What's new

Cực Đông - Một đám Đông đi chịu Cực 02.09 - 04.09.2011

attachment.php



Trước hết cho em gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các thành viên của đoàn mình, đã đi rất nhiệt tình, biết cách chờ đợi mòn mỏi ( đợi tàu) và xông pha rất hăng hái ở các thể loại leo dốc - vượt rừng - bò ghềnh - nhảy ghềnh- tìm đường:)) Nhờ thế em trở thành chủ thớt ham chơi và rất bê tha ở các thể loại ( loại nào cũng đu theo). Đặc biệt là anh Thống Ròm - tour guide bất đắc dĩ cho chặng lầm đường lạc lối mà em cực kỳ ấn tượng cộng với hâm mộ đoạn lạc đường ấy mới chết chứ.

Một điều nữa là cảm ơn cả nhà bỏ qua cho em nhìu nhìu thứ, vẫn yêu quý em thật nhiều ( tự AQ phát đấy ạ) dù chuyến này em hơi vớ vẫn nhiều tẹo...

Yêu mọi người nhiều nhiều nhé:x

P/s: Phần miêu tả tường thuật nhường mọi người thật đấy nhé. Em chỉ chém được gió thôi ạ:D

Link topic tìm bạn đồng hành: https://www.phuot.vn/threads/23759-Đi-cực-Đông-từ-tối-01-04.09.2011


Topic đã được gởi đăng bởi BDK, 16/9/2011
 
Last edited by a moderator:
Dù về đã được gần tuần nhưng cảm giác vẫn còn lâng lâng, cảm xúc vẫn cứ gọi là dâng tràn nên cả nhà cho iem làm tí hồi ức về chặng đường đã qua nhé. :D
NGÀY THỨ 6 ÁM ẢNH ( ngày thứ 2 của cuộc hành trình)

Ngày thứ 2 của cuộc hành trình có lẽ là ngày đáng nhớ nhất với mình. Trước tiên là việc bắt cặp xế. Dù biết trước xế mình là ai nhưng mặt thì không biết. Khi đoàn lấy xe về cứ í ới hỏi Hoa là xế của mình đâu. Hoa chỉ cái anh áo xanh xám kia kìa. Vậy là từ lúc đó mình cứ túm bác Viking_trung mà theo. Tranh thủ nói xấu xế mình phát. Không biết các xế khác thế nào chứ xế của mình kiệm lời kinh khủng làm mình lúc đó không biết cách bắt chuyện luôn nên cứ gọi là ngồi im ru rù rù trên suốt quãng đường. Nhưng hình như cái đó chỉ là cảm giác đánh lừa chứ sau này thì bác í đã nổi tiếng trong đoàn về độ chịu chơi tới bến. :))
Khi đoàn bắt đầu chia thực phẩm để bắt đầu chuyến trekking mình đã chuẩn bị tinh thần sẵn nên chỉ đeo một cái túi nhỏ đựng thực phẩm, và kèm theo 2 chai nước. Tinh thần dù đã được lên dây cót nhưng bước vào đồi cát 1 lúc là thấy bắt đầu choáng váng. Nắng chói chang trên đầu. Cát dưới chân nóng bỏng. Tất cả như muốn kìm chân mình lại. Những bước chân cứ nặng dần lên theo hành trình. 2 chai nước lúc này như cục đá to lủng lẳng bên cạnh mà chỉ muốn vứt đi. Nhưng làm sao mà bỏ đi được trong khi nó là thứ duy trì hành trình này cho mình. Lúc đó bỗng đâu có ông bụt mặc áo xanh hiện ra. “Thôi để cho anh cầm chai nước lớn còn em cầm chai nhỏ này đi”. Nếu là ngày khác thì mình chả dại đổi nhưng lúc đó là đổi liền. Đúng là trút được cả gánh đá trên vai. Ông bụt đó thật đúng với cái tên “bomcuoi” vì lúc nào cũng thấy cười dù trong những lúc mệt nhất. :D
Đoàn đi bắt đầu tách ra làm thành nhiều top. Có những lúc nhìn quanh không có ai bên cạnh dù biết phía trên và phía sau mình đều có người. Có những lúc chân muốn khụy xuống thì nghe tiếng anh Thông ở phía sau động viên cố lên. Vậy là lại cố gắng đi để bắt kịp mọi người. Lán đầu tiên dừng chân là của một đôi vợ chồng . Cảm giác lúc nhìn thấy lán đó thật không có gì tả xiết, như người bị lạc trong sa mạc mà tìm thấy ốc đảo nhỏ. Nhìn những khuôn mặt dù thấm mệt nhưng vẫn tràn ngập khí thế của các thành viên trong đoàn. Mọi người chia nhau từng chút thực phẩm mà mình mang theo. Thấy gần gũi, ấm áp vô cùng.:):L
Rồi đoàn lại tiếp tục lên đường. Băng qua đồi cát trắng là đến đường rừng quanh co. Thỉnh thoảng mọi người lại tranh thủ tạt vào những bụi cây ven đường. Những giây phút nghỉ ngơi gấp gáp dường như cứ muốn kéo dài mãi. Rồi mọi người lại động viên nhau đi kẻo trễ. Đến lán tạm thứ 2 thì mình được mục sở thị sản phẩm giày mà anh Thống chế lại giúp cho Hương. Công nhận anh Thống khéo tay thật. Nhìn quả giày đó vô cùng style. Nhà mình có ai có hình đôi giày của Hương không nhỉ. Nhưng cũng phải nói là rất khâm phục Hương khi với đôi giày đó mà vượt qua một chặng đường khá dài. (c)
Sau khi băng qua đồi cát, và những đoạn đường đất dài cũng đã tới lán nhà chú Ba. Lúc này đoàn đã có những thay đổi. Một vài người sẽ ở lại chờ tàu ghé vào đón. Còn lại sẽ lên đường tiếp tục cuộc hành trình. Mặc dù rất muốn theo mọi người đến cuối hành trình nhưng thực sự lúc đó sức khỏe không cho phép vả lại sang tuần còn có 1 chuyến đi dài khác nên đành dừng lại mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối.:(
(To be continued)
 
Tối hôm qua đang tính ngồi viết mấy dòng vụ tắm tiên để liền mạch với a Vikingtrung thì cái 3G chết bầm ko sao kết nối được. Sáng sớm nay thì fai đi họp hành đột xuất nên giờ mạn phép cho mềnh đưa mọi người quay trở lại cái vụ chập tối ngày 2/9, ở bãi ghềnh trên đường ra Cực Đông nhé!!
-----------------

“Phải quay lại đường rừng thôi, trước mắt là vách đá ko có lối đi. Ban ngày đã khó tìm thấy đường, huống chi tối đen thế này. Tao cũng ko dám đi nữa là dẫn tụi bay qua…”

Khánh Hòa chỉ có 2 mùa: mưa và nắng, nên thường những ngày này sáng thì nắng, chiều lại mưa rả rích. Vậy mà may sao ngày chúng tôi tiến tới cực Đông trời lại trong xanh đến lạ. Nếu trời mưa vào chiều hôm đó, tôi cũng chẳng thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra với cả lũ. Lúc chập tối, chúng tôi dừng lại để nghỉ ngơi, kiểm kê lại lương thực và có tính đến phương án ngủ tại đó. Quay lại là điều mà chẳng ai nghĩ tới. Con đường phía trước như thế nào cũng chưa rõ, ai cũng đủ mệt đừ rồi nên việc trekking là điều ko thể và dù có bước tiếp trong đêm tối chỉ với vài ba cái đèn pin nhỏ xíu thì liệu có cầm cự nổi ko? Thấy đích đến và đoàn mình cắm trại, đốt lửa phía gần đó rồi đấy nhưng ko thể gọi, ko thể chạy ngay tới được. Thế nên khi nghe chú Ba gọi í ới trên đỉnh đồi, cả bọn mừng rơn. Biendaikho là người “lôi kéo” chúng tôi đi theo con đường ghềnh chưa có lối này và Hagattini là thủ lĩnh của cả đoàn nên có lẽ họ là những người đầu tiên và vui mừng nhất lúc này…

Thực ra từ nơi chúng tôi đứng và tới chỗ cắm trại chỉ còn khoảng 1,5 đoạn ghềnh nữa thôi. Với những gì chúng tôi đã đi qua thì 1 đoạn đó chẳng ăn thua gì, nhưng vấn đề là ko có lối đi và ngay cả chú Ba cũng ko dám dẫn qua. Lúc đó, bầu trời cũng đã hoàn toàn sẫm màu. “Phải quay lại đường rừng thôi, trước mắt là vách đá ko có lối đi. Ban ngày đã khó tìm thấy đường, huống chi tối đen thế này. Tao cũng ko dám đi nữa là dẫn tụi bay qua…” – Chất giọng miền biển của chú Ba vang vọng giữa mây trời như một mệnh lệnh đã định sẵn.
Lũ chúng tôi lúc đó vừa đói, vừa khát còn nghĩ gì đến việc chinh phục ghềnh đá nữa nên nghe lời chú Ba gần như tuyệt đối. Sau khi nghỉ ngơi và trò chuyện một hồi, chúng tôi quay trở lại len lỏi qua từng tảng đá và bụi cây trong rừng. Trong bóng đêm, mọi người nhận ra nhau bởi những chiếc đèn Led nhỏ xíu và những bộ đồ đã kịp quen thuộc với ánh mắt trên chặng đường đi. Lúc nghỉ ngơi, chú Ba có giới thiệu cho chúng tôi một con suối ở gần đó và có thể thoải mái tắm rửa thì ai cũng mừng rỡ. Bởi hầu hết chúng tôi đều khởi hành đến Nha Trang từ chiều trước đó, và đến NT fai bắt đầu hành trình ngay nên chuyện tắm rửa là điều ko thể. Thêm vào đó, chặng đường đi khá vất vả, nước uống bao nhiêu đều chuyển thành mồ hôi mặn chát, vì vậy khi nghĩ đến cảnh được đắm mình trong dòng suối mát, tôi đã nghĩ đó là thiên đường.

“Thiên đường” vốn dĩ là ko có thật và do trí tưởng tượng của con người tạo ra, đó là viễn cảnh mà con người khó có khả năng chạm tới. Và thiên đường trong tôi cũng dập tắt khi chú Ba dẫn tôi và 3 mem nữ nữa đặt chân dưới các tảng đá và chú nói – đã tới suối rồi. Suối nước mà tôi đã tưởng tượng qua lời chú kể chỉ là một vài bọng nước đọng lại trong các tảng đá lớn và có vị lợ của nước biển chảy gần đó. Trước khi xuống tắm, chú Ba cùng vài thành viên fai đong nước vào một số chai nước đã hết để bổ trợ cho chặng đường còn lại, sau đó chú quay trở lên phía trên để chị em chúng tôi tiện xử lý. Tôi vốn bị ám ảnh bởi những con vắt nằm vắt vẻo trên những núi rừng Qnam nên trước khi có một hành động “cởi mở” nào thì đều phải dò hỏi kĩ càng địa hình ở đó. Như lường trước được sự việc nên trước khi đi tắm, chú có nói chị em chuẩn bị vài cái gáo làm bằng chai nước lọc đã hết giá trị lợi dụng để múc từng ca nước lên tắm. Dù có thất vọng với dòng suối khô cạn, chúng tôi cũng ko thể kiềm chế được việc gột rửa đi những mệt mỏi qua những dòng nước có vị lợ của biển.

Lúc đó là khoảng chập tối. Tôi ko nhớ rõ mốc thời gian nhưng cảm nhận vị của đêm đang bao phủ cả một akhông gian rộng lớn bên tiếng sóng vỗ rì rào. Trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo lấp ló qua từng lùm cây, bụi cỏ, như soi sáng cho lũ côn trùng đang xao xác trong đêm tìm bạn. Tiếng róc rách của từng giọt nước chợt bùng lên rồi chợt tắt, tiếng sột soạt, khúc khích… Một vầng hào quang lạ kì bừng lên ở trong khe núi chỉ đủ lọt cho vài người ẩn mình vào đó…

Đó là một kỷ niệm mà với chúng tôi có lẽ chẳng bao giờ có thể quên được.
 
Đã đi Cực Đông, đã cùng đám đông chịu cực 1 lần rồi... Ấy vậy mà vẫn ham hố đeo bám lần 2... Nhưng thật sự là ko có gì hối tiếc khi tham gia chuyến này... Mặc dù bị má Thống sỉ nhục là GÀ khi đi thuyền từ đầu đến cuối và hù doạ lần sau ko cho leo Phan hay bất cứ show nào nữa :D ... nhưng những trải nghiệm và cảm xúc lần này thật khác lạ và mới mẻ...
Đó là cảm giác lâng lâng bay bổng - khi ngồi ở vị trí cao nhất của con thuyền ra Mũi Đôi, làn gió mát rượi len qua từng sợi tóc, Nó như ôm trọn cả bầu không gian xanh ngắt... Bên cạnh là nụ cười tỏa nắng của người bạn đồng hành... Cảm xúc thật khó diễn tả hết bằng lời...
Đó là cảm giác vui mừng biết bao - khi đoàn nhảy ghềnh đã đến nơi, ôm bé Ty một cái, bắt tay Má 1 cái thật chặt để biết là mọi người đã đến nơi an toàn... Mới quen nhau nhưng cảm thấy như thân tự bao giờ....
Đó là cảm giác hạnh phúc - khi nằm trên đám đá sỏi mát lạnh, ngắm bầu trời đầy sao, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, bất chợt thấy sao băng và thầm ước ... - Hạnh phúc hơn nữa là có 1 người bên cạnh chia sẻ với Nó tất cả những cảm xúc ấy, lúc đó cảm thấy dường như Nó là người hạnh phúc nhất thế gian ...
Và còn nhiều, nhiều nữa ... Cám ơn mọi người đã cho Nó tận hưởng nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy:L
P/S: Cuối tuần này nhà Nha Trang Phượt Ea Krông Rou matxa cá hehe, không biết nhà mình có ai tham gia cùng không????(NT)
 
...Lúc phải lựa chọn 1 trong 2, lên rừng hay xuống biển, tính mình đi là để khám phá, kiểu j cũng sẽ chọn là xuống biển rồi! :D cơ mà cũng lo lắm, dưng là là lo cho các bạn gái trong đoàn thôi chứ còn mấy anh em zai nhìn toàn máu chiến, chắc sướng khổ nếm hết rồi :D Ngay kể cả lúc Biendaikho nói là chưa đi đằng đấy lần nào, mình lại càng thấy hơi thú vị ^^ Nhg lúc lâm trận mới biết là ngoài cái thú khám phá thì bắt đầu thấy lo lo hơn khi mà leo trèo tới lúc mà ko có lối đi, lại phải tìm lối khác, dốc đá thì dựng đứng :B rồi đến lúc có cái khe xuyên qua đám cây đủ chỉ để cho 1 chú cún chui qua mà cả đoàn ko còn cách nào khác vẫn chui qua đc. thế mới tài :D cơ mà tiếc là ko có ảnh ghi lại khoảnh khắc này :"> Rồi mỗi lúc trời một tối thêm, làm mình nhớ lại cái cảnh đi lạc trong đêm ở APACHẢI đúng ngày này năm trước :( lúc nghe thấy tiếng chú Ba mà mừng rơi nước mắt bởi trong đoàn ai cũng mệt và khát trong khi trời đã tối đen, đường đi đang khó dần. Lúc đấy mình còn đùa với các bạn " Chú Ba đến hơi sớm (lúc đấy là lúc 19h thì phải) chứ lần trước bọn tớ còn bị lạc đến 22h bộ đội biên phòng mới tìm thấy cơ!" ;))) trộm vía cái là mọi người đang vui chứ ko thì thể nào mình cũng u đầu vì ở đấy sẵn đá lắm ;)) cả bọn hò nhau: SỐNG RỒI \m/...

..."gần bên em con sóng xô ghềnh đá,
anh viết khúc ca gửi gió, kể câu chuyện nhảy ghềnh"... :pPP
 
Hé hé, bia hả :D ta đi thôi kẻo muộn :)))) cơ mà thấy e bảo mời cafe, còn bia thì ai mời? :-s ...thêm vài giây snghĩ =))
Mình cực kì ấn tượng với cái câu này của bác Kay nhá "Ta đi thôi kẻo muộn". Có thể áp dụng và thay đổi trong mọi trường hợp. :D. Nhưng chỉ khoái nghe câu này từ miệng bác Kay nói thôi vì gương mặt biểu cảm của bác có sức hút đặc biệt =))
Còn 1 câu nữa của anh bomcuoi cũng nhớ mãi nhất là sau một đêm anh bomcuoi phải ngủ bên ngoài trời trong khi mang túi ngủ và lều " Không thể chấp nhận được " =))
 
Chúc mừng các bạn có chuyến đi tuyệt vời, đặc biệt rất khâm phục các bạn chọn đường nhảy gềnh, không có nhiều người có thể thành công đi đường này. Tìn là những trải nghiệm sẽ rất thú vị và không thể nào quên.:)
 
Mình cực kì ấn tượng với cái câu này của bác Kay nhá "Ta đi thôi kẻo muộn". Có thể áp dụng và thay đổi trong mọi trường hợp. :D. Nhưng chỉ khoái nghe câu này từ miệng bác Kay nói thôi vì gương mặt biểu cảm của bác có sức hút đặc biệt =))
Còn 1 câu nữa của anh bomcuoi cũng nhớ mãi nhất là sau một đêm anh bomcuoi phải ngủ bên ngoài trời trong khi mang túi ngủ và lều " Không thể chấp nhận được " =))
Hoàn toàn đồng ý với chị lang_du, em cũng bồ kết cái câu ấy của AKay (c) (cơ mà anh đừng thu phí bản quyền nhá, chứ em trả phí chắc là mệt mỏi luôn mất thôi :D ). Còn cái sự tích "không thẻ chấp nhận được" thì anh bomcuoi ới ơi, vô đính chính cho em với kẻo em mang tiếng ác đến già mất :((
 
Hoàn toàn đồng ý với chị lang_du, em cũng bồ kết cái câu ấy của AKay (c) (cơ mà anh đừng thu phí bản quyền nhá, chứ em trả phí chắc là mệt mỏi luôn mất thôi :D ). Còn cái sự tích "không thẻ chấp nhận được" thì anh bomcuoi ới ơi, vô đính chính cho em với kẻo em mang tiếng ác đến già mất :((

Kay mà thu phí câu này từ Ty Ye' thì anh em Hà Nội được bữa bia bọt xả láng (beer)(beer).
Hà Nội trời đang mưa mát, nói đến đây lại thèm xịt chó rồi. Chẹp chẹp....
 
Last edited:
.....
Từ lúc chia quân 50 lên non - 50 xuống biển, cuộc hành trình " bò ghềnh" mới thực sự diễn ra ác liệt.. Mải miết mà chẳng dám hề quay lưng, chẳng thể nào dám nghĩ phía trước sẽ như thế nào..Chỉ biết rằng mình đi, ko có đường này thì ta đi đường khác,đường ko phải là ko có mà đường khó quá thì ta đi đường khác:D!! Những khúc lên cao, những khe hở chỉ đủ lèn người qua đá, những lúc nhìn ái ngại với lòng sao mình qua được bên đó " Cơ mà mọi người sang cả rồi, mình ko sang ko được. Cả đoàn đang đợi mình, trời đang tối dần rồi đấy.Phải đi thôi..Lại nhắm mắt làm quả liều(thừa vitamin liều mà)"

Đường đi cực kỳ nguy hiểm, tổng kết sau chuyến đi với anh bomcuoi là quả đó nếu có đứa nào rớt xuống thì teo thiệt.Ấy thế nhưng chả hiểu sao lúc đó em hoàn toàn ko nghĩ tới cái việc em hay bất cứ ai bị thế này kia đâu nhá( Một niềm tin tuyệt đối và vững bền:)) ) Có chăng là nghĩ làm sao mà đi lẹ lên, qua mau kẻo muộn thôi..

Cứ như thế tạo cho mình một mục tiêu duy nhất, rồi tập trung mà đi theo, ko nề hà..Cực kỳ yêu cái cảm xúc lúc ấy của chính em: Bỏ lại những ồn ào nơi phố thị, bỏ lại những rối ren trước chuyến đi, ta chỉ biết ta đang trải nghiệm chính mình với những con người đồng hành đáng mến và ta sống với khoảnh khắc này. Ko bon chen, ko xa lạ,xá chi nữa mà nghĩ suy!!!

Đến tận cuối con đường bò ghềnh - khi dừng chân nghỉ rồi gặp chú Ba ,tốp phía dưới chúng em lại còn cười thỏa thê nằm trên tảng đá mà nhìn xuống biển rì rầm, ngửa mặt ngắm sao trời. Lòng bình an đến lạ!

Quay về với ánh sáng soi đường chỉ lối của Đảng ( chú Ba lúc này), hành trình quay về rừng được ví von một cách hài hước " Ui, thế là chuyến này mình lời thiệt. Mình vừa được bò ghềnh, vừa được đi đường rừng cơ đấy àh:)) ". Thế đấy, con người ta có thể yêu đời một cách bất ngờ khôn tả theo cách người ta muốn!!

Xuyên rừng trong đêm dù chặng đường đó ko thực sự dài nhưng cảm giác mang lại thì thú dã man con ngan. Thấy được chú đom đóm bé xíu bay lơ lửng nhé, nghe tiếng râm ran của con chi chi trong rừng, sợ sệt lúc các anh bảo im lặng xem tiếng con gì kêu thế..đoạn ấy em tự dưng em tưởng tượng ra luôn " có con rắn nào nó bò trên cành cây và bất đắc kỳ tử nó thả mình xuống đầu em thì có chết rồi em vẫn còn sợ:(( ". Cảnh tượng cả đoàn trong lúc chờ chú Ba đi tìm đường, lại hò nhau tắt hết đèn pin để thực sự đắm mình trong bóng tối tĩnh mịch của thiên nhiên..Thích.thích lắm í. Những giây phút lần đầu khám phá này có chăng chỉ có thể gọi bằng hai tiếng "Tuyệt vời!!"

Đường đã thông..ta cứ thế đi tới, lòng vui phơi phới:D. Những lời hát rộn ràng cất lên để biết rằng ta tự hào rằng ta đã như thế, sống hết mình với đam mê như thế và ta thành công, ta trở về.. Hạnh phúc đến ngọt ngào mà giản dị!!(chẳng là tiền bạc, chẳng là cao sang, chẳng là chức tước..)

Yêu những người bạn đồng hành cùng ta gian khó:)

P/s: AKay có lắm người hâm mộ thế..AKay thành công nhất chuyến này rồi nhé. Có gì thì phải hậu tạ em đấy keke. Vụ bia bọt SGN, các anh em HAN cứ vào, yên tâm " Em mời - AKay trả tiền ;) "
 
Lại nói đến đoạn nhảy ghềnh. Lúc bỏ phiếu đi ghềnh hay đi rừng, tớ là tớ toàn bàn ra, hù dọa bà con đủ điều: nào là đường đi rất khó, không biết có tới được không, nào là đá rất cao và không có chỗ bám, không phải ai cũng đi được, nào là nguy hiểm, ai chọn đi phải tự chịu trách nhiệm bản thân, không ai giúp được đâu….. Ấy thế mà đáp lại lời hăm dọa của tôi là những cái gật đầu: biết rồi, vẫn đi…. Lúc đó biendaikho nhà ta quay sang hỏi “ Vậy anh bom đi đường nào?” “Nhảy ghềnh”. Tèng téng teng, con mắt của mọi người tròn xoe ngơ ngác .
Phải nói đoạn nhảy ghềnh này chúng tôi tự mày mò khám phá đường đi, những tảng đá cao to, không chỗ bám, những cái “chân ngắn” bổng chốc trở nên dài. (không biết sau đợt đi này có ai nỗi hứng đi làm người mẫu chân dài không nhỉ). Vì nhiều lúc qua rồi nhìn lại vẫn không hiểu được mình có thể qua với đôi chân ngắn củn thế này. Mọi chiêu được tung ta, lếch bằng mông, bò bằng cả tứ chi, phóng , nhảy, trườn, chui…. Chỉ để vượt qua chặn đường đã lỡ đặt chân rồi. Nhiều lúc, nhìn các bạn vượt qua những ghềnh đá mà tôi phập phòng một nỗi lo âu. Không dám mở miệng chứ chẳng may ai đó trượt chân…. Ak ak chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã rùng mình. Thế mà tinh thần các chiến hữu nhà ta vẫn lạc qua thấy ớn. Kết cái tinh thần này, và phục các nữ chiến binh dũng cảm. Thời gian cứ trôi dần, những bước chân trở nên nặng nề, chiều buông xuống, đêm kéo đến, chúng tôi vẫn loay hoay với những phiến đá chông chênh. Biển đấy, thuyền đấy, cả đóm lửa bập bùng đằng xa xa ấy ở đích đến, thế nhưng đường đi của chúng tôi bổng trở nên xa vợi khi mà những ánh sao đã bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời. Chịu, tôi không thể tìm được đường đi tiếp ở cái lúc ánh sáng mờ mờ ảo ảo này. Lòng chợt nghĩ đến một đêm trên ghềnh đá, không thức ăn, không nước uống (chính vì thế mà tôi diếm kỹ những gì mang theo trong ba lô, nặng trịch – còn lại một chút thức ăn và nước uống, phải để dành có thể cầm hơi cho cả bọn tới ngày mai nếu chẳng may… ). Chuyện cũng đã rồi, nhóm đi trước chúng tôi bảo “hết đường” rồi chả cần biết nhóm sau ở đâu rồi, nằm xuống phiến đá sát biển mà nghe sóng vỗ bờ rì rào. Kinh thật, cũng lãng tử phết! Tôi còn nhớ đồng chí Cường có bảo, “ tận hưởng đi” thì phải, những con người hôi rình nằm xuống bên nhau, đeo đuổi những ý nghĩ khác nhau. Tôi thả hồn mình phiêu lưu cùng với bầu trời đêm và tiếng sóng biển rì rào dưới chân phiến đá.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,064
Members
192,337
Latest member
xjjrc
Back
Top