tin50
Phượt thủ
Ngồi nhớ lại những giây phút đó thật là sợ. Trong toàn chuyến đi thì khúc leo ngược ở trạm gác yến sào này làm mình kiệt sức nhất. Không biết sao vừa leo lên tới lung chừng là người nóng hầm hập, cái nóng từ trên đầu, mặt đất tỏa ra cộng với leo núi dốc làm cho người nóng ran. Lấy tay bỏ nón ra chút cho thoáng cảm nhận rõ nhiệt lượng tỏa ra từ đầu của mình (dù tay có mang găng) :help. Các bạn nếu có chinh phục cực Đông hay các đồi cát ở miền Trung mùa này nên cẩn thận với tình trạng say nắng này vì trong vài phút bị sốc nhiệt là người lả đi ngay và mất sức rất nhanh, cần tìm chỗ mát để hồi sức ngay.
Khi không còn đường để lên nữa, may mắn meocoi chỉ 1 bụi rậm phía tay phải thế là cố gắng phát sơ rồi chui vào ngay. Nhờ có tán cây bụi thấp mà mọi người dần dần hồi sức lại, bây giờ cũng mới hiểu là tại sao ở miền Trung hay có các hốc cây bụi được khoét vào. Chắc là người dân khoét để chui vào tránh cái nắng như thiêu của vùng đất khắc nghiệt này.(c)
Sau khoảng 10p nghỉ ngơi, 4 thành viên bàn bạc xem có nên tiếp tục hay leo xuống quay lại bãi cát để tìm đường mòn leo lên (sau đó mới biết đường này phải nói là rất mòn, chắc lâu lâu mới có 1 người đi, nếu quay lại cũng khó mà tìm ra đường).
Sau 1 hồi thảo luận do lúc đó quá nóng nên nếu quay lại thì mất rất nhiều sức (đã leo được 2/3 đường lên đỉnh rồi) và phải ra khỏi bụi, gặp cái nắng như thiêu này thì mệt hơn. Mọi người thống nhất sẽ phát cây tìm đường để leo lên.
Mình bỏ balo lại tiếp tục chui theo bui theo hướng tay phải ngược về khoảng 6 m thì gặp đá tảng lớn và tiếp tục phát cây để leo lên đỉnh, cây cối ở đây rậm rạp và gai thì rất nhiều. Sau 20p mở đường chỉ tạo ra được 1 lối nhỏ đủ người chui vào (không mang được balo) dài khoảng 20m, chuyển cho anh thachtrungngoc lên phát tiếp chỉ cho anh hướng những cây dứa dại phía trên có vẻ trống trải hơn những bụi gai dưới này chắc dễ đi hơn, mở đường lên đó xem tiếp thế nào.
Chui vào bụi cây nghỉ ngơi, được meocoi tiếp C sủi hồi sức từ từ. Sau khoảng 10p thì ko thấy tiếng chặt cây của anh Thành nữa mình lo lắng nên gọi nhưng ko thấy tiếng trả lời, liền bò ra chỗ đường đang mở cất tiếng gọi tìm. Một lát sau thì mới nghe tiếng anh Thành trả lời, hú anh ấy thì anh ấy kêu đường trên này cây cao hơn nên dễ đi lắm, anh đang xuống để chuẩn bị đi lên.
Meocoi, chudu và mình lôi 4 balo bò qua và chuẩn bị chui qua gọi anh Thành nhưng lại nghe tiếng anh Thành ở phía bên kia tảng đá. Thì ra do rừng rậm quá nên khó xác định phương hướng anh Thành đã xuống nhầm phía bên kia. Đợi anh Thành vòng lên xong thì bắt đầu bò lên trên, vừa bò vừa kéo từng cái balo lên. Bò qua khoảng 25 m cây bụi thì đến gần đỉnh dốc, cây cối cao hơn có thể mang balo và đứng thẳng hơn rồi. 4 anh em mừng và thoải mái hơn rồi vì đã lên được đỉnh, bây giờ chỉ còn tìm đường đi xuống. Mang balo đi đoạn đường rừng này cũng khoan khoái hơn nhiều so với bò dưới các tảng đá nhiều. (beer)
Khi không còn đường để lên nữa, may mắn meocoi chỉ 1 bụi rậm phía tay phải thế là cố gắng phát sơ rồi chui vào ngay. Nhờ có tán cây bụi thấp mà mọi người dần dần hồi sức lại, bây giờ cũng mới hiểu là tại sao ở miền Trung hay có các hốc cây bụi được khoét vào. Chắc là người dân khoét để chui vào tránh cái nắng như thiêu của vùng đất khắc nghiệt này.(c)
Sau khoảng 10p nghỉ ngơi, 4 thành viên bàn bạc xem có nên tiếp tục hay leo xuống quay lại bãi cát để tìm đường mòn leo lên (sau đó mới biết đường này phải nói là rất mòn, chắc lâu lâu mới có 1 người đi, nếu quay lại cũng khó mà tìm ra đường).
Sau 1 hồi thảo luận do lúc đó quá nóng nên nếu quay lại thì mất rất nhiều sức (đã leo được 2/3 đường lên đỉnh rồi) và phải ra khỏi bụi, gặp cái nắng như thiêu này thì mệt hơn. Mọi người thống nhất sẽ phát cây tìm đường để leo lên.
Mình bỏ balo lại tiếp tục chui theo bui theo hướng tay phải ngược về khoảng 6 m thì gặp đá tảng lớn và tiếp tục phát cây để leo lên đỉnh, cây cối ở đây rậm rạp và gai thì rất nhiều. Sau 20p mở đường chỉ tạo ra được 1 lối nhỏ đủ người chui vào (không mang được balo) dài khoảng 20m, chuyển cho anh thachtrungngoc lên phát tiếp chỉ cho anh hướng những cây dứa dại phía trên có vẻ trống trải hơn những bụi gai dưới này chắc dễ đi hơn, mở đường lên đó xem tiếp thế nào.
Chui vào bụi cây nghỉ ngơi, được meocoi tiếp C sủi hồi sức từ từ. Sau khoảng 10p thì ko thấy tiếng chặt cây của anh Thành nữa mình lo lắng nên gọi nhưng ko thấy tiếng trả lời, liền bò ra chỗ đường đang mở cất tiếng gọi tìm. Một lát sau thì mới nghe tiếng anh Thành trả lời, hú anh ấy thì anh ấy kêu đường trên này cây cao hơn nên dễ đi lắm, anh đang xuống để chuẩn bị đi lên.
Meocoi, chudu và mình lôi 4 balo bò qua và chuẩn bị chui qua gọi anh Thành nhưng lại nghe tiếng anh Thành ở phía bên kia tảng đá. Thì ra do rừng rậm quá nên khó xác định phương hướng anh Thành đã xuống nhầm phía bên kia. Đợi anh Thành vòng lên xong thì bắt đầu bò lên trên, vừa bò vừa kéo từng cái balo lên. Bò qua khoảng 25 m cây bụi thì đến gần đỉnh dốc, cây cối cao hơn có thể mang balo và đứng thẳng hơn rồi. 4 anh em mừng và thoải mái hơn rồi vì đã lên được đỉnh, bây giờ chỉ còn tìm đường đi xuống. Mang balo đi đoạn đường rừng này cũng khoan khoái hơn nhiều so với bò dưới các tảng đá nhiều. (beer)