What's new

[Chia sẻ] [Bình Nhưỡng Du Ký] Bắc Triều Tiên không tin vào nước mắt

Bởi họ tin vào sức mạnh tự cường, vào nội lực quốc gia, vào những phấn đấu bền bỉ không ngừng của một dân tộc đã có nhiều nghìn năm lịch sử cổ đại, đồng thời trải qua cuộc chiến tranh vệ quốc kháng Nhật oanh liệt gần 80 năm, ngày nay lại chịu đủ mọi áp lực từ nhiều phía nhưng người dân Bắc Triều Tiên vẫn sống, học tập, lao động, và xây dựng đất nước của mình để tự hào mà nói với Thế giới rằng nước mắt 2 miền chỉ dành cho ngày thống nhất.

Chúng tôi không ai viết báo, làm chính trị, hay thuộc các tổ chức nhân quyền; chúng tôi là những khách du lịch từ Việt Nam đến Bắc Hàn với tinh thần cầu thị, để được biết nước bạn ra sao, để một lần nghe tiếng nói từ phía "bên kia" sau quá nhiều thông tin áp đặt một chiều. Tưởng rằng sẽ là "nghệ thuật sắp đặt và diễn" hay chí ít cũng là "một vé đi tuổi thơ" để thấy lại những khó khăn thiếu thốn của một thời Việt Nam bao cấp nhưng những gì chúng tôi được thấy và tiếp xúc trong chuyến đi ngắn ngày lại khơi nguồn cho những cảm xúc yêu quý, thông cảm, trân trọng, và kính phục những gì người dân Bắc Triều Tiên đã và đang gây dựng từng ngày.

Một vài hình ảnh Bắc Triều Tiên trên đường tàu chạy từ biên giới Trung-Triều vào thủ đô Bình Nhưỡng:

IMG_1000584.jpg


IMG_1000590.jpg


Vũ điệu Arirang hoành tráng đón chào du khách, như lời hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi nhắn nhủ trước khi đoàn lên tàu về nước: "Tôi mong các bạn sẽ không bao giờ quên màn trình diễn Arirang, và hãy giới thiệu thêm nhiều bạn bè Việt Nam đến với Triều Tiên!"

IMG_8364.jpg


IMG_01395.jpg


IMG_8824.jpg


Phải chăng người Bắc Triều Tiên chỉ sống trong vinh quang quá khứ?

IMG_0722.jpg


... chắc hẳn rằng không, chúng tôi tin ngày mai tươi sáng hơn đang được họ viết ngay từ hôm nay:

IMG_9486.jpg
 
@ vũ thị bích hằng: ukie bạn, sau khi các bài post về chuyến đi kết thúc (cũng sắp rồi :D), mình sẽ chi tiết cho bạn các giá cả và tiền bọn mình đã chi phí ra sao, hy vọng giúp đc bạn phần nào :)
 
Ối giời ơi, ngôi chùa đẹp quá. Mấy bức tượng Phật cũng thật khác lạ, cách sắp xếp tượng cũng khác Việt Nam mình nhiều. Các thủ ấn của tượng cũng khác, chưa nhìn thấy bao giờ.
 
Phải nói là đoàn Việt Nam làm công tác dân vận cực tốt :)
Thực ra cũng chẳng có gì khó khăn, bản thân các bạn vốn dĩ đã thân thiện nên chỉ cần mình mở lòng là sẽ tìm được tiếng nói chung. Gặp ai đoàn cũng vẫy tay cười hớn hở, các bạn lính đang đứng gác nghiêm trang thấy 1 lũ lòe loẹt nhí nhố cũng tủm tỉm cười, có bạn thấy mình trêu còn nháy mắt trả lời. Vui phết :))
Quà cáp thì có đáng gì đâu, vài bánh xà phòng, thuốc lá, kẹo bánh....., nhưng đi đến đâu đoàn cũng tặng các bạn một chút, gặp phụ nữ thì bảo gửi thuốc lá cho chồng, gặp bạn trẻ thì kêu tặng xà phòng cho mẹ.... Cho nên đoàn đã cuỗm hầu hết các hdv của đoàn khác sang giao lưu và buôn chuyện, âu cũng là phát huy tinh thần quốc tế vô sản, và tinh thần này đang được duy trì bằng những lá thư gửi đến nước bạn ;)
 
Topic quá tuyệt vời !. Xin lỗi tất cả các chủ thớt vì mình đã ngồi xem đến mờ mắt mà không kịp nhấn cảm ơn. Quả thực trước khi đọc đến topic này mình hoàn toàn nghĩ khác về BTT. Lần nữa xin cám ơn các chủ thớt. Mình đã chia sẻ thông tin du lịch BTT này cho mấy người bạn có máu ( phiêu lưu và ....tiền ). Riêng mình thì chưa đủ...máu. Ôi nói đến đây sao tui lại ghét lão Sơn TT thế nhỉ ( ganh tị nên ghét đấy thôi ). Khoái giọng văn của lão nhưng vẫn ghét.
Khi nói về thời kỳ bao cấp của Việt Nam, mẹ tôi thường kết luận bằng một câu " ôi cái thời khốn khổ !". Bố tôi liền bổ sung thêm " phải nói là khốn khổ - khốn nạn mới đúng chứ ". Nghe đến đây chắc các bạn nghĩ rằng bố mẹ tôi rùng mình khi nghĩ về thời kỳ bao cấp đó ?. Không phải đâu bạn ạ. Mặc dù bố mẹ tôi hoàn toàn không muốn Việt Nam trở lại thời ký đó. Nhưng chắc chắn rằng dù cuộc sống thời kỳ đó cực kỳ thiếu thốn nhưng ấm áp tình người hơn bây giờ rất nhiều. Tất nhiên đến đây thì cũng sẽ có bạn cười hô hố. Tùy bạn thôi !.
Bạn đang sống ở Việt Nam ?, Bạn có chắc bạn biết rõ tình hình Việt Nam ?. Bạn có chắc mọi bình luận của bạn về các vấn đề của Việt Nam là chính xác ?
Ngay hiện tại bây giờ trên Internet vẫn đầy rẫy các bậc "nhân sĩ yêu nước" suốt ngày kêu gào cộng đồng thế giới tẩy chay buôn bán với Việt Nam để Việt Nam cũng " mạt rệp" như BTT vậy. Chao ôi ! nghĩ nếu có ngày nào đó Việt Nam mình cũng như Lybia hiện nay và mấy ông nội " nhân sĩ" đó được đưa lên làm tổng thống Việt Nam nhỉ
 
Last edited:
Ừ công nhận là sau bài viết của bạn YIKA cũng như hình ảnh minh họa của bạn về đất nước và người dân Triều Tiên, mình thật sự có cái nhìn rất khác và thay đổi hoàn toàn về đất nước đó. Tuy họ còn rất khó khăn trong xây dựng đất nước nhưng họ đã làm được những điều mà mọi người phải nể phục bằng ý chí và lòng tin của mình. Họ có một chương trình văn hóa nghệ thuật đáng ngưỡng mộ. Một khải hoàn môn để đời mà Việt nam không có ( mình tìm mãi chẳng thấy VN có một công trình nào như thế cả để đánh dấu, hay tại mình còn thiếu hiểu biết?). Cảm ơn bạn và mọi người trong đoàn của bạn về tất cả những cảm nhận đấy lạc quan về đất nước con người Triều Tiên.
 
Tạm biệt Bắc Triều Tiên

Đêm thứ 3 giữa Bình Nhưỡng ... chúng tôi đã nghĩ mình sẽ mất ngủ vì trằn trọc với những tình cảm dành cho Bắc Triều Tiên dù mới trải qua mấy ngày ngắn ngủi, nhưng trái lại, giấc ngủ đến rất nhanh và gần như ngay lập tức. Sáng ngày thứ 4, mây mù giăng kín Yanggakdo, trời mưa lâm thâm, khách du lịch đứng hút thuốc chật cả sảnh trước khách sạn nhưng không ai hối hả lên xe, họ cứ nán lại chậm rãi thưởng thức dư vị của không gian mát mẻ sáng đầu ngày, không còi xe, không tiếng ồn, không điện thoại, không tin nhắn, không cả những vướng bận âu lo ...

Bác già quay video đưa chúng tôi chồng đĩa DVD, mọi người hối hả nhét vào đầu máy trên xe và bật lên xem, khúc nhạc dạo đầu cắt từ những cuốn băng thu chục năm có lẻ chát chúa vang lên, nhưng khi đến phần nội dung chính thì chất lượng rất tốt và lồng nhạc sinh động. Chúng tôi rất thích và mải mê xem cho đến khi xe dừng, ga tàu Bình Nhưỡng đã ở trước mặt:

IMG_4503.jpg


IMG_4505.jpg


IMG_4507.jpg


Mưa vẫn lây rây, chúng tôi hối hả kéo valy vào bên trong khu chờ để đợi bạn nữ tour guide của đoàn xếp hàng mua vé, phòng chờ ga tàu khá đơn giản nhưng gọn gàng, vài hàng ghế gỗ phủ khăn ren trắng để mọi người nghỉ chân, nền lát đá phiến tối màu trong khung cảnh trời mưa càng thêm xám xịt, nổi bật nhất trong phòng chỉ có tấm ảnh Kim Nhật Thành chụp cùng công nhân ngành cơ khí:

IMG_4511.jpg
 
Tạm biệt Bắc Triều Tiên

Quang cảnh phía bên trong sân ga Bình Nhưỡng:

IMG_4522.jpg


IMG_4520.jpg


IMG_4524.jpg


Đoàn tàu chúng tôi đi gồm cả các toa cho người dân Triều Tiên và toa cho khách du lịch nên tàu rất dài. Lúc này khách du lịch vẫn chưa nhận lại được passport, phải đến sát biên giới Trung-Triều, ga Tân Nghĩa Châu, thì hải quan Bắc Hàn mới trả lại passport và những đồ đã thu khi vào cho du khách:

IMG_4527.jpg


IMG_4525.jpg


Đợi chúng tôi yên vị trên khoang, cô bé hướng dẫn viên đi cùng đoàn hòa vào đám đông người ở lại, chỉ có 1 anh tour gide sẽ đưa mọi người đến ga biên giới. Và khi con tàu bắt đầu rùng mình chuyển bánh, gần như đồng loạt không chỉ có chúng tôi mà tất cả khách du lịch trên khoang đều thò tay qua cửa sổ vẫy chào tạm biệt ...

IMG_4526.jpg


IMG_01930.jpg
 
... Ngoài trời mưa đã nặng hạt, Bình Nhưỡng đã lùi lại rất xa, đồng quê Bắc Triều Tiên đang chạy song hành cùng chúng tôi.

IMG_01936.jpg


IMG_01933.jpg


Ngày xưa, cái ngày xưa gian khó mà không người Việt Nam nào quên được đó, mỗi bận trời chưa chuyển mưa là tôi lại có phản xạ đưa ngón tay lên mút rồi giơ ra xem gió đang thổi theo chiều nào, vì nhà tôi xây dựa vào 1 nhà khác cao hơn, nếu gió xuôi thì mưa không hắt mạnh lên mái, còn nếu gió ngược thì chắc chắn là dột nặng. Nhìn trời mưa ở Bắc Triều Tiên không hiểu sao tôi lại nhớ ngày bé của mình đến thế, đói kém lắm nhưng thanh bình vô cùng hoặc giả tôi còn quá nhỏ để hiểu hết những gánh nặng cơm áo mà bố mẹ tôi phải trải qua hàng ngày. Nhưng sau này mỗi khi nhắc về nó, bố mẹ tôi đều rưng rưng, không ai chối bỏ quá khứ mà thay vào đó là cái nhìn cảm thông và càng thấy hạnh phúc hơn vì đã cùng nhau vượt qua, vì chung 1 niềm tin không dễ gì cắt nghĩa. Tôi thầm cảm ơn Bắc Triều Tiên đã giúp tôi bắt kịp tuổi thơ bao cấp đó, thấy lại mình của ngày cũ khó khăn. Những năm tháng mà sau này người ta hay ngâm nga "sống nghèo nhưng vẫn thanh cao, gian lao nhưng vẫn dạt dào niềm tin", mới nghe thì có vẻ lạc quan tếu nhưng sự thực quê hương tôi đã từng sống thế, những người thân của tôi đã từng sống thế, tôi tin những người Bắc Triều Tiên đang sống thế.

Người ta ném đồng xu xuống đất để tin rằng còn có ngày quay lại nơi đó. Chúng tôi không ném gì xuống cả, chúng tôi tin mình đã lưu lại ấn tượng tốt với những người chúng tôi có dịp gặp qua trong chuyến đi và mong chờ lần sau hội ngộ sẽ vẫn là những nụ cười đón chúng tôi nơi biên giới. Bản thân tôi định viết nhiều cho Bắc Triều Tiên nhưng quả là quá khó, vì có nhiều điều để viết mà thời gian và năng lực thì có hạn. Những người chưa đến nơi đây có khi còn viết được nhiều hơn chúng tôi nữa. Bao nhiêu cái nhìn "thấu hiểu" về bần hàn đói kém, về hiếu chiến hung hăng, về xin ăn quốc tế tôi xin gửi lại hết theo gió mưa, chỉ giữ lại cho mình vài điều đã kịp trải nghiệm trong mấy ngày qua.

Sẽ là 1 Bình Nhưỡng hiếu khách và luôn rộng mở cho bè bạn quốc tế, nhất là người Việt Nam, đến du lịch:

IMG_0299.jpg


Sẽ là khúc ca Arirang rộn ràng hoành tráng những ngày tháng 8:

IMG_0300.jpg


Sẽ là một đất nước kiêu dũng trong cuộc kháng chiến vệ quốc chống phát xít. Như trong những tác phẩm về chiến tranh Việt Nam, nhà văn Bảo Ninh đã tri ân cho những cuộc đời mà tuổi trẻ của họ đã kinh qua dấu ấn thời đại của dân tộc, dấu ấn mà sau này dù có nỗi khổ nào của ngày hôm nay cũng không sánh bằng những đau khổ đã trải qua và trái lại, mai đây dù được sống sung sướng tới thế nào cũng chẳng hạnh phúc nào bằng hạnh phúc ngày đã qua; tôi tin dân tộc Triều Tiên cũng có những phút giây vinh quang hào hùng như thế!

IMG_01916.jpg


Và hơn tất cả sẽ là những khuôn mặt của thế hệ Bắc Triều Tiên kế cận mà chúng tôi đã gặp và chào hỏi trên đường:

IMG_9420.jpg


IMG_9466.jpg


Có thể cuộc sống ngày hôm nay của lớp trẻ này chưa được trọn vẹn, bởi không ai chọn được quê hương, bởi dấu vết quá khứ và kế thừa văn hóa vẫn đang nặng trên tấm huy hiệu đeo trước ngực của cha mẹ các em, nhưng các em sẽ còn làm được nhiều điều mà thế hệ trước chưa làm được, để có hạnh phúc riêng mình, để sống vui tươi và đầy khát vọng hơn vì thế hệ các em đang sinh sôi trên chính mảnh đất quê hương mình, một Bắc Triều Tiên không tin vào nước mắt.
 
Không biết nói gì hơn, cảm ơn bạn yilka và các bạn đồng hành rất nhiều. Ngoài những hình ảnh rất đẹp về BTT mà các bạn đã chia sẻ, mình còn cảm nhận đc những hình ảnh còn đẹp đẽ hơn trong tâm hồn của các bạn. Chúc các bạn mạnh khỏe và có thêm nhiều chuyến đi đầy ý nghĩa nữa.
 
Cảm ơn các bác đã chia sẻ những hình ảnh đẹp và những câu chuyện thật về một đất nước còn nhiều bí ẩn.
Đây hẳn là một chuyến đi vô cùng thú vị.
Em cũng sẽ cố gắng lập kế hoạch dần cho vụ này mới được vì thời gian và kinh phí cho chuyến đi này không quá khó so với trước đây em tưởng.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,430
Bài viết
1,175,890
Members
192,104
Latest member
lyhoangbaothy
Back
Top