What's new

[Chia sẻ] Bidoup đón giao thừa - Phước Bình chào năm mới - Vượt đỉnh Hòn Chan - Sống sót trở về

Bidoup đón giao thừa - Phước Bình chào năm mới - Vượt đỉnh Hòn Chan - Sống sót trở về

Lần đầu tiên chúng tôi đến thăm Bidoup là tháng 5/2009.

Trở về từ chuyến đi ấy, mỗi thành viên đều mang nặng trong lòng những hình ảnh không thể quên của núi rừng Bidoup, và điều khó quên nhất, chính là tình cảm chân thành nồng ấm mà các anh KL- những người ngày đêm canh gác cho rừng- dành tặng cho đoàn chúng tôi.

Tất cả những kỷ niệm ấy, cùng với một tình yêu núi rừng ”chân thành và không vụ lợi” (BM) , đã thôi thúc chúng tôi một lần nữa trở lại với núi rừng Bidoup, lần này là vào đúng dịp tết dương lịch 2010.

Sơ lược:

VQG Bidoup-Núi Bà: khu bảo tồn thiên nhiên Thượng Đa Nhim và Langbian được thành lập năm 1986, nằm trên địa bàn hành chính Huyện Lạc Dương và một phần Huyện Đam Rông, tỉnh Lâm Đồng cách thành phố Đà Lạt 50 km theo tỉnh lộ 723 (đường đèo Hòn Giao nối liền Đà Lạt-Nha Trang)

Vườn quốc gia Phước Bình : thành lập năm 2006, thuộc xã Phước Bình, huyện Bác Ái, tỉnh Ninh Thuận với nét độc đáo của hệ sinh thái rừng vùng núi cao tiêu biểu cho kiểu rừng khô hạn của tỉnh Ninh Thuận.
 
Last edited by a moderator:
BM Inc.

Từ lúc trước khi chuyến đi khởi hành, tôi đã nghe phong phanh gì đó về một loại thuốc thần có thể biến vũng trâu nằm trâu làm bậy thành nước uống được. Đến lúc này thì tôi mới được tận mục sở thị.

Sau khi ăn uống no nê, lão đại BM đứng dậy vỗ bụng cái đét lôi ra tờ giấy đọc quyết định thành lập nhà máy lọc nước BM Inc. Không quên kèm theo bài khuyến cáo về các tác hại của việc uống nước suối tự nhiên với hàng tỉ tỉ vi khuẩn trong đó.
Từ 2 tháng trước giám đốc BM đã một mình lặn lội thân cò sang tận nước Mỹ xa xôi để học tập công nghệ, nhập khẩu dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất. Với vốn điều lệ lên tới 20 gói Water Purifier 1 gói 10 lít cùng quá trình PR hoành tráng và công phu, công ty được thành lập đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thành viên.
”Vạn sự khởi đầu nan”, giám đốc BM kiêm luôn nhiệm vụ giới thiệu sản phẩm

picture.php


Nghe anh giới thiệu thì tôi hiểu sơ sơ nguyên lý hoạt động của nhà máy là thả bột vào nước, bột có chứa keo và hoocmon giới tính hấp dẫn các thể loại vi trùng, vi khuẩn. Sau khi bẫy được hết các các loại vi trùng thì tự vo thành cục chìm xuống đáy nồi làm vi trùng chết đuối. Đề phòng vi trùng chưa chết hết nên có thêm 1 công đoạn lọc qua khăn, với mục đích là làm vi trùng nào chưa chết đuối sẽ bị chết khô... vậy là khép kín quy trình.

picture.php


picture.php


Sau tuyển thêm 3 nhân viên năng nổ nhiệt huyết.

picture.php


Nhà máy sản xuất lô đầu tiên được 15 lit nước. Các thành viên lấy chai đứng xếp hàng nhận nước, cảnh tượng y như thời bao cấp mà e hay được nghe các bác già già kể chuyện.

Tuy nhiên có một số thành viên bày tỏ quan điểm cứng rắn với khoa học tiến bộ, cương quyết chỉ uống nước của ”mẹ thiên nhiên” ban tặng..
Đây là lãnh tụ phe chống đối, với cái nhìn đầy dò xét dành cho BM Inc.

picture.php
 
Lấy nước xong xuôi, lãnh đạo đánh dây thép thông báo có 15ph nghỉ ngơi, mọi người tản ra tìm chỗ rộng rãi lần lượt ngả bàn đèn làm một giấc. Cảm giác đặt lưng xuống nền đất lạnh nằm giữa cái nắng ấm áp thật là sướng tê tái không bàn phím nào tả xiết.

Nhóm bên kia không ngủ dành thời gian để 8.

picture.php


Khói hòa quyện với nắng.

picture.php


picture.php


Bầu trời xanh ngắt, rừng cây xanh ngắt.

picture.php


Đúng 15ph sau thức dậy.

Mọi người lấy nước xong xuôi vẫn còn dư hơn nửa nồi, giám đốc BM đứng dậy hô hào ủng hộ nhưng rồi lại ngán ngẩm ngồi xuống trước sự thờ ơ của mọi người. Vẫn mang ảo tưởng về một ngày đường sẽ kết thúc yên ổn bên bờ 1 con suối nào đó, mỗi thành viên trong đoàn trung bình chỉ giắt lưng 1 lit đến 1.5 lit nước. Kể cả các anh KL. Một sự chủ quan bao trùm tất cả mọi người, một lượng nước quá ít ỏi trong khi trước mắt chúng tôi là một đỉnh Hòn Chan cao gần 2000m đang cần phải vượt qua, và ngay đằng sau nó là núi rừng bạt ngàn của tỉnh Ninh Thuận- vùng đất khô cằn khắc nghiệt với lượng mưa ít nhất nước -quanh năm chỉ có cái nắng và cái gió..

Mọi người xốc lại balo, thu dọn rồi lên đường, bỏ lại sau lưng nguồn nước cuối cùng và hồn nhiên vui vẻ bắt đầu những thời khắc đen tối nhất của hành trình.

picture.php
 
Khi biết tôi đi rừng, ai cũng hỏi tại sao? Đi làm gì thế? Sao không lên Đà Lạt mà xem lễ hội hoa đẹp lắm... đi rừng thì được gì? Rừng có hoa không? Tự nhiên phải đày đọa thân xác thế...??? Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào, đơn giản vì tôi muốn đi, đi theo tiếng gọi của tâm hồn phiêu lãng bấy lâu bị kềm hãm, dù rừng thì chẳng có hoa, chỉ có cỏ khô và nắng cháy... Tôi muốn thoát ra khỏi xiềng xích những lo toan vụn vặt cuộc đời... Mỗi ngày đi làm, cơm nước, tiền nhà, tiền điện, tiền ăn tiền học... gánh nặng trĩu oằn vai... Tôi biết tôi cảm nhận được nhiều điều từ những chuyến đi, nhưng tôi không thể giải thích. Tôi trả lời những người hỏi tôi như thế rằng 'không có lý do nào cả, mục đích đi của mỗi người cũng đều khác nhau, cảm nhận được gì không ai dạy ai được, hãy tự tìm ra lý do riêng của mình, và hãy tự ... trả lời những câu hỏi tại sao, và nếu thật sự yêu thích thì hãy tiếp tục với con đường mình chọn.'
Tôi thật sự yêu quí những người bạn đồng hành, mọi người đã cho tôi nhiều niềm vui và hiểu thêm nhiều lẽ sống. Khi lầm lũi đi, tôi luôn ngước nhìn trời đất và tự hỏi mình đang đi đâu, tôi suy nghĩ liên tục về những việc mà hàng ngày mình không có thời gian nghĩ đến, về những gì đã qua, những người đã lướt qua đời tôi, đã ra đi và có lẽ chẳng bao giờ nhớ rằng tôi từng đi qua họ... Giờ này có ai nhớ đến tôi và tự hỏi tôi đang ở đâu? Giữa đất trời bao la tôi chợt thấy mình nhỏ bé biết bao. Và tôi cảm thấy yêu cuộc sống hơn bao giờ hết, khi ra đi tôi chẳng hứa trước điều gì, nhưng khi sắp về tôi đã chắc chắn 1 điều tôi sẽ còn quay lại, tôi sẽ quay lại với núi rừng, với bầu trời xanh và cỏ cây hoang dại...
Đôi khi, tôi tự mỉm cười vì tôi đang được ngồi cạnh những người mà lẽ ra chả bao giờ tôi gặp hoặc ăn chung 1 bữa cơm ấm áp như thế. Tôi không thể tin được những người quanh tôi họ có thể là 1 anh trưởng phòng, 1 anh giám đốc, 1 cô thư ký hay 1 thầy giáo ... mà mọi người vẫn phải cung kính dạ thưa. Giờ đây họ ở bên tôi và là 1 người bạn dễ thương, tôi có thể nói cười, hò hét, nhảy tưng tưng như trẻ nhỏ hay làm trò như ... khỉ con... mà chẳng lo ai dòm tôi với ánh mắt khác lạ, như nhìn 1 người điên trong thành phố! Nơi đây mọi thứ trở nên chan hòa, tâm hồn trở nên cởi mở, tất cả dường như trở nên thân quen và yêu mến nhau hơn. Tôi có thể ngồi nói hàng giờ về những gì tôi nghĩ, với 1 người mà trước đây 1 ngày tôi còn chưa biết tên. Con người bí ẩn trong tôi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy mình căng tràn sức sống, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách cam go của cuộc đời. Tôi an tâm và tự tin hơn, cuộc sống dường như trở nên dễ dàng và đáng yêu hơn bao giờ hết.
Những giờ phút mệt mỏi, đói khát, những ánh mắt động viên, khích lệ nhau bước đi hết con đường... những miếng bánh chuyền tay, những giọt nước hiếm hoi giữa cơn khát cháy... có thể nào nói hết tình nghĩa giữa con người dành cho nhau, dù chẳng chung dòng máu, dù chẳng là anh em...

Rùa ơi rùa ơi, đọc bài em viết chị bỗng rưng... muốn khóc, nhớ mọi người quá!!!

Khi đọc những suy nghĩ và cảm nhận của Yan tôi thấy thèm quá, thèm một lần được như Yan được đi phượt cùng với những người cùng có sở thích hơi khác người và dễ cho bị khùng với những người ngồi văn phòng. Cuộc sống với nhiều lo toan và dè chừng, những ứng xử hằng ngày khiến con người mình như khô khan và không còn thực sự là mình. Chỉ có khi về với thiên nhiên hòa mình cùng thiên nhiên với những người tuy không thân quen từ trước nhưng cùng chung sở thích thì mình mới thật sự là mình thật sự được giải tỏa những căng thẳng .
Tôi cũng đã từng được đi du lịch cùng những người bạn thân được đến, nói và làm những điều mình thích trong suốt chuyến đi mà không hề thấy cần phải giữ kẻ với ai, lúc đó cả tôi và bạn bè đều nhận ra một con người thật khác trong tôi.
Tôi không được ở SG để được dịp tập luyện để tham gia chuyến đi của các bạn nhưng tôi luôn theo dõi và cảm thấy thật vui theo những chuyến đi của các bạn. Mong một ngày được đi cùng các bạn trong những chuyến đi đầy ý nghĩa như thế! cảm ơn các bạn đã viết những bài thật hay để tôi được theo dõi và vui lây!
 
Last edited by a moderator:
Đúng ra thì sẻ cắm trại tại nơi có nguồn nước, vì thế mà mọi người chủ quan. Lúc ấy, chỉ mình và Tí Chuột vẫn tiếp tục sử dụng nước suối, vì mất công tuột xuống suối và mình cũng uống nhiều nước( vừa ăn bánh mì xong, nên nghĩ là uống nước nhiều cho nó nở ra)nên mình lấy koảng 2l nước.
 
Trong lúc nhà máy xử lý nước BM Inc đang lọc nước, mọi người thì đang nhỏ to bàn tán với nhau là có nên đầu tư cổ phần vào nhà máy này không khi mà cổ phiếu đang liên tục rớt giá, địa ốc thì đóng băng mấy năm nay, USD lại nhấp nhô tăng giảm liên tục, sàn vàng thì đóng cửa...đầu tư vô cái nào cũng gặp rủi ro hết, do đó đại đa số dân lướt sóng đều chọn nhà máy nước này đầu tư vào. Mỗi người ai nấy cũng lấy đầy nước cho mình từ 1- 2 lít nước, chỉ riêng anh Dumien, Lengkeng và tôi thì tuyệt đối không đầu tư vào nhà máy này. :D

P1050290.jpg


Tôi là đứa mà anh BM kêu lấy nước đầu tiên, nhưng tôi từ chối 1 cách nhẹ nhàng vì tôi vẫn thèm nước suối hơn, cái cảm giác được tu một ngụm nước suối mát lạnh thật sảng khoái, kèm thêm chút hương vị của núi rừng thì còn gì hơn. Tôi thấy anh hơi buồn nhưng anh ấy cũng hiểu tôi vì biết tôi mê uống nước của Mẹ thiên nhiên, và anh Du miên, Lengkeng cũng không ngoại lệ.

Picture%20241.jpg
 
Cảm nhận của tôi!

Suốt chuyến đi và cho đến tận bây giờ tôi vẫn tự hỏi và ngạc nhiên về sự dễ dàng uống nước suối của mình như thế. Tôi uống không chút đắn đo hay ngại ngùng gì. Dù đôi khi cũng hơi đượm chút lo lắng về sự an toàn của nước. Nước suối thiên nhiên mát rượi, long lanh như những giọt sương. Cảm giác được soi bóng trên dòng nước trong, uống từng ngụm nước mát lành mà từ bé đến giờ lần đầu tôi được nếm trải. Bao khát khao, mong chờ được thỏa sức rưới tràn khắp lối, vương trên khóe môi còn đọng giọt nước chưa kịp nuốt, sức sống tràn về như cơn lũ cuốn tung đập ngăn, chảy tràn không thương tiếc qua từng mạch máu rung nhịp đồng hành ...

Có tin được không, khi bạn đi trong rừng, nắng và gió hòa quyện trong không khí thơm lành mùi gỗ, mùi cỏ cây và những tán lá xanh mướt không vương chút bụi đời. Tôi bước đi mà tưởng như mình đang lạc lối, không thể ra về... cứ muốn đi mãi, đi hoài... mong rừng đừng bao giờ hết... Cỏ ở đây cũng mát hơn những thảm cỏ tôi đã từng gặp bên hông nhà, bên vệ đường tôi đi qua mỗi ngày hay trong những công viên nhân tạo... Khi đi trên những triền núi, tôi tưởng tưởng 1 ngày nào đó, tôi sẽ đứng dưới sườn đồi xa kia, ngước nhìn lên cao và tưởng lại những bước chân cheo leo mình đã đi tới như thế nào? Đã bao giờ bạn tự hỏi, đi trên một triền núi nghiêng nghiêng trông mình sẽ thế nào không? :p Cảm giác thật tuyệt, những bước chân liêu xiêu, nghiêng nghiêng bên bờ dốc mà nếu ngả xuống bạn sẽ lăn tròn lăn tròn... như quả bóng rơi...:)

Đã có 1 người bạn nói rằng 'đi rừng không ngại, nhưng chỉ ngại sự vệ sinh cơ thể trong rừng không... đảm bảo, nên chị ấy rất e ngại...' Tôi chợt bật cười về điều đó, chị ấy nói rất đúng, ở trong rừng lấy đâu ra xà phòng, bông tắm, dầu gội... lấy đâu ra nước nóng và vòi sen... Tôi giải thích rằng, ở trong rừng mát lắm, chị sẽ chẳng thấy nóng, chẳng thấy mồ hôi rin rít trên da người như ở thành phố đâu. Cơ thể mình rất mát và chẳng cần gì phải nước nóng vòi sen chi cả...hehe... Sự hoang dã đã thấm cả vào hồn vào tim tôi... Giấc ngủ đêm lăn lộn bên đống lửa hay nhẹ rung trên võng giăng... luôn khác với chiếc giường hồng êm êm nệm ấm...ru 1 đêm trăng sáng gió luồn khắp gối chăn. :D

Có phải đâu, sống trên đời cần hưởng thụ những niềm vui, những thiết bị hiện đại ru đời say cơn mơ hào nhoáng... mà rừng hoang không đem lại cảm giác bóng lộn và đẹp đẽ... chỉ là những tán cây đu đưa nhẹ ngân giọng hát, lớp lá khô xào xạc dưới gối lưng, cỏ rung rinh nhẹ cọ má em cười, tựa gối mỏi cây đỡ em nghỉ giấc... mềm mại và dịu êm, hiền hòa và thơm mát, thiên nhiên luôn cho ta những điều mới mẻ, khơi nguồn sự rung động của mọi giác quan tưởng như đã mòn mỏi chán ngán... cái sự đời. Ngọn gió mát thoảng đưa dìu ta đi nhẹ bước...;)

Hãy đi và cảm nhận...
 
Last edited:
He he! không phải lúc nào Mẹ Thiên Nhiên cũng trong vắt, ngọt lịm cho các bạn uống! Còn nhớ chuyến đi trước, những con suối và thác - nguồn của Mẹ Thiên Nhiên K'rong No - đã cho chúng tôi cảm giác sảng khoái của Người. Chuyến đi này phải nghĩ đến "cái nhà máy nước" BM Inc. vì đã lường trước tình huống xấu là các con suối của rừng khô hạn Ninh Thuận sẽ hoàn toàn cạn nước, do đó khả năng phải đào giếng hoặc xử lý vũng trâu nằm là rất cao. Con suối đoàn chúng tôi dừng lại ăn trưa thật ra rất trong, nhưng dòng chảy rất chậm nên khả năng tích tụ chất độc từ lá rụng và ký sinh trùng rất cao. Chưa có một báo cáo nào về phản ứng phụ của cả hai nhóm. Nhưng gần đây có thành viên của "trường phái Mẹ Thiên Nhiên" phải vào bệnh viện do nghi ngờ ngộ độc, rối loạn tiêu hóa...phải chăng Mẹ Thiên Nhiên đã lên tiếng?:D.

@All: sẽ có một chuyến đi trong năm nay qua vũng trâu nằm!;)
 
Last edited:
Chưa có một báo cáo nào về phản ứng ứng phụ của cả hai nhóm. Nhưng gần đây có thành viên phải vào bệnh viện do nghi ngờ ngộ độc, rối loạn tiêu hóa...phải chăng Mẹ Thiên Nhiên đã lên tiếng?:D.

@All: sẽ có một chuyến đi trong năm nay qua vũng trâu nằm!;)

Sau 1 tuần cho chuyến đi, bổng nhiên sáng nó thức dậy, bụng lên cơn đau dữ dội, nó vẫn chưa ăn cơm nguội sáng mà ngày nào nó cũng ăn, nó chưa bao giờ ăn hủ tiếu, phở hay loại gì khác ngoại trừ chén cơm nguội mà đêm hôm trước nó để lại cho buổi sáng hôm sau. Nó cứ nghĩ là do tối qua ăn ít nên bụng đói cồn cào thôi, rồi nó lại ăn cơm nguội, và đi làm.

Vô cơ quan, bụng nó cứ đau âm ỉ, mặc dù trước khi đi làm nó đã uống 1 viên Motilium và 1 gói Phosphalugel, nhưng nó cứ đau, quặn lên từng cơn làm nó cảm thấy choáng. Dự định ra về để khám bệnh, nhưng hôm đó nó có cuộc họp khá quan trọng mà nó phải chủ trì, nên không thể nào delay lại được. Nó cố gắng nén cơn đau, và khi cuộc họp kết thúc thì nó không thể nào nán lại được. Vào bệnh viện, các bác sỹ, y tá chăm sóc nó thật tốt với đủ thứ dịch vụ, và khi bác sỹ đến và phán cho nó 1 câu: " Chú bị ngộ độc thức ăn" X(.

Nó thật sự choáng thiệt, vì có ăn cái quái gì đâu mà ngộ độc, nhưng nó vẫn cười cười và cảm ơn bác sỹ chuẩn đoán nó. Cầm đơn thuốc trên tay, nó chạy 1 mạch về nhà, nốc thêm 1 gói thuốc tráng bao tử, thêm 1 viên giảm đau và ngủ thêm 1 giấc và hết đau. Mà nó có mua thuốc theo toa đâu, vì nó biết rằng nó bị đau bao tử do nó hay uống beer, uống rượu và ăn uống thất thường thôi. :D
 
Last edited:
He he! không phải lúc nào Mẹ Thiên Nhiên cũng trong vắt, ngọt lịm cho các bạn uống! Còn nhớ chuyến đi trước, những con suối và thác - nguồn của Mẹ Thiên Nhiên K'rong No - đã cho chúng tôi cảm giác sảng khoái của Người. Chuyến đi này phải nghĩ đến "cái nhà máy nước" BM Inc. vì đã lường trước tình huống xấu là các con suối của rừng khô hạn Ninh Thuận sẽ hoàn toàn cạn nước, do đó khả năng phải đào giếng hoặc xử lý vũng trâu nằm là rất cao. Con suối đoàn chúng tôi dừng lại ăn trưa thật ra rất trong, nhưng dòng chảy rất chậm nên khả năng tích tụ chất độc từ lá rụng và ký sinh trùng rất cao. Chưa có một báo cáo nào về phản ứng ứng phụ của cả hai nhóm. Nhưng gần đây có thành viên của "trường phái Mẹ Thiên Nhiên" phải vào bệnh viện do nghi ngờ ngộ độc, rối loạn tiêu hóa...phải chăng Mẹ Thiên Nhiên đã lên tiếng?:D.

@All: sẽ có một chuyến đi trong năm nay qua vũng trâu nằm!;)

Anh BM chí phải. Hôm đầu mình cũng không dám uống vì mình quan sát thấy là trong nước không có lăng quăng, hay các loại thủy sinh vật nào hết, mà như vậy thì thường là do nước có chất gì đó như thuốc trừ sâu, hay thuốc bảo vệ thực vật từ đâu đó trôi đến, nên chỉ uống nước đã nấu chín. Còn lúc ở đây, vì chờ nhà máy nước sản xuất lâu quá, mình liều thân uống thôi, nhưng bụng cũng lo ngay ngáy.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,063
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top