What's new

722 - Lết qua "Đại lộ Kinh hoàng"!

Chúng tôi vừa về đến Sài Gòn lúc 20h30 tối hôm qua kết thúc chuyến đi 3,5 ngày theo cung đường Sài Gòn - Bảo Lộc - Đà Lạt - (Dankia - Lán Tranh - Đưng K'Nớ - Đưng T'Ra - Đạ Long) - Buôn Ma Thuột - Đăk Nông - Đồng Xoài - Thủ Dầu Một - Sài Gòn.

Thông thường một cung đường hơn 800km đi trong 3 ngày thì cũng chẳng có nhiều chuyện để kể lể nhưng riêng chuyến đi này chúng tôi phải mất hơn 1 ngày mới vượt qua đoạn đường khoảng 50km in nghiêng gạch dưới bên trên :(

Và bé Dudi, thành viên nhí nhảnh nhất đoàn, đã đặt tên chuyến đi này là "722 - Lết qua đại lộ kinh hoàng!" :D

...
(đang viết tiếp)
 
Bé Dudi kể chuyện rất duyên mà đi bóng cũng rất lắt léo.

Cái lúc em và cu Den vào trong nhà "lịu tịu" nói chuyện với chị Hà thì bé ngồi ngoài phản vuốt râu ngắm các đồng bào gái lượn lờ ngoài đường còn lúc bọn em ra ngoài thì mình bé lại rón rén vào nhà thu xếp đồ đạc trong cái vali nhựa của mình. Cơ mà lạ một điều là chả nghe tiếng ai cười nói nói gì cả ... ứ hự :D

(vẫn chưa có điện nhá :)))
 
Thêm vài hình ảnh ở Lán Tranh

picture.php


Đây là xe Minsk nhá

picture.php


Ngạc nhiên

picture.php


Làm dáng

picture.php


Trên lưng cha

picture.php


Giao lưu

picture.php


Nghểnh cổ lên nào

picture.php


Ấm cúng
 
Last edited:
Trà, tuần trà làm đầu câu chuyện. Ông chủ nhà, tên Bẩy, pha trà dè dặt. Lạ thì dè dặt thui.

Cơ mà cái sự dè dặt hẳn còn là do cái sự xuất hiện bất ngờ của các vị khách lạ lẫm và hừng hực trong nhà ông, lúc ở nhà chỉ còn toàn đàn bà với con gái.

Tuần trà đầu, có vẻ như thăm dò, nhát ngừng dền dứ. Bác Den thì cứ ngồi bó gối chấm cơm thui:

IMG_7233.jpg


Em thì nhấp nhổm ne né, cứ như kẻ có lỗi vì cái sự đường đột. Thế mới bit bác Rì là người tài giỏi, bi bô lèo lái câu chuyện, bắt từ cái nọ sang cái kia. Những người lạ nhanh chóng tin nhau.

Một con ngan bị bẻ quặt cánh điều về, đưa ngay xuống bếp. Mấy đứa cháu lăng xăng nổi lửa.

Sang tuần trà thứ hai, giá băng tan, câu chuyện rôm lên trong tiếng xe Min Khù Khờ rú lên ở nhà bên cạnh, rồi rít vèo vèo như trong một cuộc đua, xé tan đêm lạnh. Mấy zai làng chữa xong chạy thừ mặt mày hớn hở dắt xe vào nhà:

IMG_7456.jpg


Nó cũng nằm im một chỗ như mấy đôi giày dưới gậm giường, như trâu làm thật ăn giả:

IMG_7240.jpg


Khổ thân mấy cái đồ vật này. Bọn em thì đợi cơm, còn chúng chẳng biết đợi cái gì.

Ông Bẩy, nhấp trà, rít thuốc như để cho tay chân mồm miệng nó khỏi thừa. Rồi ông gừ gừ lôi ở đâu đó ra cái cục này, cưng cứng, đen đen như mõm chóa:

IMG_7239.jpg


Cái gì vậy?
 
Last edited:
Em đã nghe nhiều chuyện chuốc nhau dã man. Đại khái, ở trên rừng người ta có lắm bài thuốc độc địa, cho vào một tý là khách lăn quay.

Giật mình nhớ lại những ánh mắt nghi ngại của ông chủ nhà. Biết đâu ông ta vẫn không tin bọn em chỉ là những lữ khách lỡ đường, mà có âm mưu gì đây. Thời buổi này, thiếu gì những màn kịch lừa đảo như vậy.

Mà đôi khi kẻ cắp chả cần tiền, chả cần đồ đạc không có gì đáng giá trong những căn nhà tuềnh toàng không cửa trên cái xứ vùng cao này.

Quyền lực của đàn ông là đàn bà. Những người đàn ông ở vùng sơn cước hay sa mạc heo hút thường ý thức được quyền lực ấy một cách mạnh mẽ hơn, bằng cách cảnh giác bảo vệ những người đàn bà của họ.

Biết đâu, những đứa cháu của ông ấy vừa thầm tâu lại chuyện bác Rì với bác Den vừa líu tíu với bà chủ Phó Đoan hấp háy này, nên ông ấy "mời" một món độc chiêu thì bỏ xừ.

- Cao trăn đấy - ông Bẩy nói- mà là nhà tôi tự làm.

- Tự làm là thế nào?

- Là mua trăn sống về, tự nấu... Rượu cũng tự nấu luôn, nhà nấu lấy...

Bác Rì, cũng là một bợm gượu, hai tay xoa vào nhau đến bốc khói, reo lên sung sướng:

- Chà, rượu tự nấu, cao tự làm, còn gì bằng...

Thông cảm với bác Rì, trông thấy rượu là tít mắt gồi. Nhưng chắc bác ý cũng chỉ phun ra những nhời ngoại giao mà thui. Không bit nữa, nhưng em thấy lần này bác ý có vẻ mất cảnh rác wá. Em sực nhớ đọc ở đâu đó rằng cao trăn là thứ đàn ông nên tránh xa, vì nó là một chất độc hại chuyên làm mất "khí thế".

Em vừa cất lời nhắc nhở, ông Bẩy ngước phắt lên nhìn, cái nhìn không còn sường sượng như lúc đầu, lướt qua có vẻ phẳng lặng mà ánh lên một tia chòng chọc...

Thôi đúng rồi, em nghĩ, gã sẽ cho anh em uống cái món này cho chắc, có là cướp của hung dữ đi nữa thì cũng không làm được gì khác, hehe...

Như để an lòng nhà chủ, bác Rì lái sang công dụng khác:

- Cao trăn này chữa bỏng tốt lắm đấy, xoa một phát là khỏi ngay...

- Ừa thì đúng gồi - em bẩu - Cơ mà... uống vào sẽ hỏng hết súng đạn...

Bíết mà không nói là bất nhân. Em phải nói, thật lòng rất mong muốn bảo vệ tất cả đàn ông thời nay, để mọi người khỏi lâm vào cảnh khóc bằng tiếng Mán, hay là khóc ngoài quan ải...

Ý em là chỉ muốn hoặc đổi thứ khác, cao gấu, cao hổ... không thì thà cứ quốc lủi còn hơn.

Gợi ý sát sạt đến thế mà cái nhà ông Bẩy này như điếc, chả nói chả rằng, cứ lẳng lặng cắm cúi nghiền cục cao:

IMG_7237.jpg


Rồi xoạch một phát, đổ uỵch đống bột cao, nghiền ra như bùn khô, vào chai rượu, lắc, rồi dứt khoát chiết ra:

IMG_7241.jpg


Đến nước này, em nghĩ, thôi ai uống thì uống, mình sẽ không rại... Tự cứu mìh trước khi trời cứu, nhưng em vẫn cố khuyên can lần nữa.

Đúng lúc ấy, bà chủ te tua từ bếp chạy lên, loáng thoáng nghe được câu chuyện, tít mắt lại, ngửa cổ trắng ngần ra phía sau, phá lên một điệu cười ranh mãnh...

- Hí hí hí, ôi xào, hừ hừ, làm gì có chuyện ấy, hí hí hí...

Đôi mắt lúng liếng của bà chủ, sắc như dao, liếc xéo ông chủ đến cháy tóc.

Ông chủ cúi gằm mặt xuống, chả phản đối cũng chả xác nhận điều gì.

Bác Rì hùa theo:

- Đấy, có sao đâu, có gì cứ hỏi bà chủ thì biết, nhỉ.

Bà Phó Đoan cười xé lên nghiêng ngả. Tiếng cười the thé như xé vải, làm rung cả tấm thân đẫy đà sau lớp áo hoa...

Em nhìn ra ngoài đường. Đêm buông đen kịt, se se sương phả vào nhà. Mấy bộ đồ ướt sũng mồ hôi em phơi nhà ngoài vẫn nhểu nước:

IMG_7496.jpg


Còn mồ hôi trong người em, vừa se, đã lại rấp rộn lên. Nóng phừng.

Chuẩn bị phải cắn răng uống thuốc độc.
 
Last edited:
Cái bác Liêng Hót Hà Giang này được mời sang. Bác ý là hàng xóm, cách một nhà, và là người hướng dẫn bọn em vào nghỉ tại cái nhà này.

IMG_7187.jpg


Mời vô, mời vô. Có hai mâm đàng hoàng, mâm dưới là đàn bà, con cháu, người làm. Mâm trên là các cụ...

Dzô! dzô!

IMG_7251.jpg


Một con ngan luộc, một đĩa đậu phộng rang, một tô canh rau cải... Ngon nhất với em lại là cái đĩa nhỏ khô cá, con nào con nấy bằng đầu đũa, được chiên qua lên.

Ngon không phải vì nó ngon, mà vì trên đường đi, ra nhiều mồ hôi, mất nước và mất muối. Cái món khô cá này mặn chát vì muối, nên thấy ngon như mèo mù vớ cá rán.

IMG_7248.jpg


Vẫn biết uống rượu ở vùng sâu vùng xa thì đừng có nói chuyện ứ ừ. Cơ mà kinh cái chai đùng đục như nước phù sa kia, cứ nghĩ tới cao trăn mà kinh.

Làm đôi ly cho phải đạo, em lấy cớ không uống được gượu nhiều, đòi chuyển qua bia.

Ác cái, bia cũng bị ép, mà rượu bia lẫn lộn nó cứ đòi đẩy nhau ra. Bác Den trốn sớm, ra ngoài ngó vào qua khe cửa:

IMG_7310.jpg


May có bác Rì giỏi chịu trận, đã thông kinh sử lại tài rượu bia, uống tỳ tỳ với bác chủ nhà, hết chai nọ đến chai kia.

Tay bắt tay, rồi tay bắt chân, nhoè nhoẹt:

IMG_7246.jpg


Hết rượu cao trăn, ông Bảy đem ra cái lọ này:

IMG_7254.jpg


Và giương mục kỉnh thách cả mâm: Đố biết cái rì ?
 
Last edited:
Bạn Den ( cứ nhầm là Đen mới lạ chứ ;) ) hồi xưa leo Fan cùng em nhìn gầy hơn bây giờ nhiều mà đã khỏe lắm rồi đấy, leo Fan mà còn cõng được cả 1 em ~ 50kg cơ nhá (NT) (c) .
Hồi đầu năm 2008 đi Tây Nguyên đường 14C lúc từ Buôn Mê về Đà Lạt cũng được mấy bạn thổ dân mách con đường này, bảo gần hơn 100km nhưng vừa nghe đến là các bạn giãy nảy lên kêu không đi :))

tớ cũng tý liều như thế, may mà ko đi đới, không thì tèo :)), thấy con đường trên bản đồ ngắn hơn định lao vào đi, nhg thằng bạn đi cùng dãy nảy lên ko đi vì chả biết nó dư thế nào hoá ra nó dư thế này đây, may thật, heeeee.
Kính phục các bác thật (beer)(beer)(beer)(beer)
 
Last edited:
Sáng mai, bọn em sẽ lại lên đường, dấn thân vào đoạn đường mới chưa biết sẽ khó khăn thế nào.

Sáng mai, ông chủ sẽ dẫn đám gia nhân zai vào rừng làm công chuyện, ở trong lán rừng mấy ngày.

Sáng mai, bà chủ cùng đám gia nhân gái sẽ ở lại trong căn nhà này, làm hòn vọng phu.

Cả ba bên cùng tấu lên bản: “Chỉ còn đêm nay đôi ta sẽ chia tay…”. Bà chủ hẳn sẽ thầm ca thêm bản “Đừng xa em đêm nay…”. Ông chủ rõ là hơi căng thẳng vì nghĩ đến việc phải … nộp thuế trước khi lên đường.

Có lẽ vì thế, và cả vì đã chếch choáng quen thân với đám khách lạ nữa, ông chủ mới đem cái lọ kia ra.

Người bảo bao tử nhím, người bảo ruột mèo… ui xời, đoán đủ kiểu.

Em đã từng nếm pín hổ (tức là chym hổ ấy), nó cũng trăng trăng, bờn bợt như vậy, nhưng nhỏ gọn hơn, dài và xoắn. Cái lọ này, em biết chắc không phải chym hổ gồi, cơ mà cũng đoán đại cho nó vui, vì cũng tắc tị hết, chả biết là cái của khỉ gì.

Cái gì cũng được, miễn là đừng có melamin hay là cái gì ấy có hại cho “tinh thần chiến đấu” là được.

Đang xôn xao đoán tới đoán lui, bà chủ phốp pháp loẹt lọet lướt tới, nguýt ông chủ ốm nhách một cái rồi nhoẻn cười mãn nguyện. Haha, thế thì được rồi, chơi luôn. Bà ý mà phải khen thì yên tâm gồi.

Hóa ra đó là cái túi xạ hương của con cầy hương. Cầy hương thì em xơi nhìu roài, thơm ngon kinh khủng, nhưng cái qúy nhất của nó là cái túi xạ thì chưa bao giờ được nếm, thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy.

IMG_7253.jpg


Cầy hương ngon, vì nó luôn được “ướp” xạ này, như người lúc nào cũng sức nước hoa thơm phức như múi mít. Con cừu có cái túi hôi, khi thịt, người ta phải tra tấn nó toát mồ hôi ra hết, rồi mới thịt. Lúc đó thịt cừu mới đỡ hôi. Nhưng con cầy hương phải làm ngược lại, giữ cho kỹ mùi mẫn.

Qúy lắm, thẻo nào bác Rì nâng như nâng trứng, hứng như hứng xạ hương:

IMG_7252.jpg


Tại sao quý?

Vì nó hiếm, đã đành! Người thịt cầy hương là thăn luôn cái khoản qúy nhất này rồi. Nhưng nó quý ở cái công dụng. Ông chủ bảo:

- Các chú đi qua khúc đường trên, có thấy cái cần cẩu không? Đấy, uống cái này vào “nó” sẽ thành cái…cần cẩu!

Bà chủ hic một cái, rõ là giãn mặt mày, nhưng (giả bộ) hứ, ngoắt, rồi le te chạy về phòng bên…
 
Căn nhà hàng xóm, nơi cũng có cánh cửa không khép bao giờ, hắt ra ánh sáng mờ ảo, lết ra đêm đen:

IMG_7301-1.jpg


Từ trong nó, vẳng ra tiếng ghi-ta bập bùng. Các zai dân tộc đang phèng phèng hoành tráng.

Lúc nãy, sửa xe Min Khù Khờ xong, họ không lấy tiền, vì chỉ có xiết con ốc và thêm vào một con ốc nữa cho nó chắc. Nhưng em ép mãi, rồi cứ giúi vào tay cái bác che chẻ 20 K, nói là để uống rượu cho vui.

Bên này, cái lọ rượu xạ hương cũng nhoằng một phát là cạn, mỗi người chắc được một ly.

Khà xong một phát đã đời ông cụ, ông Bảy mới hạ giọng thì thầm, chuyện rất quan trọng:

- Nó thơm lắm đấy. Toát mồ hôi cũng ra mùi thơm, càng toát mồ hôi càng thơm. Mà cái mùi này, hệ hệ, chị em là thích lắm … Thoang thoảng dễ chịu…

Bà chủ, người lẽ ra là chánh giám khảo, có toàn quyền phán quyết vụ này, lại đang ở phòng bên, không nghe thấy, nên cánh đàn ông càng có dịp ít suýt ra nhiều…

Cơ mà lạnh lẽo sương đêm thế này, lấy đâu ra mồ hôi để mà thử.

Chậc, thèm cái gì mà không có thì phải lấy cái khác mà đắp lại, cho nó quên đi.

Bắn một phát vậy, rắc rắc:

IMG_7272.jpg


Bà chủ lại luần quần đâu đó, cứ như nhấp nhổm chờ đợi điều gì, bèn tán vào:

- Hừm, mấy anh mà ở lại đây ít bữa, để bảo các em dân tộc nó lên nó chọn…

Quay sang chồng, bà chủ hic híc hỏi:

- À, hay là bảo đám mấy con bé… (tên dân tộc, chả nhớ)… nó lên, nhỉ.

Cái vụ này, nghe là lạ, mắt ai nấy sáng lên như trên núi gặp cá tươi. Kiểu gì cũng chắc mẩm phải là “được của ló”.

Hỏi rõ cho nó chắc: phong tục là gái được quyền chọn chồng, chứ zai (chỉ là cái đinh), chỉ có mỗi quyền chỉ đâu ngồi đấy, bảo làm gì thì làm ấy :)), cấm cãi.

Cơn sướng bùng lên từ tiềm năng, tiềm thức gì ấy, nhưng rõ là tiềm tàng, tiềm luôn thuốc bắc. Kẻ giơ tay, người giơ chân, háo hức tập thể dục, làm ruyên. Ai nấy lấy lại tư thế, chỉnh chang sắc đẹp, hồi hộp chờ các người đẹp tông dật đến, mong lọt được vào một đôi mắt mơ huyền nào đấy...

Bác Giang, nãy giờ im im, cất tiếng phán:

- Ừa, bảo mấy đứa ấy nó đến…

IMG_7249.jpg


Quay sang ông chủ nhà và đứa cháu, bác Giang uy nghi như một già làng trưởng bản, lệnh quả quyết:

- À, mà sang nhà thằng (…tên dân tộc, chả nhớ…) lấy mấy cái cồng chiêng sang đây.

Thuyền đã đóng đinh!

Chối cũng không được. Mà sao lại phải chối một cơ hội thưởng thức ở tầm cao chót vót, có tiền mua tiên cũng chả được này?

Choài, quá đã, làm quả "Nổi trống lên, rừng núi ơi", đê!

Máu thì cho nó máu nuôn!

Cơn lên, quả thật, nhiều khi tay cầm bầu rượu nắm khô, mảng vui quên hết nhời cô rặn rò…
 
Last edited:
Cứ theo lời kể của dân bản, cũng có vài đoàn xe máy từng qua đây. Có đoàn cào cào, có đoàn xe cỏ, cả chục chiếc. Nhưng họ chỉ đi qua, hoặc vào uống nước, chứ chưa ai qua đêm.

Hai bạn chai chẻ đi trước đoàn em gần 2 tuần, tưởng ra được khỏi rừng trong ngày, ai dè, qua được bản này, cũng chỉ đi được thêm mấy cây nữa, rồi phải qua đêm trong lán công nhân, ăn cơm nguội với mỳ tôm.

Có hai người lạ từng qua đêm ở bản này. Nhưng đó là hai người Tây. Họ đi bằng xe đạp, chỉ tính đi qua, nhưng phần vì đường xa, phần gặp ngay một cái đám cưới, được mời, họ ở lại luôn.

Và cái đoàn F-111 này của bọn em là những lữ khách Kinh đầu tiên ngủ đêm ở bản này. Bọn em không gặp đám cưới, nhưng lại có cơ hội làm đám cưới, hehe.

- Thế nếu được mấy cô ấy chọn, thì tiếp theo phải làm gì?- em thỏ thẻ hỏi bác Giang trong lúc đợi mấy cô và cồng chiêng tới.

- À, à, thì làm theo thủ tục dân tộc!

- Thủ tục thế nào?

- Thì làm đám cưới! Đám cưới thì…

Chời, em nghĩ, chả nhẽ không thể quất ngựa truy phong tiếp được à? Xe em đã sửa xong rồi mừ!

Bác Bảy cười khà khà:

- Đây này, tôi cũng vừa cưới vợ cho thằng cháu ở ngoài Bắc vào - ông nói và chỉ vào một cô đen đen, thô thô, nãy giờ vẫn im lìm như một cái bóng trong nhà:

IMG_7532.jpg


Cô ấy là người Cil chính gốc đấy! Bác Bảy nhấn mạnh như khoe.

- Nhưng mà … nếu chưa cưới ngay thì… (em cũng ham, nhưng lại hỏi cách đánh bài chuồn)

Bác Giang: À, à, à…

Căng. Người dân tộc thật thà lại chu đáo. Lớ phớ là bỏ *** chứ chả chơi. Em hướng sang phương án khác:

- Nếu các cô ấy không chọn mình thì sao?

- Úi xời, ai chứ các anh ý à - bà chủ nhà cất tiếng chen vào - là các cô ấy chọn ngay. Mà chọn là phải theo luôn ấy, ặc ặc, đàn ông mà làm gì có quyền, hì hì…

Bác Rì với bác Den đang trong cơn phấn khích. Mọi người bàn xem là khi các cô ấy sang, mình sẽ phải múa hát ra sao cho lọt con mắt.

Múa hát hử, hơi mệt… Hay là chỉ cần “hát vu vơ mấy câu nhạc tình”?

- Các anh chả cần phải làm gì. Các cô ấy coi có ưng không, thế thôi. Thế là xong!

Em ngước lên trần nhà lủng, nhắm mắt nhớ lại hình ảnh cái bản này:

IMG_7528.jpg


Thế là xong ư? Cái bản xinh xinh này có thể là nơi không cho mình cái quyền lựa chọn một quyết định còn quá sớm: Dừng bước giang hồ?

Và có thể nó sẽ trở thành “quê ngoại” của mấy đứa mũi rãi xanh rì mà lâu lâu mình sẽ phải về thăm quê với tinh thần đầy trách nhiệm:

IMG_7516.jpg


Em chợt nhớ câu thơ học từ thời phổ thông, sao mà lúc này nó vận vào đúng cảnh thế:

Nếu được làm hạt giống để mùa sau
Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa
Vui gì hơn người lính đi đầu
Trong đêm tối tim ta là ngọn lửa!


Hừ, nếu bi gờ làm ngọn lửa cũng ấm đây. Nếu bi giờ phải làm truyền giống cho đời sau thì cũng vui đây. Chả gì, chưa bác phượt nào làm được cái nhiệm vụ lịch sử gieo hạt giống cho đời sau vào một cô người Cil, hehe. Thế cũng đáng đi!

Em vận nội công cho lên máu và kín đáo kiểm tra lại cái “điểm tựa” của mình.

Tá hoả…

Chả thấy nó đâu cả!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,667
Bài viết
1,171,076
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top