Côn Đảo có gì không?
Có người bảo: Côn Đảo chẳng có khỉ gì ngoài khỉ.
Côn Đảo có gì không?
Côn Đảo gần, chỉ cần bay 40 phút trên máy bay cánh quạt ATR 72 (không hiểu 72 nghĩa là gì, sản xuất năm 1972?) của Công ty bay dịch vụ hàng không VACCO. Lên máy bay được ngồi hàng A, mình hay được ngồi hàng A, đối diện với em tiếp viên xinh đẹp, em này thỉnh thoảng lườm mình làm mình không dám ho he, mở cửa thoát hiểm máy bay cho mát chẳng hạn.
Xuống Côn Đảo, cảm giác là nóng hầm hập, 30 độ. Thế mà mình sợ ở biển lạnh mang theo một chăn bông, một áo rét.
Hôm trước gọi điện đặt phòng ở Côn Đảo, thấy nhân viên bảo không có phòng loại mình cần đặt nghĩa là loại phòng ngon bổ rẻ chỉ còn phòng VIP gì đó 90 – 120 USD/đêm. Nhà nghèo không theo được cách mạng đặt hẳn phòng 200/đêm/2 người, có điều 200 ở đây là 200 ngành ở Hải Nga nhưng về sau chính xác lại là Hai Nga. Ở Khách sạn xịn có xe đi đón, ở Mini Hotel tự túc về, thấy bảo xe về chỉ 30 ngành/người nhưng nghĩ cũng như đi tacxi từ nhà ra Tân Sơn Nhất trả cả 100 ngành cho nó bề thế.
Thất vọng về Hai Nga, 200/đêm mà không có bể bơi trong phòng (về sau thấy chỉ có bàn ghế nhựa chứ không có bể bơi), đói bụng – lên đường đi ăn, đã được bạn Nhân Côn Đảo guide cho cẩn thận ba địa chỉ vàng là Phương Hạnh, Tri Kỷ và Dê Lang Thang (cám ơn bạn Nhân Côn Đảo), hỏi loanh quanh thấy Tri Kỷ xa, Phương Hạnh ngay trước mặt, vào gọi mực xào, canh chua cá mú, xalat dầu dấm sau gọi thêm cá trứng chiên chấm mắm me…Bình thường mình vẫn tự hào mình nấu ăn ngon, ra giang hồ mới biết ngoài vùng trời này còn có vùng trời khác, Phương Hạnh nấu ăn ngon nuốt mất lưỡi luôn, đến giờ mình vẫn ngỡ ngàng thán phục mình tại sao lại có thể ăn được nhiều như thế. Vì ở đảo xa đất liền, các bạn cứ chuẩn bị tinh thần ăn cơm bình dân kiểu như mình cũng hết 100-200 ngành/ người/bữa.
Giữa trưa lang thang khám phá Côn con bà nó Đảo, đích đến là Bảo tàng Côn Đảo mục đích đến là để mua cái bản đồ, đến một thành phố mà không có bản đồ rất khó định hướng Where là ở đâu. Bảo tàng tất nhiên là ngủ trưa, bản đồ tất nhiên là không mua được, lang thang tiếp, thấy Cầu tàu 914 nơi có 914 người đã chết để xây cầu (bỗng nhiên thấy ngại các địa danh hay công trình có tên là số, ví dụ đường dây 500 chắc cũng có 500 người chết để làm đường dây). Công nhận nắng, đi một đoạn phải rẽ vào rừng dương, không phải để tè mà để trú nắng, gặp một hội đang bích lích trong rừng, tao nhã vãi mực (bích lích ở đây là picnic chứ không phải bích lích như các bạn nghĩ đâu). Đi một đoạn gặp một loạt những bungalow đang hoàn thiện, mình bảo ước gì mình được như chị ấy nghĩa là ước gì mình được ở trong một cái nhà bên bờ biển như thế.
Vào Côn Đảo Resort tên giao dịch là Nhà nghỉ Công Đoàn, quỷ sứ ghét dễ sợ đã nhà nghỉ rồi còn công đoàn, thấy giá phòng mình đã đến tận nơi vẫn không đổi là 45 USD hướng vườn, 55 USD hướng biển nếu ở lâu độ một năm thì sẽ được giảm 10%, bungalow thì không có giá vì không phải thuộc Nhà nghỉ Công đoàn. Mình ra bungalow, tuy còn ngổn ngang nhưng đã có cho thuê giá 650 ngành, deal xuống còn 600 ngành, tuy không có ăn sáng (chỉ có xe đưa ra Sân bay free) nhưng hài lòng vãi. Khu bungalow này về sau được biết có tên là Seatravel. Thấy ơn Đảng, ơn Chính phủ, mình đúng là cầu được ước thấy.
Chiều lấy đồ từ Hai Nga về, Thiền rồi ra biển trước nhà tắm. Ở đây công nhận sướng so với ở cái gì mà Sài Gòn Côn Đảo và ACT là có biển ngon ngay trước nhà. Biển Côn Đảo có lẽ đẹp nhì Việt Nam (đẹp nhất mình vẫn chưa bình chọn) bởi nước trong, bãi cát mịn, sóng nhẹ. Tắm táp một lúc rồi lên đá bóng, chỉ tiếc bãi vắng quá không có đội đá (chả bù hôm ở Vũng Tàu mình đá một trận mỗi bên chỉ có 18 người suốt cả trận chạm bóng có 5 lần).
Tối ra Tri Kỷ ăn, cái gì mà ốc vú nàng nướng, ốc trinh nữ xào mẻ, rau lang xào tỏi, cá bống mú kho tộ. Quán đông phục vụ chậm, nhân viên trẻ nhưng thấm nhuần bussines philosophy là phục vụ chậm để khách đói ăn mới ngon.Thất vọng vì ốc vú nàng bé li ti, thú vị vì ốc trinh nữ quả thật giống. Định lượn Côn Đảo đêm cho đỡ no, đến đầu đường mua nước, mua quả xoài Côn Đảo, uống sinh tố bơ rồi về kê ghế ra cửa ngắm biển đêm.
Ngày hôm sau là ngày khám phá Côn Đảo, sáng dậy lang thang chụp ảnh bình minh, định đi bơi nhưng ngại lạnh, lò dò đi thuê xe máy đi chơi, lẽ ra đến Hai Nga thuê xe ủng hộ lười thuê luôn của chú Phong sửa xe đầu đường. Về sau mới biết giá thuê xe ở Côn Đảo chỉ 100 ngành/ ngày nhưng mình thuê 150 ngành, bề thế vãi lúa, may về sau được chú Phong khuyến thuê - cho mượn xe đạp mới đỡ thấy mình đỡ lúa.
Ra Chợ Côn Đảo nghiêng ngó rồi vào ăn cháo lòng, ăn xong lót dạ thêm bát hủ tíu móng (cả hai món đều được bình chọn là ngon) và tráng miệng chè mủ gòn (mình nghe 10 lần mới hiểu có một thứ chè như thế là chè mủ…mà mủ ở đây là mủ tự nhiên cứ không phải mủ nhân tạo).
Ăn xong lượn ra tìm Trại Phú Sơn, Phú Hải; công nhận thảm đi nghỉ mà cứ phải vào những chỗ tù tội, nhưng đã ra đến đây - địa ngục trần gian rồi chẳng lẽ lại không đi. Mình đến những chỗ đó toàn vào sáng sớm, chưa ai vào, vắng lặng, hơi rờn rợn…bao năm đã qua mà âm khí còn nặng nề, may mà mình cũng không có gây án gì nên các cụ cũng thương…
Chiếu bản đồ tìm Nghĩa trang Hàng Dương đi loanh quanh thế nào qua Nghĩa trang Hàng Keo, bãi Lò Vôi, Sở Vôi, qua các trại cái gì mà Phú An, Phú Phong, Phú Thọ, Phú Bình…Rẽ vào Vườn Quốc gia Côn Đảo mua vé vào rừng. Nghĩa trang Hàng Dương phượng đỏ, mộ chị Sáu to, mộ bác Lê Văn Việt (không rõ là ai) to vật, mộ to có phải là có công với cách mạng nhiều hơn không.
Chiếu bản đồ tìm cái gì mà Khu biệt giam Chuồng bò, Chuồng bò…Hồ An Hải, Miếu bà Phi Yến…tiện đường đi qua Mũi Cá Mập, Bãi Nhát, Cảng Bến Đầm. Hy vọng được ăn cá tươi hay mua hải sản tươi ở Cảng Bến Đầm mà không có, về Dê Lang Thang ăn dê nướng, gọi tiết canh dê thì tiết canh bị mặn, quỷ sứ ghét dễ sợ. Trời mưa lâm thâm, Côn Đảo tháng Năm bắt đầu vào mùa mưa.
Về phòng Thiền say sưa rồi chiều đấu tranh tư tưởng rất ghê mới đi Bãi Ông Đụng. Xuyên qua rừng nguyên sinh, trời sẩm tối sẩm mưa, tiếng chim kêu và con gì đó gầm…May mình cũng tụt quần áo nhảy xuống bơi ở Bãi Ông Đụng một nhát cho đỡ vật và mồ hôi đỡ rít. Tối đi trả xe, chạy ra chợ ăn nui giò heo khoanh, uống sinh tố dâu, mua thêm hai hột vịt lộn rồi nhịn đói đi về.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ dưỡng, đã quyết chẳng đi đâu, thật ra Côn Đảo chỉ còn hướng bắc Làng Cỏ Ống và Bãi Đầm Trầu chưa đi nhưng thôi để dành nhỡ đâu làm sau còn đi…Dậy sang Nhà nghỉ Côn Đảo ăn sáng, về xuống biển bơi, trời mưa, mưa nở những bông hoa nước trên biển, mình rất khoái chí vì những chỗ cần đi đã ghé qua. Thiền chờ đến giờ ăn qua Tri Kỷ làm con ghẹ nửa ký/con và kiu làm con đẻn nấu sả. Thường mình không ăn ghẹ to, ăn thấy cái chân nhỏ của nó cũng gặm được, có điều cần kiểm tra xem ghẹ này có thương binh hay không. Đẻn nấu sả ngon, có lạc có mướp có mùng tơi ăn sướng mê tơi. Rượu mật đẻn chiêu trà đá cũng ngon. Các bạn có đi Côn Đảo nhớ kiu đẻn nấu sả, có 250 ngành/ký…
Ăn xong về lại Thiền chờ đến giờ đi bơi rồi đạp xe bên bờ biển rồi ăn chiều. Cầu tàu 914 và bên bờ biển có những chị đứng câu cua, giơ cái cần ra cho cua cắp vào rồi kéo lên. Chiều ra lại Tri Kỷ ăn trùng biển xào mướp và tôm rang me, tôm tuy không tươi nhưng trùng ngọt. Đạp xe bờ biển Côn Đảo, từng đoàn người đi bộ tập thể dục, có gì đó âm u, chỉ có sao là rất sáng, rất sáng.
Sáng dậy có thói quen kéo rèm cửa để ngắm bình minh trên biển, mưa to. Lại sang Nhà nghỉ Côn Đảo ăn buffe, ăn xong lang thang chụp ảnh, thu dọn đồ đoàn, chụp ảnh kỷ niệm túp lều gỗ thông nơi ta ở lều là nơi ta ở khi ta đi lều bỗng hoá tâm hồn…(Phỏng thơ Chế Lan Viên)
Viết mãi mà vẫn chưa trả lời được câu hỏi Côn Đảo có gì không? Trước Côn Đảo là một địa danh nghe có vẻ xa xôi, khó đến. Giờ dường như mình đã thuộc Côn Đảo như lòng bàn tay. Côn Đảo sạch sẽ và yên tĩnh, Côn Đảo hoang sơ…Thật ra mình vẫn bảo không phải là đi đâu, vấn đề là đi với ai và làm gì…”Nơi nào có em nơi ấy có Thiên Đường/ Nơi nào không có em nơi ấy là Côn Đảo”