What's new

Cực Đông - Một đám Đông đi chịu Cực 02.09 - 04.09.2011

attachment.php



Trước hết cho em gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các thành viên của đoàn mình, đã đi rất nhiệt tình, biết cách chờ đợi mòn mỏi ( đợi tàu) và xông pha rất hăng hái ở các thể loại leo dốc - vượt rừng - bò ghềnh - nhảy ghềnh- tìm đường:)) Nhờ thế em trở thành chủ thớt ham chơi và rất bê tha ở các thể loại ( loại nào cũng đu theo). Đặc biệt là anh Thống Ròm - tour guide bất đắc dĩ cho chặng lầm đường lạc lối mà em cực kỳ ấn tượng cộng với hâm mộ đoạn lạc đường ấy mới chết chứ.

Một điều nữa là cảm ơn cả nhà bỏ qua cho em nhìu nhìu thứ, vẫn yêu quý em thật nhiều ( tự AQ phát đấy ạ) dù chuyến này em hơi vớ vẫn nhiều tẹo...

Yêu mọi người nhiều nhiều nhé:x

P/s: Phần miêu tả tường thuật nhường mọi người thật đấy nhé. Em chỉ chém được gió thôi ạ:D

Link topic tìm bạn đồng hành: https://www.phuot.vn/threads/23759-Đi-cực-Đông-từ-tối-01-04.09.2011


Topic đã được gởi đăng bởi BDK, 16/9/2011
 
Last edited by a moderator:
Mỗi lần vượt ghềnh, mình nhớ những cái nắm tay của mọi người, đặc biệt là các anh, hí hí... Thích quá cơ... nên muốn đi vượt ghềnh tiếp... :)) Còn nhớ, lúc học quân sự, cái môn này là ghét lắm í, thế mà lúc này đây lại áp dụng thành thạo nào là lăn, lê, bò, toài,... đặc biệt là cái hoạt động "đi bộ" được áp dụng triệt để. Ngày thường có rủ rê lả lướt mà kêu đi bộ tí thui là đã oải lắm rồi chứ đừng nói chi ra nắng và trèo đèo. Đấy, cái sức mạnh của con người lúc bùng nổ cũng oách ghê gớm ấy chứ. Em là em rất phục em Hiền và bạn Hoa, con gái mà cứ đi phăng phăng như cô gái mở đường đi chạy đạn ngày xưa ấy. Cũng mấy lần định bỏ cuộc, xuống trại an thân nhưng nhìn các bác cứ tiến thẳng tới cái mục tiêu CỰC ĐÔNG là em lại ham hố, thôi thì đã hành đến tận đây, cũng phải pâu xâu vài tấm hình trước lá cờ tổ quốc thân yêu bay phấp phới ngoài biển kia chứ nhỉ... Cũng rất rất cảm ơn sự chuẩn bị chu đáo của chị gái Sài Gòn đã chuẩn bị sẵn cái tít Cực Đông vô cùng quý hóa, không có cái dòng chữ ấy của chị thì về cái lũ bạn em nó chả tin đấy là Cực Đông đâu, heheee... đúng là những người già luôn luôn phòng thân những món đồ đáng giá =)).
 
Hôm nay không đi được AG, KG giờ ngồi nhà tự kỉ. Lần mò lại tiếp hồi ức chuyến đi chịu cực cùng mọi người. Cảm xúc, cung bậc của mọi người chắc đều tràn đầy rồi. Góp thêm chút nữa cho đầy tràn :D
Quay trở lại buổi chiều lúc đoàn mình chia thành 2 tốp, tốp ở lại nhà chú Ba chờ thuyền ra đón, tốp tiếp tục cuộc hành trình. Cảm giác chờ đợi luôn dài như thế kỉ khi chờ mãi mà không thấy thuyền ra đón trong khi mình đã đánh được một giấc ngon lành. Điện thoại hỏi tới lui vì sợ nhỡ đâu thuyền quên ghé đón. Khi mọi người yên vị trên thuyền thẳng tiến ra nơi cắm trại thì đều đoán già đoán non xem nhóm trekking đã tới nơi chưa. Khi thuyền gần cập bến từ xa thấy trên bờ là một nhóm người nhưng lạ quá càng tiến gần càng thấy không phải người đoàn mình nhưng lại thấy 1 hay 2 người của đoàn mình trên bờ. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, mọi người đâu rồi. Và khi lên bờ thì đã có câu trả lời. Lúc được nghe thuật lại của đoàn đi đường rừng theo chú Ba thì quả thật thấy rất lo cho đoàn nhảy ghềnh. Thứ nhất là đoàn nhảy ghềnh chưa ai từng đi lối đó và theo lời chú Ba thì cũng không có lối ra. Trời thì mỗi lúc lại tối dần. Tâm trạng thật sự lo lắng, rối bời với biết bao ý nghĩ trong đầu. Thực phẩm thì không còn nhiều, nước thì chắc không còn đủ. Giờ ngồi kể lại thì thấy đơn giản nhưng thú thực với mọi người lúc đó trong đầu mình có biết bao ý nghĩ tích cực có, tiêu cực cũng có. Chỉ sợ nếu có vấn đề gì đó xảy ra thì sẽ làm cuộc vui không trọn vẹn. Nhưng không ai bảo ai tất cả những người có mặt tại nơi cắm trại lúc đó đều bắt tay vào mỗi người một công một việc, và ai cũng đều tin rằng chắc chắn chú Ba sẽ tìm ra đoàn nhảy ghềnh và kịp về tới nơi thôi .
Xui cho đoàn mình lúc đó khi xảy ra chuyện tranh chấp với đoàn bên cạnh về nước. Chả hiểu phân phối kiểu gì mà rõ ràng đoàn mình đặt 3 thùng nước thì nhận về có 1 thùng nước. Ra tận thuyền hỏi nhưng người ta không giải quyết để tự 2 đoàn giải quyết với nhau mà lúc đó đoàn mình làm gì có cơ hội giành giật với đoàn bên cạnh. Nhưng sau đó mọi người chuyển qua trạng thái mackeno và bắt tay vào tìm củi nấu ăn. Công nhận về khoản chuẩn bị đồ ăn thấy Hoa thật khéo. Đồ ăn rất ngon, phong phú, mà lại nhiều nữa. Chị nào tẩm ướp món nướng ấy nhỉ, ngon ghê cơ. Nhớ lúc nướng lên thơm ngào ngạt. Hanhits với ai phụ trách món nướng mà ngon thế? Lúc đó trời tối chả nhìn rõ mặt ai. Mình thì phụ trách nồi cháo gà. Lần đầu tiên nấu cháo mà không có cái gì để quấy. Sau phải dùng đũa quấy lên nhưng do đũa ngắn quá nên gạo vẫn bị sát dưới nồi, nghe có mùi khê khê.:Dam. Trong lúc nấu ăn thì mọi người vẫn đoán già đoán non chú Ba đã tìm được đoàn nhảy ghềnh hay chưa? Bỗng ai đó nhận được điện thoại của anh Thống báo về là đoàn gặp chú Ba rồi, mừng và thấy nhẹ nhõm trong lòng. Một lúc sau bắt đầu thấy những ánh sáng leo lét hắt lên từ phía núi. Mọi người thi nhau hú. Ánh sáng cứ hắt lên rồi lại bị chìm xuống. Mọi người biết là đoàn đang về rất gần rồi. Đồ ăn cũng đã dần được nấu xong, chỉ chờ mọi người về đánh chén. Khi đoàn nhảy ghềnh đặt chân tới nơi cảm giác đoàn tụ thật không tả xiết. Những tiếng hú, tiếng cười, tiếng nói, hỏi thăm nhau cứ tíu tít vang lên. Lúc đó cũng tính chạy ra ôm bừa ai đó mà tối quá chả nhận ra mặt ai. Với lại lúc đó đang mải nấu ăn thế nên dành cái ôm đó cho những người khác đại diện vậy (HH) (kiss)
Bữa tối hoành tráng được bày ra. Bữa tiệc được diễn ra song song với màn âm nhạc tự biên tự diễn của anh Thống. Không biết anh Thống có phải là người đánh đàn buổi tối lúc nhậu ở bãi biển Tiên Sa hôm SN Phượt k nhỉ? Sau khi cơm no, rượu say thì mình với chị comay_81 đi tìm lều chui vào ngủ trước kết thúc 1 ngày vất vả đáng nhớ. Nhưng sau đó khoảng 3 giờ sáng gì đó em Hoa từ đâu chui vào ngủ ké với giọng nói hết sức tội nghiệp làm từ đó đến sáng mình toàn phải ngủ nghiêng vì nếu nằm thẳng thì không đủ chỗ:shrug:. Thế mà nghe anh bò cười nói có lều nào sung sướng ngủ có 2 người vậy?:T . Nhân đây cũng xin chia buồn với anh bò cười lần nữa về vụ mang túi ngủ và lều mà phải chịu cảnh màn trời chiếu đất. Thật “ Không thể chấp nhận được”=))
 
Last edited:
Vào lúc tuyệt vọng nhất vô tình thế nào mà miềng đá phải cái đen đen,chỉ nghĩ là lấy tạm mà che thân thôi. Cơ mà Zà húúúúú..đây là cái túi ngủ. Tuyệt cú mèo!chui vào luôn, cơ mà các bác thấy đấy, thời tiết mùa hè mà chui vào cái túi ngủ 2 lớp mát thì đừng hỏi :shrug: quay đi quay lại, nóng quá ko ngủ đc, thò cái mặt ra thì bị mấy em muỗi ve vãn hưc hức, cuối cùng ko ngủ đc lại phải đi tìm lều vội quá mà quên mất ko cầm cái con đt ghẻ mà về sau Cu tí nhặt được :D... ồh zê, sau một hồi tìm kiếm may quá, có cái áo quen quen, hình như là Linh Nấm,thế là ta nhảy vào luôn mà nằm ké bất chấp hệ quả thế nào :)) cơ mà may nó hôm trước nhảy ghềnh mệt, nên tấm thân này vẫn còn nguyên. hỵ hỵ
Hờ hờ... thì ra người "vô tình một cách hồn nhiên" đẩy em vào con đường mang tiếng ác lại là Akay, chưa kể cú nhặt được của rơi, thật thà trả lại nữa (mặc dù có vô tình đạp phải em ấy mấy bận:D nhưng cũng cảm ơn em Nokia ấy mà mới xác định được danh tính của kẻ "chủ mưu", keke =))). Em sẽ ghi sổ cú này đấy nhé, mai bác bomcuoi có hỏi thì chuyển hết sang cho anh :D.

Mà giời ơi, giờ mới nhớ là hôm ấy anh Akay chưa tắm (OMG óe óe), sao mình vẫn ngủ ngon lành trong cái túi đã-mất-zin ấy thế nhỉ, tự phục mình quá đi thôi :D
 
Last edited:
Thế là rõ ai đồng phạm với em rồi nhé Ty .

Đề nghị bác Linh vào xác nhận lại xem tấm thân Kay0413 có còn y nguyên không nhé!

Hik, oan cho em quá bác Bò cười ơi, e thấy tài nguyên ko ai sử dụng cơ mà đấy là lúc 3h rùi nhớ, mà e cũng có dùng mỗi 5' thui í :"> hỵ hỵ
Còn tấm thân e đảm bảo còn nguyên, ko rách rời chắp vá :))


Hờ hờ... thì ra người "vô tình một cách hồn nhiên" đẩy em vào con đường mang tiếng ác lại là Akay, chưa kể cú nhặt được của rơi, thật thà trả lại nữa (mặc dù có vô tình đạp phải em ấy mấy bận:D nhưng cũng cảm ơn em Nokia ấy mà mới xác định được danh tính của kẻ "chủ mưu", keke . Em sẽ ghi sổ cú này đấy nhé, mai bác bomcuoi có hỏi thì chuyển hết sang cho anh :D.

Mà giời ơi, giờ mới nhớ là hôm ấy anh Akay chưa tắm (OMG óe óe), sao mình vẫn ngủ ngon lành trong cái túi đã-mất-zin ấy thế nhỉ, tự phục mình quá đi thôi :D

Hóa ra có người còn lọ mọ hơn mình, cơ màlúc í mà gặp Cutí sớm, có khi ta cùng đắt nhau đi ra biển...ngắm sao í chứ(c)
Còn cái vụ tắm hay chưa tắm thì a vốn dĩ chỉ có mồ "thơm" làm j có mồ hôi mà cutí phải sợ, ngủ ngon là phải rùi. hiehie
Cơ mà hôm tới ọp ẹp, a Bò cười và mọi người nhớ tìm ra thủ phạm ngủ đôi trong khi mà đoàn mấy ng phải ngủ ngoài nhé, oánh nát mông cho em :)))
 
Chắc hôm nay hàng họ off nên vắng vẻ. Tranh thủ chém một ít rồi rời xa topic ::)
Tặng em Ýe
Teen teen
img1154.jpg

trang nghiêm :)
img1146.jpg


Hết hồi ức rồi nhá

Bonus thêm quả ảnh này

img1875.jpg


img1886.jpg
 
Tặng mọi người mấy cái hay hay:">

Quốc ca tại cực Đông trên đất liền Việt Nam:

[video=youtube;ggGiAZMmrAg]http://www.youtube.com/watch?v=ggGiAZMmrAg[/video]

Chị lang_du hát quốc ca mà chả nghiêm chỉnh gì cả, còn muốn múa và nhún nữa cơ:)) AKay thì vừa hát lại vừa cười ấy nhỉ:T


Hô khẩu hiệu nhé(c)

[video=youtube;haTGMIEyig4]http://www.youtube.com/watch?v=haTGMIEyig4[/video]
 
8:03 a.m SGN mưa ào ào như trút nước. Ngó lên bầu trời xám xì như có đứa con nít nào nghịch ngợm trét hết bút chì lên ấy, mình lại thấy nhớ, thấy thèm cái ánh nắng vàng rực rỡ giữa biển trời xanh ngắt của điểm Cực Đông mà sau cả một 'công cuộc' mò đường dài hơi k hề nản chí mới ngắm được của 11 con người sáng ngày hôm đó....

Với tất cả sự hăm hở hiện rõ trên nét mặt, tốp 5 người thoăn thoắt nhảy từ ghềnh này sang ghềnh khác, tin rằng sẽ được một lần đón bình minh đầu tiên của Tổ quốc. Anh bomcuoi vắt súng ngang cổ, nhanh nhẹn đi trước dẫn đường, thi thoảng dừng lại bắn lấy ánh hừng đông đang lấp ló phía chân trời. Mình và 2 chị gái bám sát theo sau, miệng không ngừng í ới "còn xa không nhỉ?". Đi đến một khúc đã quá sát gần nước biển với những ghềnh đá giận hờn nằm cách nhau bởi những khe sâu, "Khúc này em cũng thấy khó nhai, sợ mấy chị gái không qua được đâu anh ạ", mình hơi lo lắng. Anh bomcuoi quan sát rồi quyết đinh ''Quay lại đi, ta vòng qua đỉnh núi vậy". Không chần chừ, cả tốp lại nhanh nhẹn tìm đường leo vòng lên đỉnh núi, nơi bị bao vây bởi những bụi rậm tù mù. Ai cũng muốn đi càng nhanh càng tốt vì biết chắc rằng đường này sẽ xa hơn hẳn đường kia. "Không qua được đâu mọi người ơi, bụi cây bít hết mất rồi", anh Tiến nói, giọng mang chút gì thất vọng.

Cả đám khựng lại, tựa lưng vào đá, lau mồ hôi, ngó nghiêng và phán đoán. Ánh mắt anh bomcuoi hướng ra biển làm mình chột dạ "Mặt trời bắt đầu le lói rồi, có khi nào anh ấy thấy nản không đi tiếp nữa ko ta?!" Đang suy nghĩ lan man thì ai đó kêu lên "Ê, ê, bên kia có tốp nào đang đi kìa, hay là đường đó nhỉ?" Thế là miệng hú, tay vẫy, nhoi nhoi hỏi xem bên đó có biết đường đi chưa. Hớn hở thế nhưng đến khi gặp mặt nhau rồi, mới nghe rõ là tốp kia cũng hỏi lại mình một câu y chang như thế, hức hức! :shrug: Thế là hai đám "đậu phụng đường" lại lục tục kéo nhau đi, tự an ủi rằng đông người đông trí :D.

Xuất phát lại từ một con đường mòn nhỏ len lên núi, cả tốp 11 người lúc này cố gắng làm sao qua được mỏm đá cao để vượt qua đoạn bụi rậm bịt bùng phía dưới. Hai người đầu tiên là Akay và caocuong_bk đã phóng qua ngọt xớt. Đến lượt mình, bỗng dưng cái cảm giác lo sợ sẽ rớt vèo xuống khe đá lởm chởm làm mình chùn chân. Akay thấy vậy tiến tới kê chân "Em cứ nhảy qua đi, anh đỡ". Lấy hết sức bình sinh, cũng muốn nhắm mắt nhảy vèo một phát, nhưng tiếng anh bomcuoi làm bước chân mình khựng lại "Hiền ơi, em qua được nhưng mấy chị dưới này không chắc qua được đâu". Thế là thôi, lại thêm mấy trăm giây suy nghĩ. Cuối cùng 11 con người quyết định sẽ tìm lối khác nhẹ nhàng hơn.

---Kể nãy giờ quên nhắc tới một nhân vật chính quan trọng nhất mà tất cả 11 con người này đang đi tìm, đó là cái ông mặt trời vô tư mà cứ đến giờ là dậy, có hiểu gì đến mơ ước của những kẻ thường dân. Chắc lúc đó ổng vừa rửa mặt vừa cười cái đám người lui cui hoài mà chưa tìm ra lối. Cũng may lúc đó khuất sau hẻm núi nên ko ai thấy ổng cười, chứ không biết đâu lại có người kêu về đi chứ bình minh gì nữa! =)) ---

Quay lại nơi con đường mòn lên núi, có hai ngã rẽ khiến mọi người phân vân. Anh Trung HAN xông pha kiểm tra con đường bên trái, anh bomcuoi với Akay lại xung phong thám thính khe núi phía bên phải. Còn lại mấy chị em nữ tranh thủ...ngồi tí cho đỡ mỏi chân :D. Tiếng anh Trung từ trên vọng xuống " Bụi rậm lắm, chắc qua không nổi đâu". Cả đám con gái dáo dác nhìn nhau. Lúc ấy mình đứng gần khe núi, hỏi vọng vào xem hai trinh sát bên này có thấy gì lạc quan không. Hỏi hoài mà sao chẳng thấy động tĩnh gì, mình đánh liều đi vô xem thử. Chui qua một nghách đá, mình í ới gọi nhưng tuyệt nhiên lặng ngắt, không một tiếng trả lời. Mình bắt đầu lo sợ... Bỗng thình lình từ đâu, anh Dân hiện ra ngay trên một mỏm đá dọa "Vào đây ma bắt đấy" (nói thật đúng là mình bị hú vía chứ chẳng chơi, ghi nợ Akay thêm quả đấy, :T hic). Đợi một lúc sau, anh bomcuoi mới quay lại chỗ 2 anh em đang ngồi, buồn rầu bảo "Đường này cũng không qua được rồi hai đứa ạ". Thế là 3 anh em lại lục tục chui ra, nhập vào với tốp của anh Trung HAN lúc này đang hớn hở ngó nghiêng chỉ chỏ "A, a, hình như là kia rồi, lối đó đấy mọi người ơi".

Thế là ta nhanh lên thôi, con đường này dường như đã được đi qua nên đã thành lối mòn nho nhỏ. Cầm chắc là lần này, lần thứ 4, ta đã tìm được đúng đường, phấn khởi nhanh chân, nụ cười của 11 con người cứ thế phăng phăng phóng về phía trước.
Mình biết rằng lúc ấy miệng ai cũng khát khô vì thiếu nước, ai đời nhừng ấy con người mà chỉ vỏn vẹn trong tay có nửa chai loại 350ml (thế nên khúc làm pha kingkong mình đâu dám mở nắp, sợ rớt giọt nào ra pakon aloxo nhổ đá phang cho thì khổ). Có lẽ thế nên trời thương người chịu khó, con đường lần này quả đúng là không nhầm lẫn nữa rồi, càng đi càng thấy gần hơn với nơi mà ta đang nhắm tới. Chui qua bụi thấp rồi lại tiếp tục nhảy ghềnh, nắng đã lên vàng ươm nhưng chẳng ai buồn nghĩ ngợi, chỉ biết rằng nhờ mất thêm thời gian cho bao lần lúi húi, ta lại thấy yêu hơn bao giờ cái cảm giác đã tìm ra. Sau này mọi người vẫn đùa nhau rằng, hôm đó chúng ta "Đi tìm hình của nước" :D
 
Last edited:
Mình phát hiện ra là dân phượt có một cái bệnh, là bệnh thích đi đường khó!
Tình hình là sáng hôm đó mình đang ngủ ngon lành thì bị một em nào xinh xinh la ó ỏm tỏi không cho ngủ nữa!
Cho nên giận luôn, trùm túi ngủ ngủ tiếp!
Từ Bãi San hô có một đường mòn dẫn thẳng ra cực đông, đường rất dễ đi! Nhưng hình như còn đường nhảy ghềnh chiều hôm trước còn chưa đủ nên ACE chọn đường khó!
Nhưng mừ điểm mà ACE chụp hình chưa phải là cực đông đâu nhé, phải ra thêm hơn chục mét nữa cơ!

P1020125_1311768732.jpg

Là chỗ này đây ạ!

Tiếp tục chém gió!

Cách đây 3 tuần hội NHÂY nhà em có ra mũi Đôi, chỉ để làm một việc:

TY_1311928201.jpg


Bom%20-%20cuc%20Dong_1311952809.jpg

Nhìn hình trên hông hiểu thì nhìn hình này sẽ hiểu!

DSC01251_1311767740.jpg

Toàn thể hội Nhây nhà em
(lập kỷ lục chinh phục Mũi Đôi trong 3,5 giờ, he he)
 
Trở lại với buổi sáng trên bãi san hô - nơi đoàn cắm trại:
Mặt trời lấp lửng đầu Đông

Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí :D



Một ngày bắn phá bắt đầu =))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,063
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top