Me Tây
Có hai nơi các Me tây thường lui tới. Đó là bể bơi ngoài trời và quán rượu. Dưới cái nắng cháy da, họ nằm cả ngày trên thành bể bơi với đủ loại công cụ hỗ trợ nhằm biến nước da mai mái cố hữu của người Việt sang mầu sô cô la bốc lửa của người Mỹ la tinh. Còn ban đêm, quầy rượu là nơi họ trưng bày mầu nâu quyến rũ đó, tất nhiên, là với các bạn Tây.
Tôi cũng hay bơi buổi trưa vì chẳng biết làm gì vào thời gian ấy. Cũng có thể là vào lúc ấy bể vắng hơn buổi chiều chăng!?
Mọi hôm, gần chiếc ghế tôi khểnh bên thành bể bơi, có một cặp nam nữ. Người đàn ông là khoai tây, nông dân chính gốc, cao to nhưng nhầu nhĩ, bủng beo. Người đàn bà là An nam, khoai lang cả vỏ, đen như nước cống, tuổi xấp xỉ ngũ tuần.
Thế nào hôm nay chỉ có người đàn bà nằm phơi nắng.
Tôi vẫn khoái thay đồ trên thành bể với một cái khăn dài quấn quanh hông. Thứ nhất là vào giờ tôi bơi, bể rất ít người nên bảo vệ cũng chẳng thèm nhắc nhở, thay ở đó cho tiện. Thứ hai là làm như vậy mới có cảm giác hưởng thụ, giống như đang ở bãi biển Ha oai. Tôi nhẩn nha làm cái việc đó cũng là một cách kéo dài sự sung sướng. Tôi không biết rằng, người đàn bà Me tây kia đang ti hí ngắm mình qua vành mũ che gần kín mặt. Thực ra tôi chỉ đoán được sau khi đã kéo quần bơi lên ngang hông và cái khăn bông rớt xuống. Me tây bật dậy rất đúng lúc nhìn tôi, cười:
_ Cho chị hỏi, em xăm ở đâu?
_ Bạn em làm cho. - Tôi nói và ngượng ngùng kéo khăn lên che vết xăm một thời lầm lỗi ở chỗ tương đối kín đáo.
_ Chị cũng định xăm một hình nho nhỏ vào…đây…này. - Me tây kéo dài giọng để gây sự chú ý của tôi, đồng thời ghếch cái mông lên, tay kéo mép quần bơi lên cao hơn để chỉ chỗ muốn xăm. Tôi xấu hổ quá, quay mặt đi. Me tây có khác, bạo liệt kinh hồn.
Me tây chưa bao giờ là đối tượng tôi có cảm tình. Ngay cả bà Phó đoan của Vũ Trọng Phụng cũng chỉ khiến tôi khoái trá thôi chứ chẳng khoái cảm. Các bạn cũng biết rồi, gu của tây khác gu của ta lắm, những cô họ cho là đẹp thì dưới mắt mình, các cô ấy vẫn cứ dây mơ dễ má với bà Nở. Ơn giời là cái làng Vũ đại ngày xưa không thấy xuất hiện ông Tây nào, nếu không cuộc tình của bà Nở với ông Chí sẽ thậm vô lý và Nam Cao sẽ bị coi là một kẻ thiếu tinh tế. Nghĩ đến đây thì tôi nhảy ùm xống nước, để lại tiếng nuốt nước bọt đánh ực không chút giấu giếm của Me tây trên bờ.
Nước mát lạnh, tôi bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng lại lặn xuống ngó nghiêng xem có cặp chân thon thả nào không. Lúc tôi trồi lên mặt nước thì thấy Me tây ngay cạnh. Tôi chưa kịp vuốt nước còn dàn dụa trên mặt thì Me tây sấn đến bắt chuyện tiếp.
_ Trông em quen quá. Hình như chị gặp em ở quán bar nào đó rồi. Em hay ngồi ở đâu nhỉ? - Me tây vồn vã và xởi lởi.
_ Chắc chị nhầm em với ai! - Tôi bình tĩnh trả lời và nghĩ: “cậu bắt bài mày, cậu cũng hay dùng tình huống này để làm quen với gái, cậu lạ gì? Có đến gần chục năm nay cậu bị vợ dụ dỗ ở nhà, có đi bar đêm bao giờ đâu mà gặp”.
_ Không, chắc chắn chị gặp rồi. - Me tây quả quyết, thế em có biết thằng Đan không?
_ Đan trường hả chị? Tự nhiên tôi bật ra cái tên rất ngộ nghĩnh tuổi học trò. - Tôi quyết định nhảy vào cuộc chơi mèo vờn chuột này xem tay cơ ai cao hơn. Và để cảnh giác, tôi sắm ngay một bộ mặt ngây ngô chưa biết mùi đời.
_ Không, thằng Đan người Anh cơ, thằng này hay tổ chức các party hay lắm. - Người đàn bà Me tây nhấn mạnh vụ party như thể tôi là thằng mõ hay đi ăn chực.
_ Em không biết. Em chưa tham gia party với người nước ngoài bao giờ. - Tôi ngây thơ trong trắng trả lời rồi nhanh chóng lặn xuống, bơi sang bờ bên kia cắt ngay mạch chuyện đang vào của Me tây nọ. Đây là một cách vờn của những cô gái tuổi đôi mươi hay dùng, hôm nay tôi đem ra thi triển với đời xem sao.
Me tây có vẻ tiếc rẻ vì chưa vào được chủ đề chính, đứng lên rồi lại ngồi xuống không yên, thi thoảng lại nhìn sang thành bể bên này, nơi tôi ngồi lơ đãng thả chân xuống vầy nước như trẻ thơ. Thế thì tôi cứ nhí nhảnh như con cá cảnh, đùa rỡn một mình, nhào lên lộn xuống cho đằng kia nó thèm.
Khi tôi quay lại bờ bên này, Me tây không giấu được vẻ sốt ruột, sà ngay đến, tấn công trực diện, vỗ mặt ngay.
_ Em bơi trông phê quá. Dậy chị bơi nhé.
_ Bơi thế này phải luyện tập bài bản từ bé chị à. - Tôi né đòn cực lịch sự.
_ Chị bình thường đi chơi thì ăn mặc thế này, chứ đi làm thì lịch sự lắm. Tối đi bar ăn mặc xệch xy phải biết. - Me tây bất ngờ chuyển hướng cuộc nói chuyện và làm một số hành động thị phạm khá khiếm nhã. Nhất là lúc đến chữ xệch xy thì hai tay nâng nâng một số thứ cho tôi ướm thử bằng mắt và kéo kéo một vài chỗ khiến cho cái quần bé bằng bàn tay trẻ con xộc xệch như sắp rơi.
_ Thế ạ. - Tôi ngoan ngoãn trả lời.
Thế rồi tôi trèo lên bờ, đi về chỗ để đồ. Tôi chọn một vị trí không xa quá để con mồi mất phương hướng và cũng không gần quá để con mồi buộc phải di chuyển theo mình.
Tôi lôi ra lọ kem, tất nhiên, tôi chẳng dại gì nhờ người đàn bà kia bôi hộ. Tôi tự bôi, chậm chạp, từ từ, từng tí một. Tôi ngồi trên ghế, một chân co, một chân duỗi và hai tay vuốt kem. Cứ mỗi lần gập người xuống, tôi lại cố ý gồng các cơ lên một chút cho quyến rũ. Văn Mách hay Lý Đức mà có mặt lúc ấy chắc cũng không còn đủ tự tin để đi thi quốc tế nữa. Tôi cam đoan là Me tây để ý từng động tác của tôi. Cho mày chết thèm! Tôi hát rống lên: “Tuổi xuân…ơ…phơi phới…năm xưa… em đi mở đường”. Hát xong thì thấy mình hơi vô duyên vì bài hát chẳng hợp hoàn cảnh gì cả. Tôi lấy khăn trải xuống sàn rồi nằm phơi nắng. Ngay cả cái động tác nằm xuống cũng được tôi tính toán biểu diễn sao cho ngọt ngào nhất.
Me tây như đã tìm được lý do tiếp cận, mụ tiến thẳng đến chỗ tôi.
_ Em dùng loại kem gì vậy?
_ Kem tự chế chị ạ, có thành phần đạm động vật. - Tôi đùa.
_ Kem của chị mang từ Pháp về. Tốt lắm. Chỉ vài ngày mà đã đen chưa. - Để chứng minh cho loại kem tốt đến thế nào, Me tây vạch ngay quần để so sánh sự chênh lệch mầu sắc giữa hai khoảng biểu bì được bôi kem tắm nắng và yếm khí. Hình như là hơi quá đà, tôi còn nhìn thấy vùng da chẳng bao giờ gặp nắng và vẫn ánh lên mầu Phi châu. Phải công nhận lý do lần này Me tây tiếp cận tôi hơi bị đỉnh. Nó hợp lý đến độ cả người biểu diễn lẫn người thẩm định đều cảm thấy tự nhiên, không gò bó vào lễ nghi khuôn phép có hàng ngàn đời nay.
_ Kem chị tốt thật. - Tôi biết nói gì hơn nữa đây.
_ Em có hay đi chơi bằng xe máy không?
_ Em chưa chị ạ. - Tôi rất thành khẩn, để xem Me tây ra chiêu tiếp theo thế nào.
_ Sắp có một party rất lớn ở Thác Đa, bọn Tây tổ chức em ạ, vui lắm, em đi với chị nhé.
_ Vui như thế nào, sex party hả chị? - Tôi đá lại một phát hơi nặng đòn.
_ Không… làm gì đến thế. - Người đàn bà lúng túng. - Nhưng nếu có duyên thì… - Mụ ta bỏ lửng câu trả lời để cho trí óc non nớt của tôi phải tự đoán.
_ Vầng, em đi chứ, biết đâu lại kiếm được cô nào trông hay hay.
_ Ừ, nhưng phải có duyên… - Me tây nhắc lại một lần nữa ý chừng muốn cảnh báo tôi chỉ có duyên với mụ ấy. - À em tên là gì nhỉ? - Me tây như chợt nhớ ra, hỏi vội.
_ Tuấn, Tuấn bát chị ạ. - Tôi phản ứng nhanh như điện.
_ Chị tên là T.A. Mà sao lại gọi là bát?
_ Vì em thích bạn gái em ít nhất cũng phải được như cái bát úp vào chỗ cần úp.
_ Ha ha. - Me tây cười rú lên, nói tiếp. - Thế thì em xem đây, ấm tích nhá. Tuấn ấm, Tuấn ấm.
_ Ha ha ha. - Đến lượt tôi cười còn to hơn. - Ấm gì mà ấm, có mà phích thì có, phích nửa lít. - Tôi nói xong thì nhanh chóng thu dọn quần áo để làm sao biến nhanh khỏi người đàn bà Me tây nước cống ấm lai phích mướp đen đúa hôi bẩn kia.
_ Em về à, cho chị xin số điện thoại, tối nay chị gọi đi bar nhé. Me tây gấp gáp hổn hển như thể sợ tôi biến mất không còn tăm tích.
_ Vâng. - Tôi thoáng lưỡng lự. - Em không có card, chị ghi vào nhé. 098………