Hồi ức Văn Chấn - p1
Như đã xin phép ở bài trước, em xin mạn phép post trên topic này của chị Rosy vài dòng hồi ức về chuyến đi 3 ngày 3 đêm của em và xế để những người đã đi cùng hồi tưởng lại cung đường, và những người sắp đi nung nấu quyết tâm hơn nữa.
Chuyến đi vội vã của 2 con gà phải kể từ lúc hình thành ý tưởng.
Tối hôm thứ 7, 10/7, nhà gà đi thả diều. Gà trưởng đã bàn với F1 về 1 điểm đến có vẻ thú vị lắm là một con thác đẹp chưa mấy ai đặt chân đến ở Yên Bái, do em Út mới đi Yên Bái về và được nghe nói đến. Hôm đó F1 đã làm 1 chương trình thác Bản Giốc – Cao Bằng cho ngày 16/7 với sự hào hứng đến tột độ vì thác Bản Giốc là niềm mong mỏi của F1 biết bao lâu nay. Con thác kia cũng gần như trôi vào quên lãng khi anh Công bàn với cả nhà lui chuyến đi Cao Bằng tới cuối tháng 7. Nhưng cái chân vẫn cuồng, cái đầu bảo cái chân bình tĩnh để dành ngày phép để còn cho các chuyến đi sau, nhưng cái chân vẫn muốn đi. Sáng thứ 3 nói chuyện với Gà trưởng, có nhắc là thấy hơi hụt hẫng vì tưởng là có thể đi Bản Giốc ngay tuần nay, cuối cùng lại phải đợi tới cuối tháng. Gà trưởng tuần này do được nghỉ cả ngày thứ 6 vì cơ quan đi nghỉ mát nên cũng muốn đi đâu đó nên bàn với F1 một vài điểm đến, có Huế, có đây có kia và bỗng nhiên con thác ở Yên Bái lại quay lại trong đầu cả 2 con gà. OK Yên Bái đi. Gà trưởng bắt đầu tìm thêm bạn đồng hành, có người nhận lời ngay, có người suy nghĩ, có người từ chối ngay..... nhưng rốt cuộc đến phút cuối cũng không còn ai ngoài 2 con gà bị « cuồng chân ».
Tối thứ 5 xuất phát thì tối thứ 4 Gà trưởng và F1 vẫn còn đi chè bobochacha và cháo trai với mấy còn gà tham ăn ham chơi. Tức là 2 con gà chả có bao nhiêu thời gian chuẩn bị hành lý cũng như hiểu biết về nơi mình đến cả, thậm chí con thác đó tên gì, nằm ở chỗ nào của cái tỉnh Yên Bái rộng lớn cũng ko biết nốt.... Nửa đêm chat với Gà trưởng để bàn tiếp, Gà trưởng vẫn còn băn khoăn về độ máu của mình, nên mới nói « Chỉ có 2 anh em mình thôi đấy, em rút lại vẫn chưa muộn, ko phải miễn cưỡng nhé ». Mình chỉ trả lời ngắn gọn : « Cái chân em muốn đi, em ko care đi với ai ». – « Ok vậy quyết tâm nhé ! »
F1 thì ngày thứ 5 vẫn phải đi làm bình thường, vả lại do nhà xa nên ko thể đi làm xong quay về nhà lấy hành lý như Gà trưởng nên chỉ có 1 tí buổi tối đó để soạn đồ. Cái balo vốn chỉ để đựng laptop nay nhét quần áo cho 3 ngày 3 đêm ko xuể. Cuối cùng cũng nhét đc hết những thứ cốt yếu
. Sáng hôm sau ăn uống vội vàng rồi đi vội vàng vì thằng em nó đèo đi xong nó còn đi việc của nó nên ko thể lề mề được, do vậy mà còn quên khối thứ ở nhà (túi sơ cứu, bộ áo mưa, máy nghe nhạc đang cắm sạc, máy ảnh đang sạc pin....). Ngày thứ 5, thỉnh thoảng Gà trưởng lại buzz YM 1 cái : « Em qua hiệu thuốc mua bông băng, gạc... nói chung là đồ sơ cứu nhé » (nói đến đây thấy run thế !) rồi thì « Em có thiết kế đc 1 bộ đồ sửa xe ko ? » hay « Em có kiếm đâu đc cái mũ có kính ko ? »..... Thế là con bé lại điều hành từ xa mượn đc bộ đồ nghề sửa xe của chú, thiếu đủ thứ và lấy lại được cái kính trắng chống bụi vừa mới quyết định cho thằng em tối hôm trước. Vậy là thằng em có việc để làm, 5 rưỡi chiều hôm đó nó khệ nệ vượt gần 20km lên văn phòng của F1 để mang cho chị nó tất cả nhưng thứ đồ để quên cùng với những thứ bổ sung ở dưới. Vậy mà về chị nó chả có đồng quà nào cả. Giữa trưa hôm đó, do ko có xe, F1 phải đi bộ gần 1km để đi mua bánh, sữa, một số thứ lặt vặt và đặc biệt là mấy loại thuốc cơ bản. Còn Gà trưởng thì đi bảo dưỡng xe và đi gặp anh Hải chettuoi82 – nhân vật tối quan trọng trong chuyến đi liều lĩnh lần này của 2 con gà, người đã giúp đỡ tất cả những thông tin cần thiết, nhưng contact để liên hệ, những nơi nào cần đi..... Ôi sao mà quý anh ấy thế cơ chứ !
6h chiều thứ 5, F1 vác balo và đống đồ lỉnh kỉnh ra bãi cỏ ven Hồ Tây trước cửa văn phòng ngồi chờ Gà trưởng. Gà Chọi nhắn tin hỏi địa chỉ để qua tiễn rồi ngồi đợi Gà trưởng cùng F1. Xúc động thế cơ chứ, lúc 2 anh em bắt đầu xuất phát, Gà Chọi lấy ở móc xe ra 1 cái túi, trong có 2 chai nước lạnh cùng với 1 gói bánh Lebnitz, nói là do 2 con gà ko có thời gian chuẩn bị nên anh mua tạm cái này để ăn lúc đi đường. Ôi sao mà đáng yêu quá đi mất. 2 con gà đi đường vẫn cứ tấm tắc khen mãi độ chu đáo của Gà Chọi và thầm cảm ơn anh ấy nhiều lắm.
Gà Chọi chỉ tiễn 2 con gà được qua Diễn 1 đoạn, rồi từ đây 2 con gà to gan bắt đầu chuyến đi mạo hiểm của mình. Lúc đó là khoảng 7h tối, 2 cái bụng bắt đầu biết réo, nhưng quyết định đi đến Sơn Tây dừng nghỉ rồi ăn tối 1 thể. 8h tới thị xã Sơn Tây, 2 anh em dừng chân bên 1 quán sáng sủa, ăn 2 suất bún chả, sau đó còn đi tìm sữa chua hoa quả cho Gà trưởng ăn nữa, mãi tới 9h kém 20 mới lại tiếp tục hành trình sau khi buộc cái balo của F1 vào sau xe để đỡ phải đeo, nhưng tay phải thì vẫn phải cầm 1 cái túi đồ ăn.
2 con gà ở hàng bún chả
Trên đường từ Sơn Tây tới cầu Trung Hà, trên con đường tối om, 2 bên là đồng lúa, bỗng xuất hiện một bóng... áo dài trắng (kiểu áo dài nữ sinh), tóc ngang lưng để xõa, đi bộ một mình bên lề bên phải.... Và đây chính là nỗi ám ảnh của F1 trong suốt đêm hôm đó. Qua cầu Trung Hà, đi 1 đoạn là tới Cổ Tiết rồi bắt đầu con đường 55km vào Thu Cúc. Ấn tượng khi bắt đầu đi vào quãng đường 55km này là.....một bầu trời đầy sao. Cái sự tĩnh lặng, thanh bình và siêu mát của quãng đường này làm cho cả 2 con gà đều cảm thấy lạnh cả người. 55km đèo dốc, với 2 hàng tre 2 bên đường, thỉnh thoảng 1 cái oto chạy ngược chiều.... cho 2 con gà biết đây mới thực sự là con đường mình đang đi.
Cầu Trung Hà
Tới thị trấn Thu Cúc là gần 11h, Gà trưởng đã bị hoa mắt và mệt. 2 con gà bàn nhau hay là ngủ đêm tại Thu Cúc rồi sáng mai dậy sớm đi Văn Chấn (60km đèo Khế). Note cho những người chưa đi : Thu Cúc là xã cuối cùng của tỉnh Phú Thọ, giáp với Yên Bái. Đọc trên mạng thì nói Thu Cúc là 1 trong những xã nghèo nhất của tỉnh Phú Thọ, nhưng đêm đó tới nơi rồi thì cũng thấy không đến nỗi, hay là ở trung tâm thị trấn nó thế. Bằng chứng là có ít nhất 2 cái nhà nghỉ to đẹp để qua cái « đêm dài lắm mộng » này. Trong lúc chờ đổ xăng, Gà trưởng đã gọi điện thông báo cho anh Hải chettuoi82 là đang ở Thu Cúc và hỏi ý kiến anh ấy xem có nên chạy tiếp ko vì thực ra cả 2 con gà đều ko biết chặng đèo 60km tiếp theo đường sẽ như thế nào, có lắm chông gai ko, có đáng mạo hiểm thế ko. Gọi tiếp cho anh Thuật, anh hướng dẫn tương lai đưa 2 con gà đi thác Tà Chơ và lo từng bữa ăn giấc ngủ cho 2 gà trong thời gian lưu lại Văn Chấn, thì anh ấy nói « cứ đi đi, 2h tới nơi cũng đón ». Hỏi anh bán xăng xem quãng đường sắp tới ra sao, anh ấy nói đi được, 60km đường nhựa ngon lành, có thể chạy 60km/h. Nhẩm tính vậy là chỉ mất 1 tiếng thôi, 12h là có thể tới nơi được rồi. Gà trưởng hỏi F1 có nên đi tiếp ko, F1 nói tùy vào sức khỏe của Gà trưởng, nếu cảm thấy vẫn còn cố được thì đi tiếp. Vậy là đi ! Từ đây F1 đã phải mặc áo khoác còn Gà trưởng do ko mang theo áo khoác cũng như sơ mi dài tay nên đã phải lấy áo mưa ra để mặc cho đỡ lạnh (công nhận là lạnh thật). Trước khi lên xe, F1 than thở là cầm cái túi đồ ăn hơn 100km mỏi tay lắm rồi nên muốn Gà trưởng thiết kế xem treo nó vào chỗ nào được để khỏi phải cầm. Done ! Đang hí hửng từ giờ là rảnh tay rồi, ai dè đi được 1 tẹo thì cảm giác cái balo sau lưng nó cứ tuột xuống, vậy là tay phải lại phải giữ lấy cái tay nắm của balo để cho nó khỏi rơi vì ko muốn Gà trưởng đang có đà lại phải dừng buộc lại balo, với lại đường đèo thế này cũng tối om chẳng có chỗ nào có tí ánh sáng cho mà buộc. Đành chịu vậy ! Khổ nó quen rồi !
12h15 tới trung tâm thị trấn Văn Chấn, cảm giác là thấy thị trấn khá là sầm uất, đặc biệt là vào lúc nửa đêm thế này mà vẫn nhộn nhịp hàng ăn uống, xe chạy... Anh Thuật chỉ đường vào tới cửa nhà anh ấy, nhưng tới nơi rồi vẫn phải đợi anh ấy 1 lúc vì anh ấy... đang trên đường ở ngoài ruộng về
(. Lúc này 2 con gà bắt đầu trút bỏ kính, mũ.... và mới phát hiện ra là bầu trời sao ở cửa nhà anh Thuật còn lung linh hơn rất nhiều so với bầu trời sao ở trên đường đi Thu Cúc. Ôi cái cảm giác lúc đến nơi và phần thưởng là một bầu trời đầy sao đó, nó mới tuyệt vời làm sao.
Gà trưởng lúc 12h30
Trong khi chờ 2 con gà rửa mặt mũi chân tay, anh Thuật đi chặt thịt gà và sắp mâm cơm. Lúc này 2 con gà ko hề nghĩ là mình lại được đón tiếp như thế, vì trên đường khi nói chuyện điện thoại anh ấy đã nói là vì tới nơi muộn quá nên ko chuẩn bị cơm nước đc đâu, vậy mà tới nơi vẫn có. Tốt ghê cơ ! Bữa cơm đêm kết thúc lúc 1 rưỡi sáng, sau khi Gà trưởng uống 3-4 ly rượu với anh Thuật còn F1 thì gặm đc 1 miếng thịt gà. Rồi tới màn... đi ngủ. Huhu ác mộng bắt đầu từ đây. Hôm trước nghe em Út kể là bị anh Hải trêu là nhà anh Thuật có ma nhưng mình cũng ko tin lắm, mình vẫn đi ngủ bình thường. Nhưng lạ thay, cứ nhắm mắt vào thì hình ảnh cái bóng áo dài trắng gặp lúc tối lại hiện ra trong đầu F1 khiến lại phải mở mắt ra. Rồi thì do chăn dày, đệm dày nên cứ đắp chăn vào là nóng, nhưng ko đắp thì lại lạnh, rồi thì đủ mọi thứ âm thanh ánh sáng kỳ lạ xung quanh như cái đồng hồ điện tử bật đèn Bác Hồ sáng quắc, tiếng con mọt đẽo gỗ, con chó Rex gừ gừ.... nên F1 cứ trằn trọc cả đêm. Đến khi thiu thiu ngủ đc 1 tí xíu thì 1 tiếng hét ko phải là to lắm nhưng trong đêm tối thì nó cũng đủ để F1 phải giật thót mình tỉnh dậy. Đó là tiếng hét từ... Gà trưởng, do bị 1 con gián.... bò qua mặt
). Thế là từ đó mắt F1 cứ mở thao láo luôn đến sáng.