What's new

Truyện Me Tây lên VTV1

em nói thật ấy chứ ! tính em thật thà...các bác cứ hỏi ông Nhựa thì biết :d
@25ltk

Thanks bác...bây giờ em mới biết :D

Bác Cao sơn lừng danh thì em biết lâu rồi

Kính bác 1 chén rượu nhạt coi như tạ lỗi vậy (c)
 
Last edited:
Vài lời giới thiệu

Từ trước khi tham gia www.phuot.com thì nghe danh của anh đã lâu, bên tathy, với một nickname khá có tiếng - anh Tủm, những truyện anh viết có nhiều người đọc, những câu bình luận dí dỏm, hài hước. Anh em tôi quen nhau qua tathy và chỉ online nhiều hơn offline.

Mãi tới khi vào phượt, gặp lại anh, thấy anh bên ngoài đáng yêu hơn những điều anh viết. (c)

Ban Mai Tỏa Hưong xin hân hạnh giới thiệu một số bài viết của anh - Cao Sơn - một phượt gia lẫy lừng tiếng tăm ở trên báo chí.

(beer)(beer)(beer)(beer) (beer) (beer) (beer)
 
Last edited:
Phi Công

Thấy Tây nó đồn là có cả trang web dành cho các máy bay bà già tuyển phi công. Ở đấy như Hà nội 12 ngày đêm khói lửa, máy bay bị bắn cháy phi công nhảy dù còn kịp cho nhau số điện thoại. Tớ tuổi cũng đã cao, nếu có lái thì chắc phải lái máy bay bà cụ nên chẳng ham hố tìm tòi thêm. Mấy hôm nay buồn tình đổi avata, thế là có ngay một phi công nhảy vào đòi lái.

_ Chào chị.
_ Chào em.
_ Chị là anh hay chị vậy?
_ Là Chị
_ Em có thể nói chuyện với chị được không?
_ Ồ, được chứ.
_ Có thật chị 37 tuổi không?
_ Không, chị để profile nhố nhăng cho vui thôi.
_ Thế chính xác là bao nhiêu?
_ Ba mươi.
_ Chị ba mươi mà vẫn xì tin thế?
_ Sao em lại nghĩ chị xì tin. Chắc em nhìn cái avata của chị à?
_ Không, ba mươi mà vẫn chat, chẳng xì tin là gì.
_ Chị ngồi làm việc, em vào chào hỏi thì chị cũng xã giao thôi.
_ Thế giờ này chị không cơm nước cho chồng cho con à?
_ Chị chưa lập gia đình.
_ Em biết.
_ Sao biết?
_ Em còn biết nhiều hơn thế? Nhưng nếu chị cho phép em mới dám nói. Chị đừng giận nghe.
_ Em cứ tự nhiên.
_ Có ba khả năng dẫn đến việc chị chưa lấy chồng. Thứ nhất, chị có một quá khứ không tốt, chơi bời quá phải không? Thứ hai, có thể chị có dấu hiệu thần kinh không bình thường, kiểu như dạng tâm thần nhẹ. Hai cái này em nói có đúng không nào để còn tiếp cái nguyên nhân thứ ba.
_ Em cứ nói tiếp đi, rồi chị sẽ trả lời em sau.
_ Thứ ba là chị bị trục trặc về sinh lý kiểu như không tìm được người đáp ứng đủ nhu cầu của mình.
_ Rồi, em nói xong rồi phải không?
_ Vâng.
_ Giờ chị nói nhé. Em đừng giận nghe. Thứ nhất em là thằng nhóc vô công rồi nghề chuyên đong tình đong tiền mấy chị gìa quá lứa. Thứ hai là em ngu đến độ vào blog của chị để lấy nick mà không chịu ghé mắt đọc mấy dòng để biết con mồi là ai.
_ Hì Hì.
_ Mời chú biến đi cho anh nhờ. Avata là ảnh bạn anh đấy. Lần sau đừng ngu thế nữa nhé.
_ Vâng, em rút kinh nghiệm.

Tối hôm kia đấy. Chú ấy lặn mất tăm rồi, mặc dù trước khi chat với tớ chú này còn xin add nick. Nick rất đàng hoàng và đầy chất đàn ông: Lê Quang.
 
Cuốn Truyện ngắn Me Tây được lên VTV1

ko biết bác tác giả Doãn Dũng là bác nào... toàn nói về phượt...bác nào ra mặt đê hê hê

Nếu muốn biết bác Doãn Dũng là bác nào thì xin mời qua một trong số những địa chỉ của thời trang IVY,hỏi nhân viên ở đó xem mặt ngang mũi dọc của bác ấy là ntn.
 
Nguyên tắc xôi năm ngàn

1. Năm ngàn một gói xôi sáng, hai ngàn cũng được một nắm xôi. Bằng thị giác, thường khó phân biệt được trong bọc lá sen dùng để gói, nắm xôi đó mấy ngàn. Hai ngàn mà bọc nhiều lớp lá thì cũng lùm lùm một nắm chặt tay.


2. Một lần cô bạn làm kế toán của một công ty nọ than thở với tớ: “Ngượng quá anh ạ, hôm nay H đèo em ra ngân hàng”. H là đồng nghiệp của bạn tớ, và là người đàn ông cô ấy ngưỡng mộ. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tớ cô ấy giải thích: “Ngượng là vì mỗi lần H phanh, ngực em lại đập vào lưng anh ấy”. Chuyện vặt, có gì mà ngượng, càng sướng ấy chứ. Hình như đoán được suy nghĩ trong đầu tớ, cô ấy thẽ thọt, giọng nhỏ xíu: “Mí lị hôm nay em vội, nên mặc cái áo...cứng quá”.


3. Nếu vợ tớ chỉ cho hai ngàn để ăn xôi, nhất định, tớ vẫn bắt người bán xôi gói thật nhiều lá sen cho mát mắt, cho có cảm giác phì nhiêu như gói năm ngàn. Nhất định không cho gói bằng giấy báo, vì cứng quá, nhìn đã chẳng muốn ăn.


4. Trưởng phòng thiết kế IVY phàn nàn với tớ: “Em thiết kế đúng theo thông số đo đạc chuẩn của người Việt. Vậy mà tại sao khách hàng vẫn phàn nàn chật ngực là sao nhỉ”. Tớ hỏi: “Thông số này lấy ở đâu”. Trưởng phòng trả lời: “Công trình nghiên cứu vóc dáng người Việt của khoa CN may ĐHBK”. Tớ cười: “Lấy số ở đó khách hàng kêu là phải, sang khoa Tâm lý trường Nhân văn xem có không”. Trưởng phòng ngờ vực: “Anh có ấm đầu không”. Tôi hỏi lại: “Em có biết nguyên tắc xôi năm ngàn không”.


5. Sinh nhật, tớ tặng cô bạn kia một bộ lá sen gói xôi. Rất mềm vì ở giữa lớp vải không phải là mút cứng mà là túi nước silicon. Rung rinh cứ như thật.


Thiếp chúc mừng đề: “Vứt mẹ nó đống giấy báo gói xôi đê”.


6. Về một đêm suy ngẫm, trưởng phòng ngộ ra chân lý xôi năm ngàn. Từ đó khách hàng của IVY cực hài lòng vì sản phẩm. Mặc vào, thấy rõ là người dư dả tiền bạc và khỏe mạnh, ăn hết dững năm ngàn xôi sáng.
 
Chồng các em là các con gì ?

Chẳng biết là từ đâu, từ bao giờ, cánh đàn bà vẫn ngậm ngùi than với nhau rằng, lấy chồng như đánh bạc. May thì được thằng tử tế, không may thì khổ cả đời.


Tôi có cô em họ cũng vào loại xinh xắn. Hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa chồng cũng chỉ tại không dám liều. Sợ lấy chồng như nuôi con đề, nuôi con này lại về con khác.


Những năm cuối 80, lúc ấy còn đang học cấp ba, trên TV chiếu một bộ phim gì đó của Ấn độ nội dung tôi cũng chẳng nhớ rõ. Đại khái là có một anh yêu một chị, tình duyên trắc trở vì mối thù truyền kiếp của hai họ, rồi họ nhẩy xuống sông Hằng để được bên nhau mãi mãi. Tôi không thích phim Ấn độ lắm, cái tôi không thích nhất là diễn viên đang đánh nhau, lúc gay cấn nhất thì dừng lại múa hát chán chê mới đánh nhau tiếp. Chính vì thế mặc dù rất đói khát phim ảnh, nhưng nếu bật TV lên mà thấy diễn viên có nốt ruồi giữa trán là tôi không xem.


Cô em họ tôi thì ngược lại, rất thích phim Ấn độ. Mà cô ấy xem phim cũng khác lạ, tình huống bi lụy trong phim khiến các bà các cô sụt sùi lấy khăn chấm nước mắt thì cô ráo hoảnh. Nhưng cảnh diễn viên nam chính đánh nhau bị thua thì cô ấy lại khóc rưng rức. Xem phim chỉ để ngắm diễn viên nam đẹp trai.


Một thời gian sau, cô giới thiệu cậu bạn trai với tôi. Trông cậu này có nét Ấn độ. Tóc để rợp gáy, mái bồng bềnh. Đôi mắt to tròn mầu nâu hơi ươn ướt dưới làn mi rậm rạp. Quần áo của cậu ta rất mốt: quần bò mốc có khóa kéo ở đầu gối, áo phông kẻ gắn con cá sấu trên miệng túi. Cô em nức nở: “Đẹp giai không anh? Bao nhiêu đứa thích anh ấy mà em chiến thắng”. Tiếp xúc với chàng trai này vài lần, tôi bảo: “Thằng người yêu mày đần đần thế nào ấy, được mỗi cái mã. Giống như con công đực có bộ lông sặc sỡ.”


Vài tháng sau thấy cô em mặt buồn so, hỏi thăm thì cô bảo: “Chia tay Con Công rồi, chỉ được mỗi cái mã. Người đâu mà nhạt như nước ốc ao bèo, chả biết làm cái gì. Đến cái lốp xe đạp của em bị non hơi cũng không biết bơm, chán kinh!”


Khi cô ấy khoảng hai mươi tuổi, đã vào đại học, lại mang đến giới thiệu tôi một anh chàng khác. Chàng này xét về mẫu mã thì thua Con Công, nhưng mặt mũi góc cạnh cũng không đến nỗi nào. Đặc biệt, chàng hoạt bát, nhanh nhẹn, rất galant với phụ nữ và nói chuyện có duyên làm nhiều lúc tôi phì cười. Tôi bảo: “Thằng này có vẻ được đấy nhỉ. Biết làm nhiều trò khỉ”. Cô em tôi hất cằm đầy vẻ hãnh diện, buông một câu cảm thán: “Chuyện! Người yêu em mà lị”.


Tình yêu với Con Khỉ kéo dài đâu vài năm thì chấm dứt. Gần chùa gọi bụt bằng anh, những thế mạnh trước đây của Con Khỉ hấp dẫn em tôi thì nay trở nên quen thuộc nhàm chán. Nhàm chán với người này nhưng vẫn mới lạ với khác. Em họ tôi buồn bã mất một thời gian, gặp tôi bảo: “Thà đau một lần còn hơn đau nhiều lần anh ạ. Con Khỉ bắt cá nhiều tay quá”. Tôi an ủi: “Thôi, không chịu được nhiệt thì bỏ, thiếu gì đàn ông”.


Ra trường một thời gian, cũng đến tuổi lấy chồng được rồi. Cô em tôi lại có một anh chàng khác, hiền lành ít nói. So với Con Công và Con Khỉ thì anh chàng này kém nổi bật hơn hẳn. Cô em bảo: “Đau tim với Con Khỉ lắm rồi, giờ yêu anh này cho yên bình”. Tôi bảo: “Nó như Con Lợn ấy nhỉ, suốt ngày chỉ ụt à ụt ịt”.


Con Lợn rất hiền, bảo gì làm nấy. Con Lợn là công chức nhà nước, cả ngày ở cơ quan chỉ đọc báo, uống nước trà và ngủ gật. Hết giờ làm việc đến trình diện ở nhà em tôi, tối đi về nhà ngủ với mẹ. Ngày nghỉ nếu không bị em tôi điệu đi đâu thì chỉ ở nhà ăn no rồi ngủ tít mít. Lương ba cọc ba đồng nên Con Lợn chi tiêu cũng rất tằn tiện. Hôm sinh nhật cô tôi, em tôi phải chi tiền mua quà để cậu tặng lấy lòng mẹ vợ tương lai. Nhiều lúc em tôi nổi cáu, Con Lợn khoanh tay cúi đầu chịu trận đầy cam phận. Đàn ông như Con Lợn là ngoan, nhưng thối chí, an phận với cuộc sống nhạt nhòa nên cũng không thành đôi với em họ tôi được.


Duyên tình em tôi lận đận, đến gần ba mươi thì kiếm được một Con Bò. Anh chàng này khỏe, chăm chỉ làm việc. Công to việc lớn gì ở nhà em tôi, từ gánh nước bổ củi đến ma cưới hỏi đều thấy Con Bò xắn tay làm nhiệt tình như con cháu trong nhà. Mà chẳng phải chỉ việc nhà, kiếm tiền ngoài xã hội cũng rất khá. Hơn ba mươi tuổi đầu đã có nhà lầu xe hơi. Hình thức cũng được, chẳng kém Con Công xưa kia là bao nhiêu. Tính tình vui vẻ, nói năng hoạt bát như Con Khỉ. Chẳng chơi bời bài bạc, ngoan ngoãn như Con Lợn. Rốt cục thì em tôi cũng đến số, cả họ nhà tôi mừng.


Ấy vậy mà cũng không thành mới tệ. Lần này em tôi câm như hến chẳng giải thích lý do chia tay. Thấy vậy tôi cũng không dám hỏi. Ba mươi rồi, gái già rồi, đổi tính đổi nết sợ lắm!


Cho đến mãi sau, một hôm em tôi phấn khích vì mới mua được cái váy đẹp, mang sang nhà tôi khoe, tôi mới lân la cà khịa: “Đấy, già quá rồi, kiếm được cái váy níu kéo tuổi xuân là khoe nhặng lên. Ngày xưa Con Bò hay thế mà lại bỏ. Đồ hâm!” Em tôi liếc nhìn xung quanh xem có ai không, rồi cúi đầu, nháy mắt thì thầm: “Khoản kia yếu lắm, hỏng rồi”.


Thì ra là thế, tôi bảo: “Mày phải kiếm một thằng vừa Công, vừa Khỉ, vừa Lợn, vừa Bò lại phải là Dê. Xin về vườn thú mà làm việc, may ra gặp”.


Em họ tôi cười lóe xóe, vừa đi về, vừa ngoái cổ lại bảo: “Số em nó khổ thế đấy anh ạ”.
 
Me Tây

Có hai nơi các Me tây thường lui tới. Đó là bể bơi ngoài trời và quán rượu. Dưới cái nắng cháy da, họ nằm cả ngày trên thành bể bơi với đủ loại công cụ hỗ trợ nhằm biến nước da mai mái cố hữu của người Việt sang mầu sô cô la bốc lửa của người Mỹ la tinh. Còn ban đêm, quầy rượu là nơi họ trưng bày mầu nâu quyến rũ đó, tất nhiên, là với các bạn Tây.


Tôi cũng hay bơi buổi trưa vì chẳng biết làm gì vào thời gian ấy. Cũng có thể là vào lúc ấy bể vắng hơn buổi chiều chăng!?


Mọi hôm, gần chiếc ghế tôi khểnh bên thành bể bơi, có một cặp nam nữ. Người đàn ông là khoai tây, nông dân chính gốc, cao to nhưng nhầu nhĩ, bủng beo. Người đàn bà là An nam, khoai lang cả vỏ, đen như nước cống, tuổi xấp xỉ ngũ tuần.


Thế nào hôm nay chỉ có người đàn bà nằm phơi nắng.


Tôi vẫn khoái thay đồ trên thành bể với một cái khăn dài quấn quanh hông. Thứ nhất là vào giờ tôi bơi, bể rất ít người nên bảo vệ cũng chẳng thèm nhắc nhở, thay ở đó cho tiện. Thứ hai là làm như vậy mới có cảm giác hưởng thụ, giống như đang ở bãi biển Ha oai. Tôi nhẩn nha làm cái việc đó cũng là một cách kéo dài sự sung sướng. Tôi không biết rằng, người đàn bà Me tây kia đang ti hí ngắm mình qua vành mũ che gần kín mặt. Thực ra tôi chỉ đoán được sau khi đã kéo quần bơi lên ngang hông và cái khăn bông rớt xuống. Me tây bật dậy rất đúng lúc nhìn tôi, cười:


_ Cho chị hỏi, em xăm ở đâu?

_ Bạn em làm cho. - Tôi nói và ngượng ngùng kéo khăn lên che vết xăm một thời lầm lỗi ở chỗ tương đối kín đáo.

_ Chị cũng định xăm một hình nho nhỏ vào…đây…này. - Me tây kéo dài giọng để gây sự chú ý của tôi, đồng thời ghếch cái mông lên, tay kéo mép quần bơi lên cao hơn để chỉ chỗ muốn xăm. Tôi xấu hổ quá, quay mặt đi. Me tây có khác, bạo liệt kinh hồn.


Me tây chưa bao giờ là đối tượng tôi có cảm tình. Ngay cả bà Phó đoan của Vũ Trọng Phụng cũng chỉ khiến tôi khoái trá thôi chứ chẳng khoái cảm. Các bạn cũng biết rồi, gu của tây khác gu của ta lắm, những cô họ cho là đẹp thì dưới mắt mình, các cô ấy vẫn cứ dây mơ dễ má với bà Nở. Ơn giời là cái làng Vũ đại ngày xưa không thấy xuất hiện ông Tây nào, nếu không cuộc tình của bà Nở với ông Chí sẽ thậm vô lý và Nam Cao sẽ bị coi là một kẻ thiếu tinh tế. Nghĩ đến đây thì tôi nhảy ùm xống nước, để lại tiếng nuốt nước bọt đánh ực không chút giấu giếm của Me tây trên bờ.


Nước mát lạnh, tôi bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng lại lặn xuống ngó nghiêng xem có cặp chân thon thả nào không. Lúc tôi trồi lên mặt nước thì thấy Me tây ngay cạnh. Tôi chưa kịp vuốt nước còn dàn dụa trên mặt thì Me tây sấn đến bắt chuyện tiếp.


_ Trông em quen quá. Hình như chị gặp em ở quán bar nào đó rồi. Em hay ngồi ở đâu nhỉ? - Me tây vồn vã và xởi lởi.

_ Chắc chị nhầm em với ai! - Tôi bình tĩnh trả lời và nghĩ: “cậu bắt bài mày, cậu cũng hay dùng tình huống này để làm quen với gái, cậu lạ gì? Có đến gần chục năm nay cậu bị vợ dụ dỗ ở nhà, có đi bar đêm bao giờ đâu mà gặp”.

_ Không, chắc chắn chị gặp rồi. - Me tây quả quyết, thế em có biết thằng Đan không?

_ Đan trường hả chị? Tự nhiên tôi bật ra cái tên rất ngộ nghĩnh tuổi học trò. - Tôi quyết định nhảy vào cuộc chơi mèo vờn chuột này xem tay cơ ai cao hơn. Và để cảnh giác, tôi sắm ngay một bộ mặt ngây ngô chưa biết mùi đời.

_ Không, thằng Đan người Anh cơ, thằng này hay tổ chức các party hay lắm. - Người đàn bà Me tây nhấn mạnh vụ party như thể tôi là thằng mõ hay đi ăn chực.

_ Em không biết. Em chưa tham gia party với người nước ngoài bao giờ. - Tôi ngây thơ trong trắng trả lời rồi nhanh chóng lặn xuống, bơi sang bờ bên kia cắt ngay mạch chuyện đang vào của Me tây nọ. Đây là một cách vờn của những cô gái tuổi đôi mươi hay dùng, hôm nay tôi đem ra thi triển với đời xem sao.


Me tây có vẻ tiếc rẻ vì chưa vào được chủ đề chính, đứng lên rồi lại ngồi xuống không yên, thi thoảng lại nhìn sang thành bể bên này, nơi tôi ngồi lơ đãng thả chân xuống vầy nước như trẻ thơ. Thế thì tôi cứ nhí nhảnh như con cá cảnh, đùa rỡn một mình, nhào lên lộn xuống cho đằng kia nó thèm.


Khi tôi quay lại bờ bên này, Me tây không giấu được vẻ sốt ruột, sà ngay đến, tấn công trực diện, vỗ mặt ngay.


_ Em bơi trông phê quá. Dậy chị bơi nhé.

_ Bơi thế này phải luyện tập bài bản từ bé chị à. - Tôi né đòn cực lịch sự.

_ Chị bình thường đi chơi thì ăn mặc thế này, chứ đi làm thì lịch sự lắm. Tối đi bar ăn mặc xệch xy phải biết. - Me tây bất ngờ chuyển hướng cuộc nói chuyện và làm một số hành động thị phạm khá khiếm nhã. Nhất là lúc đến chữ xệch xy thì hai tay nâng nâng một số thứ cho tôi ướm thử bằng mắt và kéo kéo một vài chỗ khiến cho cái quần bé bằng bàn tay trẻ con xộc xệch như sắp rơi.

_ Thế ạ. - Tôi ngoan ngoãn trả lời.


Thế rồi tôi trèo lên bờ, đi về chỗ để đồ. Tôi chọn một vị trí không xa quá để con mồi mất phương hướng và cũng không gần quá để con mồi buộc phải di chuyển theo mình.


Tôi lôi ra lọ kem, tất nhiên, tôi chẳng dại gì nhờ người đàn bà kia bôi hộ. Tôi tự bôi, chậm chạp, từ từ, từng tí một. Tôi ngồi trên ghế, một chân co, một chân duỗi và hai tay vuốt kem. Cứ mỗi lần gập người xuống, tôi lại cố ý gồng các cơ lên một chút cho quyến rũ. Văn Mách hay Lý Đức mà có mặt lúc ấy chắc cũng không còn đủ tự tin để đi thi quốc tế nữa. Tôi cam đoan là Me tây để ý từng động tác của tôi. Cho mày chết thèm! Tôi hát rống lên: “Tuổi xuân…ơ…phơi phới…năm xưa… em đi mở đường”. Hát xong thì thấy mình hơi vô duyên vì bài hát chẳng hợp hoàn cảnh gì cả. Tôi lấy khăn trải xuống sàn rồi nằm phơi nắng. Ngay cả cái động tác nằm xuống cũng được tôi tính toán biểu diễn sao cho ngọt ngào nhất.


Me tây như đã tìm được lý do tiếp cận, mụ tiến thẳng đến chỗ tôi.


_ Em dùng loại kem gì vậy?


_ Kem tự chế chị ạ, có thành phần đạm động vật. - Tôi đùa.

_ Kem của chị mang từ Pháp về. Tốt lắm. Chỉ vài ngày mà đã đen chưa. - Để chứng minh cho loại kem tốt đến thế nào, Me tây vạch ngay quần để so sánh sự chênh lệch mầu sắc giữa hai khoảng biểu bì được bôi kem tắm nắng và yếm khí. Hình như là hơi quá đà, tôi còn nhìn thấy vùng da chẳng bao giờ gặp nắng và vẫn ánh lên mầu Phi châu. Phải công nhận lý do lần này Me tây tiếp cận tôi hơi bị đỉnh. Nó hợp lý đến độ cả người biểu diễn lẫn người thẩm định đều cảm thấy tự nhiên, không gò bó vào lễ nghi khuôn phép có hàng ngàn đời nay.

_ Kem chị tốt thật. - Tôi biết nói gì hơn nữa đây.

_ Em có hay đi chơi bằng xe máy không?

_ Em chưa chị ạ. - Tôi rất thành khẩn, để xem Me tây ra chiêu tiếp theo thế nào.

_ Sắp có một party rất lớn ở Thác Đa, bọn Tây tổ chức em ạ, vui lắm, em đi với chị nhé.

_ Vui như thế nào, sex party hả chị? - Tôi đá lại một phát hơi nặng đòn.

_ Không… làm gì đến thế. - Người đàn bà lúng túng. - Nhưng nếu có duyên thì… - Mụ ta bỏ lửng câu trả lời để cho trí óc non nớt của tôi phải tự đoán.

_ Vầng, em đi chứ, biết đâu lại kiếm được cô nào trông hay hay.

_ Ừ, nhưng phải có duyên… - Me tây nhắc lại một lần nữa ý chừng muốn cảnh báo tôi chỉ có duyên với mụ ấy. - À em tên là gì nhỉ? - Me tây như chợt nhớ ra, hỏi vội.

_ Tuấn, Tuấn bát chị ạ. - Tôi phản ứng nhanh như điện.

_ Chị tên là T.A. Mà sao lại gọi là bát?

_ Vì em thích bạn gái em ít nhất cũng phải được như cái bát úp vào chỗ cần úp.

_ Ha ha. - Me tây cười rú lên, nói tiếp. - Thế thì em xem đây, ấm tích nhá. Tuấn ấm, Tuấn ấm.

_ Ha ha ha. - Đến lượt tôi cười còn to hơn. - Ấm gì mà ấm, có mà phích thì có, phích nửa lít. - Tôi nói xong thì nhanh chóng thu dọn quần áo để làm sao biến nhanh khỏi người đàn bà Me tây nước cống ấm lai phích mướp đen đúa hôi bẩn kia.

_ Em về à, cho chị xin số điện thoại, tối nay chị gọi đi bar nhé. Me tây gấp gáp hổn hển như thể sợ tôi biến mất không còn tăm tích.

_ Vâng. - Tôi thoáng lưỡng lự. - Em không có card, chị ghi vào nhé. 098………
 
Chân dung phượt gia Cao Sơn

picture.php


Anh Cao Sơn có nhiều hình, nhưng mình thích bức "Mẹ nhặt" của anh.
 
He he, Thế em BMTH đã đọc chuyện CS đi lính đánh nhau với Tàu ở chiến tranh biên giới 79, rồi đi tàu hàng sang Nga chưa :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,726
Bài viết
1,136,119
Members
192,496
Latest member
buylinkedInaccounts412
Back
Top