Chiều trên núi buông xuống nhanh như một cái chớp mắt. Chúng tôi đã may mắn cố gắng đi qua hết con đường đá sỏi và giờ đang đổ đèo trong đêm. Chỉ có tiếng máy xe, tiếng gió và thi thoảng tiếng ếch kêu từ bên kia dội lại. Ánh đèn xe sau rọi hất lên soi đường cho xe trước. Sau những ngày rong ruổi, chúng tôi đã biết giữ khoảng cách thật đều giữa các xe. Biết giơ tay báo hiệu khi đường xấu, khi có xe ngược chiều. Biết đi so le nhau vào khi trời tối để tận dụng ánh sáng. Và quan trọng hơn, chúng tôi biết khi nào cần im lặng để giữ vững tay lái cho các xế, để hòa mình trong bình yên của núi, của đèo và của chính những tâm hồn đang không thôi thổn thức. Và như thế, con đường Âm trong đêm cũng như loáng đượm màu cổ tích.
Trên đầu chúng tôi ánh trăng đang chiếu rọi. Trăng miền núi luôn cao hơn, sáng hơn nhờ thiếu đi sự phản chiếu từ ánh đèn của các tòa cao ốc như ở thành phố, nhờ bóng đêm của cây cối và của từng vách đá chênh vênh trên nền trời. Chúng tôi thả dốc trong im lặng. Xe của Lead tôi sau đoạn đường sỏi đá giờ đây nằm im bên vệ đường. Đó cũng là lúc các xế tôi được nghỉ ngơi tay lái. Các ôm tôi tranh thủ duỗi đôi chân và ngả vội tấm lưng trên thảm cỏ. Chỉ có Langtusau vẫn đang cặm cụi móc lốp moi xăm. Đôi tay anh thoăn thoắt, rắn rỏi và thành thục. Gương mặt anh lúc ấy, mà như ai đó có bình luận, giống con nhà nòi sửa xe quá, bỗng thâm trầm biết bao, khác xa với sự nhí nhố lúc vui đùa. Phải chăng vì thế mà trông anh già đi đến hàng chục tuổi. Song ở anh, tôi chưa bao giờ thấy thiếu đi một nụ cười. Có thể đó là món quà lớn nhất để anh ẩn mình sau nickname từ những chuyến đi.
Ánh đèn pin chiếu rọi vào bánh xe. Đôi ba bản nhạc từ điện thoại phát ra. Và cũng đôi ba giọng trầm bổng cất lên. Nhạc chuông
Hà Tây quê lụa của anh Sumo lúc này như một sự động viên cho những cái bụng đang bắt đầu cồn cào vì đói. Hôm nào cũng vậy, chúng tôi luôn có cái sự ăn và ngủ rất muộn màng. Có khi là chạy cố để hôm sau đỡ vất vả hơn. Có khi là rắc rối vì khâu liên hệ chỗ ăn ngủ. Cũng có khi là nhấm nháp ly cà phê hoặc mải mê xem ảnh, hoặc xếp hàng tắm giặt, hoặc buôn chuyện trong đêm… Cứ tưởng chừng ngần ấy cái sự muộn màng thì sẽ khiến con người ta uể oải. Song chỉ ngày hôm sau thôi những nụ cười vẫn rạng rỡ, vẫn tươi rói và vẫn đầy nhiệt huyết. Ai đó vẫn dậy từ rất sớm, lang thang qua các ngõ nghách, các khu chợ và mang về cho mình những thứ quà của người miền núi. Đó là những món quà bình dị lắm, đặc sản lắm mà chắc chắn tôi sẽ kể bạn nghe…