What's new

442 Chinh phục núi Chúa - Lạc lối giữa rừng đêm - Sa chân bẫy thú

Bắt đầu từ nỗi nhớ núi rừng sau hơn 1 tháng dài ăn Tết, Tù trưởng BM quyết định dắt 442 lên rừng...ngủ, điểm đến ban đầu là vườn quốc gia Bù Gia Mập...nhưng sau khi nhận được thông tin về..lâm tặc và nhiều thông tin...không có lợi tù trường bàn bac với anh em và quyết định chớp nhoáng "chinh phục núi Chúa". 21h00 18 thành viên nam phụ lão ấu tập trung tại bến xe Miền Đông trong tâm trang háo hức được đi thăm "khu du lịch" núi chúa mà không ngờ đến những khó khăn chông gai phía trước.
4439564947_ea5459bcc3_o.jpg

Sau một đêm hành trình trên chuyến xe giường nằm Quê Hương 5h sáng đoàn có mặt tại bến xe Phan Rang để chuẩn bị tiến vào Vườn Quốc Gia núi Chúa
4440358868_32d89ded85_o.jpg

Sau một hành trình 40km đi ngang những bãi biển, làng chài, vườn nho, vườn....đá
4439579043_ddaae0af3c_o.jpg

cuối cùng đoàn cũng đến điểm xuất phát tại thôn Thái An thuộc địa phận tỉnh Phan Rang để bắt đầu cuộc chinh phục nghẹt thở
4439587007_8a03873a52_o.jpg

Chụp hình lu nịm trước khi bắt đầu cuộc hành xác
4439565015_b29ff55f76_o.jpg

Ai cũng hớn hở vì tưởng đi du lịch
4439587077_de60562053_o.jpg

Xuất phát!!!

Em khơi mào rồi đó, cả nhà tiếp nào
 
Mr. Tools: nếu cáp bện từ nhiều sợi nhỏ phải dùng đầu kềm (hay mũi khâu nhọn) làm lỏng các sợi cáp nhỏ sau đó cắt từng em một (kỹ thuật bẻ bó đũa/chia để trị/đàn áp đám đông)!

Gươm báu mà nằm trong tay mạt tướng thì như thanh sắt cùn =)):LL (Just kidding (beer))
 
Haizzz, càng nói càng mắc cỡ :D Mr Quân có cách hay hơn nhiều, đu lên cho chùng sợi cáp rồi nhẹ nhàng rút chân ra

Phải dùng cái đầu trước cái tool :D

Hay! nhưng

Ậy! hấp hối trên cành cao mà cái đầu vẫn còn suy nghĩ được thì cả là một cực hình!:D

Dùng chút tàn hơi hát lên rằng:

"Tools ơi! tools ơi ..em đâu rồi!
Làm sao anh bây giờ ..hấp hối!"

Bài hát này có tên "Lần Đầu Lần Cuối" (Xin lỗi hương hồn Ns. Trần Thiện Thanh)
 
Something about Thehung: Lão này cố ăn để chứng minh với mọi người rằng cơm này ăn được. Trên đường về, lão mở gói giấy báo và ô kìa..chưa bao giờ mình thấy củ khoai lang nướng đen thui lại đẹp đến "ngần" ấy! (đẹp như Jennifer P. của lòng lão!:D). Lão một củ, lật lui lật tới, nhẽ nhàng lột....theo sự tưởng tượng của mình. Dĩ nhiên, BM được củ còn lại!:D

Củ khoai lang ngon nhất mà em từng ăn


picture.php
 
Last edited by a moderator:
Nắng ngập đồi cây xanh bóng phủ (Tặng Núi Chúa, thung lũng đầy nắng và những chỏm rừng già như chỏm tóc người đàn ông đầu hói)
Cánh chim trời sải cánh chao nghiêng (Đại bàng + Phượng hoàng đất tặng....ku Acc)
Người lữ khách chân dài bước vội (Tặng anh Vinh, anh Điệp +442)
Ánh chiều buông sương phủ phố buồn ( Tặng nhóm 2 lê lết về sau, tặng anh Cư vừa về đến lại quay ngược lên núi, tặng nhóm 1 ngồi gặm chả uống suối chanh mong đợi...ngậm ngùi...)
 
Bước tiếp bước chúng tôi xuống núi và không quên ngắm cảnh vật trên đường
picture.php


picture.php

Những con dốc lại hiện ra với những tiếng thở dài
picture.php


picture.php


Và cả một bộ lông của chú chồn xấu số nào đó nạn nhân của chiếc bẫy đã từng kẹp tachcafe kia
picture.php
 

Trên đỉnh con dốc này là nơi hai nhóm lạc nhau, Rẽ phải sẽ thấy Vịnh Vĩnh Hy đẹp như tranh vẽ là đường về, rẽ trái là đường...đi đâu không biết :D, vì không có gì để làm dấu cho nhóm "Mộng Năng" nên các bạn đã rẽ trái và "đâm đầu" vào "bụi rậm" và gỡ thêm gần 30 cái bẫy thú nữa. Vây mới thấy bình sơn xịt mà hôm chúng tôi leo hòn Nhọn hiệu quả thế nào trong việc đánh dấu khi đi rừng.
 
Lạc lối giữa rừng tập một

Lạc đường rồi.... hình như câu này suốt hai ngày nay nghe cũng mấy lần :)).
Đấy! Ngay sáng nay thôi, nhóm đi đầu hùng dũng do anh Điệp dẫn đường cũng đã vòng ra sau lưng chúng tôi vì lạc lối =))

Lưu luyến rời trạm nghỉ, nhìn lại lần cuối quanh cảnh quanh nơi hạ trại. Tất cả đã sạch sẽ tinh tươm...chúng tôi lên đường.
Rút kinh nghiệm việc tụt lại quá sau nhóm đầu, lần này dugiang thẽ thọt bàn với Điệp và anh Vinh việc cho hai mẹ con nhờ các bạn porter mang hộ đồ đạc (thức ăn đã dùng gần hết rồi, các bạn mang vác nhẹ hơn). Anh chàng Raklei trẻ tuổi sau khi cùng bạn xì tin mò cua bắt ốc, lại biết thêm mẹ con dugiang cũng thuộc nhóm dân tộc thiểu số nên hồ hởi nhiệt tình xung phong đứng ra thồ hàng.
picture.php

Bây giờ nhẹ bớt rồi, lại chủ yếu là xuống dốc. Hy vọng đi sẽ nhanh hơn. Khí thế ngùn ngụt bốc lên như chưa bao giờ được thế (c)
Nhóm "mộng năng" tình nguyện chốt đoàn. Chúng sau màn thụ phấn tập thể bỗng xích lại gần nhau hơn...cứ thẽ thà thẽ thọt (NT)...tám kinh khủng suốt đường đi. Đại loại là làm thế nào bỏ nhà đi phượt suốt cả năm, nên ấy chồng cùng đi phượt hay chả biết gì về phượt....
Sau khi tụt xuống một con vực sâu, rồi treo lên đầu dốc trong rừng già xảy ra màn lạc đường tập một.
Hai bạn Raklei đi cùng, một bạn đi sau một bạn đi trước, tự nhiên rẽ sang hai con đường khác nhau. Anh Vinh đi theo đường mòn bỗng dừng khựng lại "Hình như mình lạc đường rồi, anh vừa vướng phải cái mạng nhện"...Chết tui!!!
Nhìn lại con vực vừa vượt qua, nghĩ tới cảnh leo ngược trở lên thấy khủng khiếp quá. Tôi quay lại gọi thảm thiết nhóm bộ tứ "mộng năng" ...Cứu! Cứu!
Cả bọn đang định theo anh Danh rẽ sang đường khác, nghe tôi gọi vội leo theo xuống vực...
Anh Vinh nghiêm giọng "Anh Danh phải thống nhất đường đi. Bạn kia đi theo hướng này, anh đừng rẽ hướng khác, không thì các nhóm lại lạc". Dĩ nhiên là mọi người cùng đi theo hướng chúng tôi đang chỉ.
Hi hi... anh Vinh quay lại nói nhỏ với tôi "Chí ít thì mình cũng thành công trong việc thuyết phục tụi nó leo xuống đây ;)"
May quá Tí chuột vượt lên trước phát hiện dấu chém cây mới tinh, xác nhận chúng tôi đang đi đúng hướng. Hóa ra chỗ gốc cây đầu dốc ấy mọi người vượt lên bên trái còn anh Vinh vòng qua bên phải đụng cái mạng nhện nên tưởng chưa có ai đi qua.
Hú vía!!! Lại bám nhau tiếp tục đi và khuyến mãi là một dòng suối mát rượi mà bạn đi trước đang ngồi đợi.
Nhóm "mộng năng" có hình rửa mặt chỗ suối này không?
 
Last edited:
Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị, chúng tôi cũng không dám chủ quan nên mỗi thành viên mang hơn 2lit nước trên người, ba lô đã sẵn sàng và 4 đứa Mộng năng lại quyết định chốt đoàn cho nốt hành trình.

Sau lạ lắm, chúng tôi không mang cục đá nào, cũng như không tìm được viên kiêm cương nào nhưng sao cái ba lô lại nặng hơn lúc đầu ???? miệng tôi thì cứ lầm bầm như ông cụ, canary thì nguyền rũa cái đứa như tui vì suốt ngày cái miệng cứ bla..bla..bla suốt. Nhưng mà hành trình nào mà thiếu 1 trong 2 thì lại có đứa buồn...

Ba lô nặng + đi chậm ==> mệt thêm. Nên chúng tôi bàn bạc với nhau:
1. Nếu đi nhanh thì sẽ ít mệt hơn và nhanh chóng ra khỏi cửa rừng sớm, như vậy thì dugiang sẽ đ cuối và không biết bao giờ mới tới vì không có ai đằng sao để cổ vũ cho chị ấy.
2. Đi chậm lại, cứ đi 5 phút thật nhanh rồi ngồi nghĩ 15 phút để dugiang đi trước rồi đuổi theo. Đi như vậy vừa có thể nghĩ ngơi, vừa tạo cho dugiang 1 động lực cho suốt hành trình ( Ý chúng tôi là chị ấy sẽ không có cảm giác bị đoàn bỏ rơi).

4 đứa chúng tôi ( Thangdong, Jessy, Canary và tôi) đã chọn phương án 2. Thế là cứ cà tịch cà tang mà đi, vừa đi vừa 8 đủ thứ chuyện trên đời...nào là chiều nay mình được tắm tiên ở suối Lồ Ồ, rồi ra vinh Vĩnh Hy tha hồ mà ăn mà chơi...rồi những câu nói trách móc nhau " sau anh không đặt vé luôn cho em đi Ấn độ, sao em không đưa số hộ chiếu....ABCD gì gì đó mà vang cả núi rừng.

Leo hết con dốc này là trượt xuống những con dốc khác thật là tuyệt, vì khi đi về thì hầu hết là xuống dốc nên đi khả thoải mái hơn lúc đi vào. Cứ đi và gặp dugiang thì chúng tôi lại ngồi nghĩ thật lâu rồi lại đi tiếp và gặp dugiang lại nghỉ.....cứ thế lặp đi lặp lại...cho đến khi nghe tiếng dugiang la oai oái dưới dốc:

Lạc đường rồi....húuuuuuuuuu.......

Đang ngồi ngắm trời ngắm đất mà nghe tiếng hú của dugiang thì gấu Bắc cực đang ngủ đông cũng phải lòm còm bò dậy và thức giấc. Chúng tôi đáp trả lại và anh Vinh yêu cầu anh Danh tìm đường. Anh Danh đi tới, đi lui, đi xuôi đi ngược và nói theo hướng khác....tuy nhiên, Dugiang lại la làng lên: không chịu đâu, đi xuống được con dốc này là cả 1 quá trình rồi, giờ bắt leo lên là không trèo lên đâu nhá, tìm lại đường đi đi.

Xốc lại balo trên vai, tôi lặng lẽ lao đi tìm con đường mòn, nhưng chẳng thấy đâu, tìm thêm các dấu vết đi rừng xung quanh cũng không thấy...băng xuống dốc, trèo lên dốc, chui qua bụi rậm, bước lên cành cây....và la lên: Đi đường này, chỉ theo hướng dugiang đang đứng vì tôi phát hiện ra dấu vết của đoàn đi trước để lại cho chúng tôi.

Anh Vinh đứng kế bên ký hiệu làm dấu đi rừng nhưng anh ấy cũng không phát hiện ra, vì chưa bao giờ anh thấy, hoặc không để ý. Nhưng với tôi, khi đi vào rừng già là luôn luôn để ý đến các dấu vết để lại...tôi chỉ cho anh Vinh thấy dấu vạt vỏ cây rừng còn mới tinh của nhóm trước. Nở nụ cười thật tươi vì không phải quay đầu lại, Dugiang hí hửng lên đường tiếp và lần này thì tôi đi trước để tìm dấu vết....

Leo thêm mấy con dốc nhỏ, chạy xuống mấy con dốc to, chúng tôi đến được con suối nhỏ và nghe những tiếng chim kêu, suối chảy róc rách làm cho tinh thần chúng tôi thêm sảng khoái. Nhìn lại đồng hồ đã hơn 13h nhưng vẫn chưa gặp nhóm trước nên chúng tôi tranh thủ lên đường, vượt thêm 1 đoạn nữa thì chúng tôi gặp được Anh Dân, Dugiang con, Phuongnh và rei đang ngồi chờ chúng tôi ở ngay bìa rừng già.

2 mẹ con gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, ôm nhau thắm thiết và hôn hôn hít hít thấy ghê luôn vì leo trèo mấy ngày có tắm tiết gì đâu =)), nhưng tôi cảm thấy thật vui trước cảnh đó.

Ra khỏi rừng già là 1 đồi trọc không 1 bóng cây, chỉ có đá và nắng cháy da cháy thịt...nên chúng tôi không dám dừng lại nhiều, nhưng cảnh vật thật đẹp nên vừa đi vừa bắn tỉa...

IMG_1171.JPG


Hòn đá to, hòn đá nặng

IMG_1174.JPG


Đồi trọc trơ trọi đá và cỏ tranh, cây kia chết khô và lẻ loi giống như thân phận của ai đó

IMG_1182.JPG


Xa xa có được 1 cây đủ để 4 đứa chen chút nhau mà tránh nắng

IMG_1181.JPG
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,311
Bài viết
1,175,022
Members
192,036
Latest member
imperiaglobalgate
Back
Top