What's new

Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2012)

Trở về với nỗi nhớ - thăm lại người tình xưa – cho em cho chị và..(30/08-04/09/2012)

Pha Đin →Ô Quy Hồ -Lũng Cú →Mã Pi Lèng →Thác Bản Giốc →Động Ngườm Ngao (31/08 →04/09)

Em bắt đầu lang thang với lời hẹn xưa cũ, không xác định được cho chính mình em sẽ đi đâu ? lời hẹn mới mời mọc da diết, uh thì đi để gặp lại cố nhân. " Lời hẹn đó gần như bị phá vỡ, em đánh cược với trái tim mình , đi đến tận cùng sẽ là kết thúc, một kết thúc tuyệt vời như em đã hằng mơ ". Đừng đổ lỗi cho số phận em nhé, khi ta không cố gắng đến tận cùng. Sẽ hạnh phúc làm được điều mình muốn, và trở về em có hạnh phúc không ?
Mỗi chuyến đi em có bao ký ức, bao buồn vui còn đọng lại đâu đây, chính vì thế em vội vàng viết lại, sợ một mai thời gian cuốn mất rồi.

Em lại bắt đầu một chuyến đi như thế, phút cuối cùng em tự rút lui vì không có xế cho mình và cũng không muốn làm leader khó khăn hơn, với em có thể là chuyến đi lại nhưng với mọi người có thể là chuyến đầu tiên tại sao em không thể từ bỏ cơ chứ?, và em đã nghĩ mình nên bỏ cuộc bởi vì “ duyên ’’ chưa tới , một chút thất vọng, một chút nuối tiếc và một chút AQ thôi không đi càng tốt càng còn tiền chứ có mất gì đâu . Nhưng em lại tham lam không muốn từ bỏ khi không cố gắng đến tận cùng, em linh cảm sẽ gặp được người cần gặp, sẽ thăm được những gì mình muốn thăm. Công cuộc tìm xế thật vất vả, gọi điện cho tất cả những ai gọi được vừa ép buộc vừa dụ dỗ xen một chút áy náy với lương tâm nếu các xế bỏ ôm mà đi với em, vậy thôi là em từ bỏ. Bạn em chuyển cho số điện thoại của 1 xế, nhắn tin vậy nhưng em không chờ đợi quá nhiều đâu. Oh xế nhắn lại kìa, nhắn đi nhắn lại cuối cùng xế nói chuyến đi quá dài cho xế một lý do để đi, tin nhắn này làm em tự ái và nghĩ thầm “thì thôi nhé ở nhà xế ơi chị cũng cóc thèm đi đâu “ nhắn tin lại và bỏ qua nào. Tối em hào hứng đi xem phim mà quên xế mất rồi. Điện thoại réo số của xế nhưng em cóc nhớ nên hỏi là ai, nghe giọng xế em biết thừa xế đang tức giận haha, rủ mình đi , cần xế thế mà lại hỏi rõ ngớ ngẩn đúng không xế, em hẹn bừa ở Láng hạ mà không nói địa chỉ chính xác, không hiểu xế có lang thang ở Láng Hạ lâu không và có làu bàu mắng mình ?, chắc chắn là có nên đợi lâu quá em điện lại để còn biết mình có thể vào xem phim được không? Gặp được xế rồi, chém một lúc xế vẫn băn khoăn về độ dài của chuyến đi, em nhiệt tình tư vấn cứ đi còn thích tách về ở đâu là do mình cơ mà. Em cho xế suy nghĩ đến 12h trưa hôm sau báo lại, có thể hủy bất cứ lúc nào nếu muốn mà không cần lăn tăn gì cả. Em vội vàng chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, bạn em bảo rằng có thể mai không đi thì sao, có gì đâu không đi thì em đi cung khác và em phát hiện ra rằng cứ gần ngày đi các cung bao giờ cũng thiếu ôm trầm trọng sau khi lang thang khắp nơi vì thế em tự tin với chính mình em sẽ không phải ở nhà đâu nhé. Kết thúc công cuộc tìm xế vất vả với tin nhắn lại của xế “ 13h30 hết” em hiểu rằng đó là thời gian lên đường. Còn tìm xế cho lời hẹn nữa thôi.
 
Last edited:
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Em nhận ra rằng càng đi hình ảnh của Tổ Quốc càng hiện hữu đậm nét hơn, thiêng liêng hơn nhất là những nơi càng xa thành thị, càng xa sự ồn ào náo nhiệt. Những cảm xúc không gọi thành lời cứ chảy mãi nhưng khi em trở về với cuộc sống thường nhật thì cảm xúc đó dần biến mất, lại trở nên nhạt nhòa hơn cho dù em không muốn điều đó xẩy ra nhưng em không điều khiển được chính em.
Đứng trên cao nhìn xuống hoặc ngược lại mọi thứ trở nên xa vời chỉ là những chấm bé nhỏ nhoi trên nền trời xanh biếc, em nghĩ mình cũng chỉ là một chấm rất nhỏ trên bầu trời này, một chấm nhạt nhòa trong cuộc sống nếu không được đi kéo lại, hạnh phúc là được đi hình như điều này đúng với em. Hạnh phúc khi em chạm tay vào lá cờ nơi được coi là điểm đầu của Tổ Quốc, hạnh phúc khi nhìn thấy cả đoàn vui vẻ, hớn hở khi lên được đây, hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của tất cả những người trong đoàn và cả những người xa lạ vô tình em gặp ở Lũng cú. Nắng trải dài, gió hồn nhiên đùa rỡn khắp Lũng Cú đó chính là hành trình đẹp của cả đoàn
Sự nhỏ nhoi của con người giữa thiên nhiên rộng lớn, tuy nhiên đó không phải là sự cô độc mà là sự hài hòa giữa con người và cảnh vật ở đây( ảnh Nguyentronganhs)

IMGP6169.jpg


Những bức ảnh ở Lũng Cú toàn một màu đỏ rực, màu đỏ của cờ, màu đỏ của áo, màu đỏ của sự nhiệt huyết, của sự sôi động được các thành viên trong đoàn trình diễn một cách sôi động nhất có thể. Nhìn lại những bức ảnh đỏ rực đã đưa em trở về với Hà Giang trong chốc lát

ảnh Nguyentronganhs
IMGP6203.jpg


Và tư thế không giống ai của leader để phục vụ đoàn có những tấm ảnh đẹp

DSC_0561.jpg


Ở tại đây em được biết một cách chính xác đây không phải là điểm cực bắc, nó chỉ là một điểm tương đối thôi, còn điểm cực bắc chuẩn thì ở cách đây một đoạn nơi mà đoàn em chuẩn bị đổ bộ lên đó. Nhờ có sự tìm tòi của leader mà mọi người trong đoàn mới biết được điều này.
Ảnh Nguyentronganhs ( chứng minh đây không là điểm cực bắc này)

IMGP6235.jpg


Cả đoàn hào hứng tìm cách lên điểm cực bắc , hỏi thăm nhé được mọi người chỉ dẫn nhiệt tình thì đoàn được biết sẽ phải lên đồn biên phòng gần đó xin phép và có thể nhờ họ dẫn đi chứ không thế tự tiện lên đó được. Ba thuyết khách được cử đi trong đó có leader, Thông cùng ôm của bạn ấy, nhiệm vụ đã được hoàn thành, mọi người hào hứng lên đường theo sự chỉ dẫn của một anh bộ đội dẫn đường
Đường lên điểm cực bắc không quá khó trừ đoạn bắt đầu lên phải đối đầu với tảng đá lớn và cao một chút, cả đoàn rồng rắn lên

Ảnh của Huyền

DSC_0030-1.jpg


Cột mốc chia biên giới 2 nước đây rồi, bên này là nước mình nhé ngay sau lưng kia thôi là Trung Quốc với chòi canh cao ngút trơ trọi trên nền trời.

Chụp ảnh với cột mốc 422 nào ( đông đủ cả đoàn nhé và các thành viên ai cũng ham hố ôm cột chụp một mình, hi )

IMGP6261.jpg


Lên ôm cột xong đoàn xuống đi tiếp đến một điểm gần đó để nhìn cột mốc tiếp đó trên cao

DSC_0020-1.jpg


Khi kéo nhau xuống em nhìn thấy rất nhiều người từ phía Trung Quốc kéo sang mình, khi hỏi ra thì họ là dân ở đây sang Trung Quốc làm thuê từ sáng và tối lại kéo nhau về nhà.
 
Last edited:
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Cả đoàn rời Lũng Cú trong bóng chiều đổ bộ xuống nhanh chóng, Đồng Văn được chọn làm nơi nghỉ ngơi tiếp theo trong ngày hôm đó, từng xe nối đuôi nhau theo sự sắp xếp của leader.
Đồng Văn những ngày này thật đông đúc và chật chội, nhà nghỉ cũng không còn, quán ăn cũng trong tình trạng tương tự, hoặc có thể đoàn kéo vào muộn quá nên vậy, cuối cùng cũng tìm được quán ăn, tuy nhiên thái độ phục vụ ở đây thì không thể duyệt được, chỉ mau chóng đuổi khách đi cho rộng chỗ, chắc nghĩ quán sẽ đông nên vậy chăng? Thái độ phục vụ ở đây là cho mọi người thật không thoải mái.

Ảnh quán ăn- hy vọng các đoàn không nên chọn quán này làm nơi dừng chân tại Đồng Văn ( ảnh của Huyền)

DSC_0067-1.jpg


Nhà nghỉ cũng nhờ một chút may mắn thì phải mọi người đã có chỗ nghỉ thật thoải mái sau một ngày hành quân trên đường, với em lúc này nghỉ ở đâu cũng không quan trọng lắm vì em đã có những người bạn bên mình, tâm trạng thì thoải mái và hơn hết không còn phải cặm cụi viết như những ngày đầu tiên nữa, một sự nghỉ ngơi đúng nghĩa. Ở đây có sự trao đổi diễn ra em đã nhận được thứ em muốn và bạn cũng thế, một cuộc trao đổi mà phải chờ đợi đến gần 1 tháng trong trạng thái phấp phỏng.

Hình như bất cứ đoàn nào khi nghỉ ở đây đều ghé qua cafe phố cổ, sau khi ổn định mọi thứ đoàn em cũng không ngoại lệ kéo nhau ra đó, buổi sinh hoạt tập thể đầu tiên và duy nhất trong suốt chuyến đi tràn ngập tiếng cười và sự lo lắng. Vui vẻ vì hành trình đã đi được quá nửa chặng đường với sự suôn sẻ, cảnh sắc và con người nơi mọi người qua đã được thu lại theo cách riêng của từng người rồi nhé. Lo lắng vì vé xe cho những người ngày mai muốn chấm dứt cuộc hành trình quay về với cuộc sống thường nhật. Điện thoại của leader được hoạt động hết công suất để đặt vé xe, vé người. Đi tiếp hay về cũng được đặt ra với một số, em thì vẫn chọn ở lại cho dù thế nào đi nữa, thói quen - em không muốn dừng lại khi chưa đi đến tận cùng, bạn của em trong hành trình ngắn ngủi cũng phải về rồi vì công việc của các bạn luôn chiến thắng.

Một số hình ảnh của quán ( ảnh của Nguyentronganhs)

IMGP6271.jpg


IMGP6272.jpg
 
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Đồng Văn vào sáng sớm có chút vắng vẻ, đâu rồi phiên chợ ồn ã, đâu rồi những váy áo sặc sỡ ? tất cả dần biến mất theo chợ cũ, em luẩn quẩn mãi mà không hiểu mình đang tìm kiếm gì nữa, hụt hẫng, chới với, sự bình yên trở nên sâu hun hút, Đồng Văn giống như bao thị trấn miền núi khác mà em đã qua, nét đặc trưng không còn - đó là suy nghĩ của em thôi chứ Đồng Văn vẫn thế đúng không nào? Sự thay đổi nào cũng có lý do và nó cũng giúp cho sự phát triển, không nên níu kéo những gì đã qua, em hiểu rõ chứ, vậy mà......

Lang thang với 2 người bạn vào buổi sáng trên 1 cái xe máy, đủ thời gian để lượn vài vòng quang Đồng Văn để ngắm nhìn, đủ thời gian để chụp lại những gì muốn chụp, không biết bạn nghĩ gì khi ở đây ? Nhưng cảm xúc của em được bạn kéo lại

Một vài bức ảnh về cafe phố cổ và chợ cũ

DSC_0599.jpg


DSC_0632.jpg


Trong chuyến đi này chẳng mấy khi em cảm thấy đói lúc nào cũng lưng lửng ăn cũng được mà không cũng chẳng sao vậy mà sáng đó cơn đói kéo về chắc do tinh thần thoải mái và nghĩ chắc xế cũng đói như mình vậy nên rủ mọi người sà vào hàng bánh bao ở đó, tính toán và đếm xem nên mua thế nào để đủ cho 3 xế ăn tạm trước khi đến Mèo Vạc ăn sáng cùng cả đoàn. Lúc đó chẳng nghĩ đến các xế khác vì đơn giản các ôm của họ sẽ lo cho đầy đủ rồi. Giá mà lúc đó mua nhiều hơn một chút vì bằng đó bánh không đủ cho tất cả đoàn.
Trong chuyến đi em phát hiện ra rằng kim chỉ là thứ khó mua nhất, tìm mãi từ ngày đầu tiên mà không được, đó là thứ em đã lăn tăn quyết định nên mang đi hay không mang đi, cuối cùng ở Đồng Văn em đã mua được. Thật ra em không thật sự cố gắng tìm kiếm bởi vì sự quan tâm của em với xế chưa thật sâu sắc, vậy mà bạn em xuất hiện em đã phải làm bằng được - đôi khi tình cảm không phân biệt rạch ròi, mà rõ là xế đồng hành với em suốt , xin lỗi xế nhé vẫn nợ xế một lời hứa.
Về đến nhà nghỉ, cả đoàn đã sẵn sàng cho sự di chuyển tiếp theo rồi, trong khi chờ đợi em đã giúp bạn làm xong cái cần làm mà nhẽ ra nên ưu tiên cho xế của mình và thực hiện lời hứa thì hơn - thời gian không đủ cho cả 2 việc nên phải lựa chọn thôi.

Ảnh nhà nghỉ của cả đoàn này ( ảnh của Huyền)

DSC_0080.jpg


Lúc này em mới biết đêm qua mình nghỉ nhờ doanh trại quân đội, đúng là em luôn không quan tâm xem ăn gì và nghỉ ở đâu vì leader lo hết rồi còn gì, một sự ỷ lại rất cần thiết cho chuyến đi nghỉ ngơi, hi.
 
Last edited:
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Em đang độc diễn với chính mình trong ngôi nhà của mình - một chút thích thú vì sẽ lưu lại được những gì em muốn lưu, một chút mệt mỏi khi cảm xúc cứ trôi tuột đi theo ngày dài hơn - một chút ngẩn ngơ khi mùa hoa tam giác mạch đến gần, hay chăng em nên quay lại? - một chút vẩn vơ khi không thấy đoàn mình lên tiếng, sự bận rộn đã lôi mọi người đi mất rồi.

Đường sang Mèo Vạc thật đẹp cộng với sự ủng hộ của thời tiết nên đoàn thật thoải mái khi xuất phát, lúc này làm gì có cơn mưa nào đe dọa để mọi người lùm xùm trong đống áo mưa, lôi thôi với những ủng , những túi che đồ, ai cũng nhẹ nhàng và tươi mới. Nắng lên giúp vạn vật thêm lung linh, như thổi hồn vào từng núi đá, từng con đường nơi em đi qua. '' Người tình '' không còn cảm giác đơn độc, trơ trọi một mình giữa thiên nhiên như ở cao nguyên đá nữa vì đã được tiếp sức thêm nắng, thêm gió, thêm cỏ cây xanh mướt, thêm cả hồ trữ nước trong veo nữa này

DSC_0654.jpg


DSC_0656.jpg


Ngôi nhà nép bên núi như bao ngôi nhà em đã qua, cảm giác yên ổn tràn về, không có đâu sự đơn độc nhé vì đã được núi che chở và bao bọc xung quanh rồi kìa

DSC_0659.jpg


DSC_0662.jpg


Và đây rồi đèo Mã Pí Lèng

DSC_0664.jpg


Nói qua một chút về đèo và con đường mang tên Hạnh Phúc, có lẽ nhờ sự hi sinh vất vả của bao người để cho con cháu mai sau được ngắm nhìn được tự hào về quê hương đất nước mình nên khi hoàn thành được lấy tên là Hạnh Phúc chăng? Em tự hỏi mỗi người đặt chân qua đây có cảm nhận được hạnh phúc? với riêng em nó được ví là nụ cười tươi nhất, tròn trịa nhất.

''Trước những năm 1960 hơn 8 vạn người Mèo thuộc 4 huyện ở phía sau các dãy núi hùng vĩ của cao nguyên Đồng Văn không có khái niệm con đường. Bao đời họ chỉ biết vượt Mã Pí Lèng bằng cách đóng cọc treo dây trên vách đá để bò qua chín khoanh đèo hun hút, lởm chởm đá tai mèo dựng đứng

Nhằm mục đích giúp vùng núi tiến kịp vùng xuôi, năm 1959, sau 5 năm kể từ năm hòa bình lập lại ở miền Bắc Trung ương Đảng Lao động Việt Nam, Khu ủy Việt Bắc quyết định mở đường Hà Giang-Đồng Văn-Mèo Vạc. Con đường này, về sau mang tên Đường Hạnh Phúc, được khởi công vào ngày 10 tháng 9 năm 1959 với sự tham gia của hàng vạn thanh niên xung phong và bà con thuộc 16 dân tộc Mèo, Tày, Dao, Pu Péo, Lô Lô v.v. của 8 tỉnh Cao Bắc Lạng (Cao Bằng, Bắc Kạn, Lạng Sơn), Hà Tuyên Thái (Hà Giang, Tuyên Quang, Thái Nguyên), Hải Hưng, Nam Định. Sau 6 năm xây dựng với 2.946.321 lượt ngày công đục khoét trên 2.899.638m3 đá mà hầu hết trong đó là lao động thủ công không có sự hỗ trợ của máy móc, con đường được hoàn thành hoàn thành vào 15 tháng 6 năm 1965.

Qua hơn 1.000 ngày đầu tiên con đường được thi công, cả vạn thanh niên xung phong và người dân các dân tộc vấp phải một bức tường thành đá khổng lồ dựng đứng là đỉnh Mã Pí Lèng. Để vượt bức tường đá này cần xây dựng một đường đèo men theo vách núi ở độ cao khoảng 1.600m. Tuy nhiên, khó khăn đến mức trong giai đoạn đầu nhằm mở một vỉa đường nhỏ mang tên “đường công vụ” rộng khoảng 40cm trên vách đá (để công nhân về sau có chỗ đặt chân trên đó thi công phá đường rộng ra), 17 thanh niên trong đội cảm tử (giai đoạn này gọi là “Đội Cơ Dũng”) phải treo mình bằng dây trên các vách đá ròng rã trong 11 tháng đục đẽo hoàn toàn bằng bàn tay trần và những phương tiện thủ công [7]. Nhằm thể hiện lòng quyết tâm và tinh thần đối diện với hiểm nguy, các công nhân đã đặt tại lán của mình 10 chiếc quan tài và truy điệu sống trong từng ngày làm việc. Nằm giữa cao nguyên Đồng Văn trơ trọi đá, một bên là vách núi Mã Pí Lèng cao dựng đứng và một bên là vực sâu sông Nho Quế, phía Bắc và Đông Bắc đèo trải dài trong tầm mắt là hàng ngàn quả núi đá trọc màu xám trùng trùng điệp điệp lơ thơ cây cối.'' st

Con đường như sợi chỉ nhỏ bám chắc vào lưng chừng núi. Đứng thôi mà cảm giác chếch choáng - say đèo

DSC_0674.jpg
 
Last edited:
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Ngày mới sang lâu rồi em vẫn không ru mình vào giấc ngủ được, có quá nhiều thứ đang luẩn quẩn trong đầu, quá khứ, hiện tại, tương lai nữa, tất cả nhào nặn với nhau thành một mớ hỗn độn những lúc này em ước mình có thể đi, đi với em là sự giải thoát thì phải. Em lại chìm vào trong chuyến đi tiếp thôi

Những con đường uốn lượn quanh núi hiện ra thật rõ nét, em cảm thấy mình như đang bay cùng gió, cùng mây và cùng đèo, cảm giác mình nhẹ bẫng, mọi suy nghĩ luôn được thả trôi và trở về với số 0 hoàn chỉnh. Chưa bao giờ em thử gào thét ở trên đèo vì đơn giản tiếng của em sẽ chìm nghỉm và gió cuốn đi luôn nên em không thử, gào với núi rừng núi rừng sẽ trả lại mình âm thanh của chính mình, hay mình được nhận lại cho dù sự nhận lại đó có nỗi buồn, có sự đau đớn hay những tổn thường cũng tốt hơn làm chìm nghỉm giữa không gian vô cùng của thiên nhiên .

Những con đường hiện ra ngay trước mắt kìa

DSC_0746.jpg


Vào Mèo Mạc em đã thấy không khí của ngày tựu trường, nhờ thế mà em mới nhớ ra ngày tháng thực tế mình đang đi vì khái niệm về thời gian luôn biến mất khi em đi. Nhớ lại ngày mình còn bé, nhớ lại những buổi khai giảng của em, em không thích những buổi khai giảng một chút nào cả - luôn phải mất thời gian tập, rồi phải ngồi nghe diễn văn dưới trời nắng mà bài diễn văn thường dài lê thê với con bé lúc bấy giờ là cả một sự tra tấn. Còn nữa ngày đó em không thích đi học đâu, kể cả sau này nữa em học cũng như một sự bắt buộc và chẳng có niềm say mê nào cả trong em luôn có sự nổi loạn không biết bao lần em phải mời phụ huynh vì những trò nghịch dại . Trong số các em xếp hàng ở kia có ai có suy nghĩ như em không nhỉ

DSC_0750.jpg


DSC_0754.jpg
 
Last edited:
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Vài ngày với đầy ắp những sự kiện, những suy nghĩ không đầu không cuối, quên quên nhớ nhớ lẫn lộn khiến em tạm quên đi ngôi nhà của chính mình, hôm qua bạn đã nhắc nhở em đi tiếp đi - đôi khi em muốn dừng lại, bỏ lửng mọi thứ. Uh thôi đi để kết thúc và cũng là khởi đầu.

Vừa lại bỏ lỡ hoa tam giác mạch để hôm nay ngồi ôm máy tính gõ những dòng này - đầu óc dạo này kém thật ý không để tâm được gì cả. Tiết trời hôm nay không đẹp, âm u xám xịt nhưng chuyến đi vào những ngày cuối cùng lại tràn ngập màu sắc của nụ cười của niềm vui và em đang quay lại ngày đó nên thứ bảy đối với em không còn dài dằng dặc nữa.

Qua ngôi trường tràn ngập không khí của năm học mới đoàn tiến thẳng vào Mèo Vạc, một thị trấn bé xíu với trục đường chính ngắn tẹo hiện ra, đi chỉ một vòng thôi đã tham quan được hết nơi đây. Điểm dừng chân của cả đoàn là hàng ăn sáng

DSC_0757.jpg


Theo như em được nghe lại thì đó là quán ăn khá ngon với chi phí hợp lý, vì không thích ăn nên em cùng bạn chạy xe đi tìm hàng ăn khác, xế ba không mũ - một chút tự tin khi nghĩ rằng chắc trên đây như thế cũng không sao , đơn giản chỉ muốn cho tóc thở một chút, cho gió đùa một chút. Lượn lờ vào vài hàng ăn thì nhận được thông báo hết hàng, còn một quán phở duy nhất đang phục vụ thì em được biết sẽ phải đợi hơn 50 lượt nữa cơ, một đoàn với rất nhiều xe máy như bọn em đang chiếm đóng cùng với 1 đoàn ô tô nên Mèo Vạc đã trở nên quá tải. Điểm dùng chân của em là bánh cuốn và trứng, lúc này là 4 người nhé, xế của em cũng đi theo, cả đám hùng dũng để xe dưới lòng đường và bắt đầu đánh chén. Đang ăn thì được nhắc nhở cho xe lên vỉa hè nếu không muốn gặp cảnh sát giao thông , oh thì ra có một xe đang tiến đến và em nghe được rằng ở đây họ làm rất chặt - về vấn đề giao thông và luật ý - Hóa ra suy nghĩ của em thật chủ quan - vì không nghĩ ở một nơi thế này mà họ làm nghiêm ngặt thế, rút ra rằng dù đi đâu cũng nên tôn trọng luật giao thông .
Rời quán ăn vài người bọn em tiến thẳng vào bưu điện với công việc quen thuộc được hình thành từ khi em gặp bạn.
Và cuối con đường của Mèo Vạc đó là đường hạnh phúc

DSC_0758.jpg


Vượt qua những đèo những dốc để lướt đến " hạnh phúc " để rồi mang " hạnh phúc" đi tiếp những cung đường sau. Chắc hẳn ai gánh hạnh phúc đi theo thì mệt mỏi, đau khổ không tồn tại đâu nhé.
 
Last edited:
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Tiếp tục cuộc trình diễn của " người tình" trên đường tiến vào thành phố Cao Bằng ( Cao Bằng mới được lên thành phố rồi )

DSC_0759.jpg


DSC_0760.jpg


DSC_0762.jpg


DSC_0763.jpg


DSC_0765.jpg


Uh lại là những con đường làm cho em dễ chịu, suy cho cùng thì có gì đẹp ở đấy đâu, cũng chỉ là đường để đi, đường mọi người và em qua vậy mà lúc nào em cũng say mê, lúc nào cũng thấy mới mẻ, nhờ những con đường mà em được lướt đấy nhỉ, đôi lúc những ngọn núi đã bị xẻ đôi đế làm đường, cảm giác qua đó cũng khác lạ như mở ra một cánh cổng mới sau núi, một không gian rộng lớn hơn, có thể đó chỉ là suy nghĩ của em , em ưu ái người tình của mình mà.
 
Re: Trở về với nỗi nhớ - thăm lại tình nhân xưa – cho em cho chị và...(30/08-04/09/2

Vì đường khá dễ đi nên cả đoàn dự định vẫn sẽ kịp thời gian vào hang Pác Pó, suối Lê Nin, các xế tha hồ phóng và điểm tạm dừng chân lúc này là cây cầu với biển chỉ đường cách Cao Bằng hơn 100km thôi

Ảnh của Huyền

Picture658.jpg


Khi nhìn thấy biển chỉ đường này sự hào hứng tăng lên gấp bội vì nghĩ đường sẽ vẫn đẹp như thế này thì đi chẳng mấy chốc sẽ đến và sẽ ăn trưa tại Cao Bằng , mọi người không biết rằng sẽ đối mặt với đoạn đường khó đi sau này, em cũng không nói gì khi mọi người nhẩm tính thời gian đến Cao Bằng chỉ biết nói rằng sẽ không kịp, không muốn mọi người mất đi sự hào hứng đó.
Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi và đủ các tư thế vẫn được trình diễn ở đây
Chuẩn bị máy ảnh và tư thế để sẵn sàng nào

DSC_0779.jpg


DSC_0780.jpg


Picture666.jpg


Tiếp tục đi nào, mục tiêu lần này lại là cây xăng, trên đường đi đồ của em chỉ trực rơi, em đã nhắc nhở xế dừng lại để củng cố thêm vậy mà xế bỏ ngoài tai hết còn nói rất khiêu khích vậy thì tự ôm đồ đi - thích ôm đồ hơn ôm xế cơ mà . Xế không biết rằng chính lời nói này của xế đã làm xế khốn khổ trong chặng đường tiếp theo, haha. Uh thì thôi đồ của ôm ôm phải ôm vậy có dám kêu ca gì đâu.
Mặc dù nắng nóng, mệt nhưng khi dừng lại ở cây xăng chờ đợi các xế đổ xăng, ôm vẫn tự sướng được nhé. Hi có nhận ra ai đây không nhỉ

DSC_0791.jpg


Đi tiếp với đống đồ ôm theo mà không khiến xế phải chằng buộc gì cả, thật ra em cũng không thấy khó chịu lắm khi ôm như thế, có hay chăng một chút bất tiện thôi, một chút tự ái, một chút bất cần thế thôi. Lúc này đi hay ở lại của một số thành viên cũng được đặt ra, em đoán chắc nếu leader quyết định đi Bản Giốc thì sẽ có rất nhiều người ở lại . Lay hoay thì cũng tìm đủ vé xe cho những người muốn chấm dứt hành trình này.
Đi tiếp đường không quá tệ nhưng không thể nói là đẹp được, dần về trưa trời càng nắng, xế chắc mệt rồi với cái bụng đói , em đoán chắc thế nên sự mệt mỏi hiện ra rõ rệt, lần này không cần em phải xin xỏ, yêu cầu mà đề nghị em làm xế thay. Em tiếp nhận yêu cầu một cách nhanh chóng và cũng thật trẻ con khi đưa đống đồ cho xế ôm mà không chằng lại đằng sau với ý nghĩ cho xế ôm cho biết. Khi làm xế em quên mất luôn ôm đằng sau của mình, hình như xế đã không thể thoải mái với đống đồ buộc phải ôm như thế, kệ em cứ đi vơi mục tiêu trước mắt về kịp Cao Bằng . Tuy nhiên đi một khoảng thời gian em thấy mình không nên thế nên liên tục hỏi xế có cần buộc đồ không? có cần nghỉ ngơi uống nước không? Vẫn nhận được câu trả lời không cần và em vẫn đi thôi, lúc này em đã bỏ khá xa đoàn của mình rồi. Đến Nguyên Bình sự mệt mỏi của xế hiện ra khá rõ ràng, em dừng lại quyết định chẳng buộc đống đồ cho tử tế, lấy nước cho xế và điện cho leader rằng có nghỉ ở đó không để em và xế nghỉ ở đó chờ mọi người, nhận được lệnh đi tiếp vậy nên đi thôi.
Đoàn của em lúc này chắc thấm mệt nên đã nghỉ ở đó sau khi em rời khỏi, em được nghe kể lại mọi người đã nằm nghỉ ở ven đường với cảm giác thích thú, những giấc ngủ vội vàng của các xế
Cả đoàn nghỉ ngơi ven đường này

Picture668.jpg


Lúc này điện thoại của em liên tục với những cuộc gọi và tin nhắn, nghe điện và cáu gắt đó chính là em vì trong lúc nghe điện chỉ chút xíu nữa thôi cả người và xe bay xuống vực gần đó khi chiếc oto tải đi ngược chiều lấn hết đường, uh thôi em cố vậy cố chạy thật nhanh để về đến Cao Bằng sớm nhất có thể để xế có thể nghỉ ngơi, ăn trưa chứ ở nơi em vừa lướt qua làm gì có chỗ nghỉ hay hàng ăn nào.
Đến thành phố rồi kìa, cả 2 vội vàng tìm hàng ăn, thật may mắn em lại vào quán mà có lần em đã qua, chủ quán còn nhớ nên ra chào hỏi như người quen lâu ngày trở về nhà, cảm giác dễ chịu lan tỏa.
 
Last edited:
Chuyến đi trời cho.

Những con chữ

“…
- Tôi rất thích những bức thư của cậu. Naoko đã đốt hết cả. Những bức thư hay đến thế.
- Thư chỉ là giấy thôi mà chị. Cứ đốt chúng đi, và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi, mà có giữ chúng thì những gì phai nhạt rồi cũng sẽ cứ phai nhạt.
…”
{Hội thoại của Wantanabe và Reiko trong Rừng Nauy- Murakami}

Đến giờ, em rất thích cách chị em mh liên lạc với nhau: chat chít, nhắn tin, gọi điện, và những lá thư.

Chuyến đi vừa rồi khiến em nhận ra việc được *khủng bố thư* từ các chuyến đi của chị thật là hạnh phúc. Em cũng từng chạy vèo vào cái bưu điện, mua tem và phong bì, viết vội địa chỉ và vài dòng cho người nhận nên dù thư nhận được chỉ là 2 dòng trong một cái phong bì được biến thành giấy viết thư thì vẫn rất là thik những bức thư đó. Lên Hà Giang thật khó để gửi được một lá thư, chị nhỉ! Ở Lũng Cú thì họ không bán tem, muốn gửi thư thì được chỉ về Đồng Văn gửi; sang Mèo Vạc thì bưu điện không có phong bì, vì nhà nào có đám cưới vừa mua hết rồi :-s Nhưng dù khó thì 5 ngày đó cũng là chuyến đi chị gửi nhiều thư cho em nhất :L

"Lá thư viết vội có tên rất lạ, chắc là người con thương rất nhiều"
{Nhật ký của mẹ- Nguyễn Văn Chung}

Không chỉ nhiều thư nhất, đó còn là khoảng thời gian chị gửi cho em nhiều tin nhắn nhất. Em không nhớ là bao nhiêu tin nhắn, nhưng em đã chép chúng ra giấy và lưu lại hết rồi. Cái điện thoại có thể lưu tin nhắn, nhưng cũng có thể mất đi bất cứ lúc nào mà. Ngồi đọc lại những tin nhắn đó khiến em nhớ lại thêm nhiều hơn về chuyến đi. Những tin nhắn trước ngày em đến, và những tin nhắn sau ngày em đi; khi bên chị rồi thì em lại có tin nhắn từ *ôm* của chị ;)

Chị đã đọc rồi chứ? :)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,730
Bài viết
1,136,571
Members
192,535
Latest member
wokushop1
Back
Top