Trời tối dần, cả nhóm đường rừng ai cũng lo lắng, không biết nhóm đường ghềnh đi tới đâu rồi. Điện thoại thì không có sóng. Không có cách nào liên lạc. Mọi người leo lên tảng đá lớn, trông ngóng về phía đường ghềnh.
Lúc đó, Quyên, baptlap và anh Lợi loay hoay với cái lều mãi vẫn không được. Mọi người quyết định đi tìm củi để chuẩn bị nấu ăn. Riêng Quyên vẫn quyết tâm dựng cho bằng được cái lều dù trời đã bắt đầu tối.
17h30’…18h30’…. vẫn không có chút thông tin nào. Mọi người bắt đầu lo lắng. Cả nhóm ai cũng mệt và đói. Nhưng ai cũng nhất quyết đợi nhóm đường ghềnh đến rồi ăn chung.
Đột nhiên, phongtran1208 nhìn thấy chớp sáng ở phía đường ghềnh. “Có đèn sáng kìa!”. Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ và hét lên vui mừng. Cô Hạnh, chị Liễu, Quyên lấy đèn pin nhấp nháy để báo hiệu cho bên kia. Dựa vào ánh đèn, mọi người đoán khoảng cách từ chỗ nhóm đường ghềnh đến bãi Rạng cũng không xa lắm, tất cả nghĩ mọi người sẽ đến kịp trong đêm.
Cả nhóm vừa nháy đèn, vừa tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi…và …hy vọng, mong mọi người đến nơi an toàn. Cả nhóm tìm cách liên lạc với nhóm đường ghềnh. Bộ đàm… đúng rồi…bộ đàm… Trước khi chia làm 2 nhóm, anh meocoi đã chia cho mỗi nhóm một cái bộ đàm.
Reng….reng……reng…. Một lần, hai lần, ba lần…. Bên đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Chờ đợi….chờ đợi…chờ đợi cho đến lúc thấy ánh lửa từ nhóm đường ghềnh. Mọi người biết nhóm đường ghềnh đã hạ trại. Mọi người lại lo lắng, không biết nhóm bên kia có đủ đồ ăn hay không nữa. Vì hầu như toàn bộ đồ ăn đã dồn hết cho nhóm đường rừng mang đi, để nhóm đường ghềnh di chuyển dễ dàng hơn. Dù sao biết mấy anh an toàn, nhóm đường rừng cũng an tâm một phần.
Lúc này, mọi người mới chịu loay hoay nhóm lửa, nấu mì. Hai đầu bếp chính baptlap và anh Lợi trổ tài. Nhóm nữ thì chuẩn bị đồ nguội: chả, dưa leo,… Xong rùi! Khói từ nồi mì bốc lên nghi ngút. Mùi thơm thoang thoảng…. Thơm wá! Những gói mì được “thử thách” qua chặng đường rừng nên không còn gói nào nguyên vẹn. Không thề nào dùng đũa gắp được. Cả nhóm 7 người chỉ có 4 cái muỗng, thế là thay phiên nhau ăn. (hjx…Tình thương mến thương thế!...) Lúc đầu, Quyên cứ thích chơi với cái lều, nhất quyết không chịu ăn. Mọi người nói mãi, cuối cùng Quyên chịu ăn một chút. Bất chợt, Quyên hỏi “Mấy anh làm món mì xào này àh?”. sặc…sặc… Mọi người cười wá trời! Phải công nhận nhìn cũng giống mì xào thiệt. Cái này không thể trách 2 đầu bếp đẹp trai được. Vì cái nồi hơi ‘lớn’, mà tới 7 người ăn. Lúc đầu nước cũng nhiều, nhưng không biết sao lúc bỏ 5 gói mì vào thì không còn miếng nước nào cả. Dù sao, món ‘mì xào’ cũng rất tuyệt! ^^