Doigiaymoi
Phượt gia
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
1.9.4. Đăk Tô- Plei Kần.
Trước khi tới Đăk Tô,bên trái con đường có những cánh đồng cỏ rất đẹp,giống như miền Viễn Tây bên Mỹ,chỉ thiếu các chàng Cowboy lang bạt đẹp trai như Clint Eastwood hay sần sùi bụi bặm như Charles Bronson…
Trái với suy nghĩ cũng như trái với cái hoang vắng trên đường đi qua Trường Sơn,bây giờ các thị trấn gần biên giới Lào đã có vẻ đông đúc khang trang,chẳng khác gì các thị trấn miền xuôi.Có lẽ đó là tính cách chung của các chợ vùng biên giới.
12h , đến Đăk-Tô,chúng tôi tìm một quán để nghĩ chân và ăn trưa.Trong lúc chờ cơm tôi tranh thủ băng qua Bưu điện huyện để “lấy dấu” và hỏi thăm đường đi Plei-Kần.
12h41’,sau 30’ ăn cơm,chúng tôi chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình đến PleiKần,vốn chẳng còn bao xa nửa,chỉ 19km.Vậy là hôm nay,vừa thăm Hồ T’Nưng,vừa ghé KonTum hơi lâu,vượt khoảng đường 120km,chúng tôi chắc chắn sẽ đến điểm mốc trong ngày sớm hơn dự kiến.
Quốc lộ 14E chạy tới Bưu điện thì rẻ trái(đi thẳng là tỉnh lộ 672) ,từ đây tới huyện lỵ của Ngọc Hồi còn đúng 19km,theo cột cây số vừa phát hiện tại đầu đường.Trong công viên ngay ngã 3,một nhà rông Tây nguyên bề thế được dựng lên như biểu tượng đặc trưng của núi rừng Trường Sơn.
Rời khỏi huyện lỵ Đăk-Tô,con đường lại tiếp tục qua những cánh rừng hoang vắng,lên nhẹ nhàng theo những ngọn đồi thấp,xuống êm ả theo những con dốc thăm thẳm phía xa,giửa trưa hè nắng dội.
Chợt nhìn thấy cột cây số báo còn cách Hòa Lạc 1092km,nghĩa là cách Hà Nội cả ngàn cây số nửa nếu đi theo con đường Trường Sơn chạy dọc biên giới Việt-Lào,thiệt là “thăm thẳm chiều trôi…!”.Lại nhớ hổm rày mình đi cũng khoảng chừng đó,mới thấy quê nhà đang mãi tận…xa xăm!
Chúng tôi nhong nhong lướt êm giửa cái mênh mông của một vùng biên giới trong tâm trạng ngất ngây khi sắp tới sẽ đến một địa danh lạ quắc lạ quơ,Plei-Kần!
1.9.4. Đăk Tô- Plei Kần.
Trước khi tới Đăk Tô,bên trái con đường có những cánh đồng cỏ rất đẹp,giống như miền Viễn Tây bên Mỹ,chỉ thiếu các chàng Cowboy lang bạt đẹp trai như Clint Eastwood hay sần sùi bụi bặm như Charles Bronson…
Trái với suy nghĩ cũng như trái với cái hoang vắng trên đường đi qua Trường Sơn,bây giờ các thị trấn gần biên giới Lào đã có vẻ đông đúc khang trang,chẳng khác gì các thị trấn miền xuôi.Có lẽ đó là tính cách chung của các chợ vùng biên giới.
12h , đến Đăk-Tô,chúng tôi tìm một quán để nghĩ chân và ăn trưa.Trong lúc chờ cơm tôi tranh thủ băng qua Bưu điện huyện để “lấy dấu” và hỏi thăm đường đi Plei-Kần.
12h41’,sau 30’ ăn cơm,chúng tôi chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình đến PleiKần,vốn chẳng còn bao xa nửa,chỉ 19km.Vậy là hôm nay,vừa thăm Hồ T’Nưng,vừa ghé KonTum hơi lâu,vượt khoảng đường 120km,chúng tôi chắc chắn sẽ đến điểm mốc trong ngày sớm hơn dự kiến.
Quốc lộ 14E chạy tới Bưu điện thì rẻ trái(đi thẳng là tỉnh lộ 672) ,từ đây tới huyện lỵ của Ngọc Hồi còn đúng 19km,theo cột cây số vừa phát hiện tại đầu đường.Trong công viên ngay ngã 3,một nhà rông Tây nguyên bề thế được dựng lên như biểu tượng đặc trưng của núi rừng Trường Sơn.
Rời khỏi huyện lỵ Đăk-Tô,con đường lại tiếp tục qua những cánh rừng hoang vắng,lên nhẹ nhàng theo những ngọn đồi thấp,xuống êm ả theo những con dốc thăm thẳm phía xa,giửa trưa hè nắng dội.
Chợt nhìn thấy cột cây số báo còn cách Hòa Lạc 1092km,nghĩa là cách Hà Nội cả ngàn cây số nửa nếu đi theo con đường Trường Sơn chạy dọc biên giới Việt-Lào,thiệt là “thăm thẳm chiều trôi…!”.Lại nhớ hổm rày mình đi cũng khoảng chừng đó,mới thấy quê nhà đang mãi tận…xa xăm!
Chúng tôi nhong nhong lướt êm giửa cái mênh mông của một vùng biên giới trong tâm trạng ngất ngây khi sắp tới sẽ đến một địa danh lạ quắc lạ quơ,Plei-Kần!
Last edited: