Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị, chúng tôi cũng không dám chủ quan nên mỗi thành viên mang hơn 2lit nước trên người, ba lô đã sẵn sàng và 4 đứa Mộng năng lại quyết định chốt đoàn cho nốt hành trình.
Sau lạ lắm, chúng tôi không mang cục đá nào, cũng như không tìm được viên kiêm cương nào nhưng sao cái ba lô lại nặng hơn lúc đầu ???? miệng tôi thì cứ lầm bầm như ông cụ, canary thì nguyền rũa cái đứa như tui vì suốt ngày cái miệng cứ bla..bla..bla suốt. Nhưng mà hành trình nào mà thiếu 1 trong 2 thì lại có đứa buồn...
Ba lô nặng + đi chậm ==> mệt thêm. Nên chúng tôi bàn bạc với nhau:
1. Nếu đi nhanh thì sẽ ít mệt hơn và nhanh chóng ra khỏi cửa rừng sớm, như vậy thì dugiang sẽ đ cuối và không biết bao giờ mới tới vì không có ai đằng sao để cổ vũ cho chị ấy.
2. Đi chậm lại, cứ đi 5 phút thật nhanh rồi ngồi nghĩ 15 phút để dugiang đi trước rồi đuổi theo. Đi như vậy vừa có thể nghĩ ngơi, vừa tạo cho dugiang 1 động lực cho suốt hành trình ( Ý chúng tôi là chị ấy sẽ không có cảm giác bị đoàn bỏ rơi).
4 đứa chúng tôi ( Thangdong, Jessy, Canary và tôi) đã chọn phương án 2. Thế là cứ cà tịch cà tang mà đi, vừa đi vừa 8 đủ thứ chuyện trên đời...nào là chiều nay mình được tắm tiên ở suối Lồ Ồ, rồi ra vinh Vĩnh Hy tha hồ mà ăn mà chơi...rồi những câu nói trách móc nhau " sau anh không đặt vé luôn cho em đi Ấn độ, sao em không đưa số hộ chiếu....ABCD gì gì đó mà vang cả núi rừng.
Leo hết con dốc này là trượt xuống những con dốc khác thật là tuyệt, vì khi đi về thì hầu hết là xuống dốc nên đi khả thoải mái hơn lúc đi vào. Cứ đi và gặp dugiang thì chúng tôi lại ngồi nghĩ thật lâu rồi lại đi tiếp và gặp dugiang lại nghỉ.....cứ thế lặp đi lặp lại...cho đến khi nghe tiếng dugiang la oai oái dưới dốc:
Lạc đường rồi....húuuuuuuuuu.......
Đang ngồi ngắm trời ngắm đất mà nghe tiếng hú của dugiang thì gấu Bắc cực đang ngủ đông cũng phải lòm còm bò dậy và thức giấc. Chúng tôi đáp trả lại và anh Vinh yêu cầu anh Danh tìm đường. Anh Danh đi tới, đi lui, đi xuôi đi ngược và nói theo hướng khác....tuy nhiên, Dugiang lại la làng lên: không chịu đâu, đi xuống được con dốc này là cả 1 quá trình rồi, giờ bắt leo lên là không trèo lên đâu nhá, tìm lại đường đi đi.
Xốc lại balo trên vai, tôi lặng lẽ lao đi tìm con đường mòn, nhưng chẳng thấy đâu, tìm thêm các dấu vết đi rừng xung quanh cũng không thấy...băng xuống dốc, trèo lên dốc, chui qua bụi rậm, bước lên cành cây....và la lên: Đi đường này, chỉ theo hướng dugiang đang đứng vì tôi phát hiện ra dấu vết của đoàn đi trước để lại cho chúng tôi.
Anh Vinh đứng kế bên ký hiệu làm dấu đi rừng nhưng anh ấy cũng không phát hiện ra, vì chưa bao giờ anh thấy, hoặc không để ý. Nhưng với tôi, khi đi vào rừng già là luôn luôn để ý đến các dấu vết để lại...tôi chỉ cho anh Vinh thấy dấu vạt vỏ cây rừng còn mới tinh của nhóm trước. Nở nụ cười thật tươi vì không phải quay đầu lại, Dugiang hí hửng lên đường tiếp và lần này thì tôi đi trước để tìm dấu vết....
Leo thêm mấy con dốc nhỏ, chạy xuống mấy con dốc to, chúng tôi đến được con suối nhỏ và nghe những tiếng chim kêu, suối chảy róc rách làm cho tinh thần chúng tôi thêm sảng khoái. Nhìn lại đồng hồ đã hơn 13h nhưng vẫn chưa gặp nhóm trước nên chúng tôi tranh thủ lên đường, vượt thêm 1 đoạn nữa thì chúng tôi gặp được Anh Dân, Dugiang con, Phuongnh và rei đang ngồi chờ chúng tôi ở ngay bìa rừng già.
2 mẹ con gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, ôm nhau thắm thiết và hôn hôn hít hít thấy ghê luôn vì leo trèo mấy ngày có tắm tiết gì đâu =)), nhưng tôi cảm thấy thật vui trước cảnh đó.
Ra khỏi rừng già là 1 đồi trọc không 1 bóng cây, chỉ có đá và nắng cháy da cháy thịt...nên chúng tôi không dám dừng lại nhiều, nhưng cảnh vật thật đẹp nên vừa đi vừa bắn tỉa...
Hòn đá to, hòn đá nặng
Đồi trọc trơ trọi đá và cỏ tranh, cây kia chết khô và lẻ loi giống như thân phận của ai đó
Xa xa có được 1 cây đủ để 4 đứa chen chút nhau mà tránh nắng