "cân đường hộp sữa" thôi!
Chúc em nhiều nghị lực và sức khỏe để hoàn thành cung đường mà em vạch ra!