What's new

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.


Phần mở đầu

Chào các bạn,
Hôm nay tôi lại tái ngộ mọi người trong topic mới : “Doigiaymoi, 30 ngày rong chơi miền đất Phật”.
Trước tiên, có một số điều tôi xin phép được bày tỏ trong phần mở đầu:

1/Topic này đáng lẽ phải nằm trong mục “Hồi ức những chuyến đi nước ngoài”, nhưng tôi xin phép được mở đầu từ “Hồi ức những chuyến đi trong nước” trước, để một số các bạn đọc quen thuộc, đã từng đọc qua “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…” tiện theo dỏi, rồi sau đó sẽ chuyển sang “nước ngoài” cho đúng với “nguyên tắc” của phuot.vn. Hơn nửa, tôi sống tại Long Xuyên, thì mọi chuyến đi đều bắt đầu từ “trong nước”, dù là đi ra nước ngoài, đó cũng là điều hợp lý! Đây chỉ là suy nghĩ của Doigiaymoi, không biết BĐH trang nhà có đồng ý?

attachment.php


2/Như loạt bài “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang” mà các bạn đã có dịp đọc trong mục “Hồi ức những chuyến đi trong nước”, tôi có nói “bóng gió” về việc ấp ủ một chuyến đi bụi bằng xe 2 bánh qua Myanmar… Đó là dự kiến, còn việc thực hiện thì …phải chờ thời cơ.

attachment.php

Một năm trước, khi rong chơi qua đất Phật Campuchia, Tp Kampong Cham.

3/Vào một ngày “đẹp trời” tháng 8, năm nay, 2013, tôi nhận được email của người bạn cũ hồi năm thứ nhất đại học :
“28/10 tôi sẽ đi qua Miến trong 3 tuần vi qua để lo lễ Dâng Y rồi sau đó sẽ dẫn mọi người đi thăm viếng những Phật tich . Đi một chuyến đi . Nếu tính được thì cho tôi hay đê tôi rủ thầy Dương nữa .
Cho ngay số phone vi hiện nay toi có thể gọi về VN chi có 2c cho ĐT bàn , 3c cho cell phone .”
Ô hô, thật là một “đề nghị khiếm nhả” đầy hấp dẫn! Nhưng đi Miến Điện chớ có phải đi Sài Gòn đâu, hể được rủ là OK ngay sao? Tôi bèn trả lời:
“ He he, bây giờ khó nói quá. Tính thì được nhưng sự đời thay đổi bất thường. Thôi thì nếu có "duyên", trò này sẽ hạnh ngộ 2 Thầy, Thầy chùa và Thầy dạy học!”

4/Bây giờ, hãy cho tôi dành một chút thì giờ để nói về người đã gửi “lời đề nghị khiếm nhả” kể trên. Là bạn cùng Khóa 1 CĐNN CT, nhưng anh chỉ học 1 năm thì nghĩ, vì trường lúc này không có ngành “Chăn nuôi thú y” mà anh thích khi còn học ở Nông lâm súc Bảo Lộc. Từ đó, anh ta “lặn” mất tiêu! Rồi, hơn 20 năm sau mới gặp lại, bấy giờ anh là Bác sĩ, đang dạy tại một Đại học Y bên xứ Hoa Kỳ.

attachment.php


Từ đó mỗi năm khi trở về Việt Nam, anh đều a lô thông báo. Tôi liền thu xếp ngay ngày hôm sau, lên nhà anh ở chợ Thị Nghè, bên hông sở thú. Gặp nhau, nói 3 điều, 4 chuyện, một đêm, để sáng sớm hôm kế tiếp, thức dậy nghe khỉ kêu, vượn hú( thảo cầm viên Sài gòn chỉ cách chưa đầy 200m đường chim bay) …ăn sáng chung rồi về! Thỉnh thoảng ở thêm 1 ngày, đi ra suối Cả, Long Thành thăm khu vườn của vợ chồng người em gái, cũng là bạn đồng môn(khóa 2). Cứ thế, hàng năm đều diễn ra y như vậy. Như một chương trình đã được set up và trở thành như 1 mặc định!
Ông bạn tôi, sau khi bôn ba xứ người, công thành danh toại, vậy mà vẫn nhất định ở vậy nuôi 2 con…chó cưng! Không thèm lập gia đình, lương bác sĩ “mênh mông” chỉ để đi chơi và làm từ thiện! Nhiều lần gửi quà cứu trợ lũ lụt miền biên giới, vì anh cũng từng là cựu học sinh Thủ Khoa Nghĩa, Châu Đốc.
Năm 2000, anh về Việt Nam mang gạo lên tặng cho đồng bào nghèo An Phú, An Giang.


attachment.php



attachment.php



Và từ lúc đó, hàng năm, anh dành 1 tháng nghĩ hè để qua Miến Điện tu Thiền.
Những tưởng, chỉ là một chọn lựa tạm thời hàng năm vào dịp nghĩ dưỡng, để thay đổi cái nhịp sống ồn ào của xã hội Hoa Kỳ nhiều máy móc, giống như các trí thức học giả phương Tây đang tìm đến xứ Thiền để khám phá thêm điều huyền nhiệm. Lúc đó, sau khi trút bỏ bộ đồ Jean, anh xuống tóc, khoát áo nâu, bưng bình bát, lang thang chân đất đi khất thực trên xứ sở Chùa Đá Vàng, với nhiều bạn bè khắp năm châu, hành thiền cùng các Sư Myanmar sở tại. Sau chừng 1 tháng lại quần Jean, áo pull, anh bay trở về Mỹ, tiếp tục công việc của một Gs đại học.
Ai dè, năm 2003, anh nghĩ hưu và xuống tóc đi tu! Dù đã biết trước, nhưng tôi cũng bất ngờ khi gặp lại anh bạn mình mĩm cười hiền hậu sau tấm áo nâu phong phanh mở cửa đón tôi vào nhà ở đường Nguyễn văn Phương, thị Nghè. Nhớ lại cái khó của tôi lúc đó là xưng hô, mới một năm trước còn mày mày, tao tao; bây giờ thì…thiệt khó quá, thôi thì gọi là Ông H. vậy. Anh thường tự xưng với tôi là “Sãi già” hoặc là “Sư không còn trẻ nửa”.
Năm 2005, Sãi già mua đất, lập Thiền viện tại vùng Kalaw, xứ Miến Điện xa xôi. Hàng năm đều về nhà ở Thị Nghè để thăm mẹ già và gia đình người em ruột đang sống tại đó. Dĩ nhiên, bạn bè hay tin Sãi già về, nếu thuận tiện thì ghé thăm hoặc gặp mặt thân mật. Lần gần nhất là tháng 4-2013.


attachment.php



attachment.php
 
Last edited:
Giá phòng ở Myarma cực kỳ đắt , thu bằng USD ít khi xài tiền Ks , chúng em lở đường ngủ một đêm tới sáng 5000Ks mỗi người . Anh trả 40$/ ngày với 2 giường là không đắt đâu
 
Cảm ơn dngocnhan,
Đúng là cực kỳ đắc, vì xây không kịp khách sạn. Chỗ Highland Lodge là tương đối rẻ, đúng như em nói, nhưng rồi sẽ thấy hiếm có nơi chất lượng như vậy mà giá đó!
Doigiaymoi.
 
Trước khi tiếp tục cuộc rong chơi ngày thứ 13 trên đất Phật, tôi xin mở ngoặc để có vài gợi ý cho các bạn đi sau.
1/ Những gì tôi đã kể sau khi vượt qua con đèo kỳ cục này có thể làm các bạn thối chí vì sự hiểm trở của nó; tuy nhiên, xin hãy yên tâm, nếu các bạn chọn phương tiện nhỏ hơn thay vì xe 50 ghế, thậm chí nó còn an toàn hơn cả các con đèo “thông thoáng” ở Việt Nam, bởi lẽ các tài xế Miến Điện chạy trên tuyến đường này đều không quá “ẩu tả” như các lái xe của ta. Còn nếu các bạn đi bằng xe 2 bánh, nổ hoặc điếc, lại càng an toàn hơn. Nếu là xế điếc, loại thể thao thì lại cực kỳ an toàn và thú vị, bởi vì con đèo không có những dốc quá cao như đèo K’rong Pha, đèo B’lao, đèo Khánh lê…mà chỉ là những dốc lên xuống thật nhẹ nhàng, không bào mòn sức lực của những “Ilovebicycle”; chắc chắn các bạn sẽ không phải tốn đến hơn 180 phút vượt đèo như các con xe 4 bánh.
Ngày 29 tháng 12 năm 2013, nghĩa là sau chúng tôi đúng 2 tháng, Austin Grady cùng 1 người bạn Mỹ đã vượt con đèo 1 chiều (one way pass) này bằng xe đạp. Xin xem : http://www.crazyguyonabike.com/doc/page/?page_id=355599
“Sunday December 29, 2013, 38 miles (61 km) - Total so far: 2,192 miles (3,528 km)
Got up around 7:00am and finished yesterday CGOAB entry then went down the the hotel breakfast and posted the last three days. The breakfast was rice and peas with a fried egg on top of it. It was pretty good and came with Vietnam style coffee and tea. Got to say I really liked the River View and would recommend it to anyone spending the night in Myawaddy.”

Các ảnh sau được trích từ đường link trên.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php




Như vậy với các bạn còn trẻ, hoàn toàn có thể dùng 1 chiếc xe đạp thật nhẹ để đi từ Việt Nam qua Miến, khỏe thì đạp, mệt thì thảy lên xe 4 bánh, như anh chàng Austin Grady này.
2/ Sai lầm lập lại của tôi, vì đây là lần thứ 2 mắc phải. Hồi đi Đông Dương bằng xe mô tô năm 2012 (Daehan 120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…), từ Thủ đô Vientiane trở về Pakse, chúng tôi đã vất vả ngồi trên xe đò suốt 15 giờ, khi tới khách sạn thì đã 01h sáng, vừa mệt mõi, vừa uổng tiền ở vì chỉ có vài giờ mà phải trả nguyên 1 ngày. Nếu bạn lấy phòng vào sáng sớm, thì 1 ngày ở khách sạn của bạn kéo dài tới 12h trưa hôm sau, nếu vì lở đường tới vào lúc nửa đêm về sáng, thì bao giờ khách sạn cũng lấy tiền ngay trong ngày đó, nghĩa là chỉ tới 12h trưa cùng ngày! Cho nên, lần đó tôi khuyên mọi người đừng để gặp phải trường hợp tương tự, cố thu xếp sao cho khi đến 1 điểm mới lúc trời còn sáng. Ngày đầu tiên, từ Long Xuyên qua tới SiemReap, tôi suýt mắc phải khi tìm được khách sạn Saphia lúc 22h, không bị lỗ nặng! Còn lần này, lỗ …thê thảm, 02h sáng lấy phòng 40$ US, chỉ ở đúng 10 tiếng đồng hồ, trong tình trạng mệt mõi quá chừng!


attachment.php



Thật ra, theo dự kiến, tôi đã tính đi cuốn chiếu từ Bangkok, lên Mae Sot, nghĩ 1 điểm nào đó, như Tak chẳng hạn; rồi từ Mae Sot qua nghĩ tại Kyaikto, nơi có Chùa Đá Vàng nổi tiếng trên núi, rồi tiếp tục đi Yangon, nghĩa là chúng tôi sẽ mất 03 ngày đi đường, nhưng được nghĩ chơi 2 chỗ và không bị động về khách sạn. Nhưng vì là lần đi đầu tiên, không biết đường sá nơi xứ lạ, lại gặp trở ngại khi mua vé, “hoảng” quá, nên đi thẳng luôn, nếu sáng suốt và liều mạng hơn, cứ đi từng đoạn nhỏ, tới đâu hay tới đó, vừa đở mệt, vừa ít tốn tiền lại vừa biết thêm nhiều điểm mới!


attachment.php



3/Cái gợi ý thứ 3, quan trọng nhất: bạn nào thích phiêu lưu thì nên lên kế hoạch đi đường bộ ngay, để có cái cảm nhận tuyệt vời mà tôi đã kể, vì biết đâu sau này, chính phủ Myanmar sẽ đầu tư xây dựng lại con đường đèo rộng rãi hơn, chừng đó các bạn chỉ thú vị vì cảnh đẹp của núi rừng nguyên sinh, nhưng cảm giác “mạnh’ thì không còn.
Theo tôi, chính phủ Myanmar nên làm 1 con đường khác, rộng rãi hơn phục vụ cho phát triển kinh tế, con đường này, chỉ nên cho xe dưới 25 chỗ lưu thông, để thu hút khách du lịch. Hiện tại, dựa trên số lượng xe tôi thấy ở bến Myawaddy, cộng với số xe nhỏ, xe tải xuất phát từ Thái qua, con đường chắc chưa tới 300 lượt xe qua, lại mỗi ngày; nếu lưu lượng xe như ở Việt Nam thì chắc chắn con đèo không thể nào chịu đựng nổi.


Do đó, tôi đề nghị các bạn dự định đi Myanmar bằng đường bộ, nên dừng lại nghĩ tại Mae Sot, nơi này khí hậu mát mẻ, đang phát triển và có vài chỗ đáng quan tâm. Ngày hôm sau qua biên giới, đi xe nhỏ tới Hpa-an, thủ phủ bang Kayin, rong chơi và nghĩ ngơi, rồi ngày thứ 3 thì đi 1 lèo tới Yangon. Lượt về thì từ Yangon trở lại nghĩ ở thị trấn Huyện Kyaikto, bang Mon, lên thăm Chùa Đá vàng trước khi đi ra biên giới Thái-Miến! Có lẽ các bạn sẽ không tốn nhiều tiền hơn vé đi thẳng 1700 baht của chúng tôi, lại khỏe và đi chơi được mấy điểm quan trọng!

Đây là vài hình ảnh tôi chụp được sau này, các bạn xem trước cho đở chán! Chỉ mới là những hình ảnh sơ khởi để minh họa cho gợi ý kể trên, còn những hình ảnh chính thức sẽ hấp dẫn hơn nhiều!


attachment.php



attachment.php

Từ đỉnh núi Kyaiktyo nhìn xuống…


attachment.php

…và chùa Đá Vàng.
 
B.13 Ngày thứ 13 của cuộc rong chơi miền đất Phật.
B.13.1. Yangon, 29-10-2013.
Sau 2 ngày mệt mõi bởi cuộc hành trình quá vất vả, chúng tôi đã tự thưởng cho mình một buổi sớm mai ngủ …nướng, kéo dài đến 7:30AM. Và lời chào buổi sáng của bà xã sau 2 ngày vượt …núi, sau nửa đêm ngủ muộn là: lượt về, nếu theo đường cũ thì…ông đi một mình đi, tui bay về Bangkok.
He he,y như những “nghị quyết” trước đó, bả nói :…đi Lào, là …lên Daehan và đi vào năm 2012, còn lần này… nếu đi Miến Điện bằng Daehan thì…ông đi mình ênh đi, thế là tôi …chơi xe đò. Cho nên trong tình hình này, tôi bèn nói: lo đi chơi đi, chưa dìa mà…Miệng thì nói như vậy, nhưng tôi biết sẽ phải làm gì sau những ngày rong chơi miền đất Phật, tranh cãi làm gì cho mệt, mọi chuyện cứ …nhẹ hều như đi trên mây thì vui vẻ cuộc đời thôi! Ha ha ha.


attachment.php



Tiện nghi ở đây thì ok, buổi sáng có bửa ăn kèm trong tiền khách sạn, tôi leo mười mấy bậc cấp để lên phòng tiếp tân trên dốc cao, hỏi thăm nơi ăn sáng, thì được trả lời: quí khách về phòng, sẽ có người mang tới.


attachment.php



attachment.php



Bửa ăn sáng thế này thì quá thừa đối với người lớn tuổi, chúng tôi ăn bánh mì trứng chiên và uống cà phê sửa, chừa 4 trái chuối cho bửa trưa, phòng khi đồ ăn Miến chưa kịp thích ứng!


attachment.php



attachment.php



Ăn xong, tôi bung con bike đỏ ra để chuẩn bị đón chào ngày mới tại “cựu thủ đô” Yangon, bà xã vẫn còn oãi nên ở lại phòng. Hôm qua, ngày đầu tiên trên đất Miến, chỉ thấy được cái nhếch nhác của cửa ngỏ Myawaddy, rồi là cái thú vị tuyệt vời khi khám phá con đường đèo quá lắc léo và hiểm trở mà không phải ai cũng may mắn có được. Rồi là những đoạn đường tối đen xuyên qua các làng quê hẻo lánh hoặc vài phố thị đèn không đủ sáng dưới lắc rắc mưa rơi. Myanmar hôm qua như thế vẫn còn là bí ẩn, nên nỗi háo hức được nhìn thấy tận mặt thành phố lớn nhất nước của xứ sở chùa Vàng đang rạo rực trong lòng, tôi vội vác con bike, leo mười mấy bậc dốc lên phần đồi trên cao để rời khách sạn, thăm 1 góc Yangon ngày đầu đặt chân tới.


attachment.php




Khách sạn Highland Lodge và 7 Mile cùng nằm trên con đường nhỏ mang tên Kone Myint Yeiktha, chỉ cách nhau bởi 1 khúc quanh. 7 Mile có vẻ sang trọng với khối building nhiều tầng, trong khi Highland Lodge là những căn nhà liên kế nằm rải rác trên 1 khu vườn đồi rộng rãi nhiều cây xanh, tôi thích nơi này hơn.



attachment.php



attachment.php



attachment.php



Tôi đạp xe ra phía đại lộ, Pyay. Ngay đầu đường có 2 điểm nổi bậc, biểu trưng của sự phát triển và giàu có, bên trái là show room xe hơi Shwe Ya Mon, bên phải là cửa hàng mua bán đá quý SP Gems.


attachment.php
 
Last edited:
phù, phù đã cùng 2 bác qua đèo rồi, bây giờ sắp vào tới thủ đô. Mong 2 bác mạnh khỏe, dẻo dai để đi đến đích.
 
Chào volty,
Rất cảm ơn cháu về lời chúc, 2 bác vẫn mong mạnh khỏe để đi tới đích và trở về, rồi...lại đi nữa!!!
Xin cảm ơn,
Doigiaymoi.
 
Khi ra tới đường lớn, tôi bắt đầu đi “hú họa” theo lề phải, lúc này tôi vẫn chưa thực sự biết mình sẽ đi những đâu, chỉ việc tà tà đạp xe ngắm nghía phố phường, rồi chụp ảnh những cảnh quan của 1 góc nhỏ nhoi thành phố Yangon. Nhờ những tấm ảnh này, tôi biết mình đã đi theo lộ trình như sau:


attachment.php

(1)Ks Highland Lodge khởi hành
=> (2)Hotel 7 Mile
=>(3)Car Show room
=>(4)Ngã tư Pyay Rd & Parami Rd
=>(5)May Li Kha St.
=>(6)Parami Children Hospital
=>(7)Chammyay Yeiktha Meditation Center
=>(8)Thalar Woody St.
=>(9)Quán uống nước
=> Trở về Ks Highland Lodge.


Pyay là con đường lớn, nối liền phi trường quốc tế (phía tay trái) với chợ trung tâm Yangon(tay phải), đang nhộn nhịp xe cộ lưu thông với tốc độ chóng mặt! Đây là lần đầu tiên, tôi chứng kiến bộ mặt mới của Yangon sau những đồn thổi về sự thay đổi kỳ diệu của đất nước này trong thời gian cực ngắn, 3 năm! Là lần đầu tiên bởi vì những hình ảnh mà tôi đã xem qua TV hay sách báo, chẳng có chút tồn tại nào trong đầu óc tôi, ngoại trừ cái ấn tượng về một Yangon khép kín, nhiều xét nét và lạc hậu sau mấy mươi năm sống trong chế độ độc tài, quân phiệt.
Tôi vẫn còn nhớ Sư H. đã từng nói: “ở Yangon, ngồi trong taxi, mình có thể nhìn thấy con đường nhựa chạy ngược dưới chân qua kẻ hở!”. Bây giờ thì khác, trước mặt tôi là hàng loạt xe các loại, nhiều chiếc rất sang trọng, đắc tiền lướt qua vun vút trên đường.


attachment.php

He he, con bike đỏ đang “hiên ngang” bên lề đường Pyay, “chứng kiến” hoạt cảnh sinh động trong nắng sớm Yangon!


Đặc biệt là hầu hết các xe đều có tay lái nghịch, dù là loại cao cấp mới nhập vào, hay loại second hand, có lẽ do mua từ Thái Lan, nước có qui định lưu thông trái chiều với Miến Điện(lề thuận tay phải). Đây là 1 thắc mắc nhỏ, đã từng là thuộc địa của Anh, vậy mà Myanmar không theo “mẫu quốc”, lấy lề trái làm chiều thuận? Và 1 điều đặc biệt nữa, đó là không thấy sự xuất hiện của bất cứ 1 xe gắn máy nào trên đường, Yangon cấm tuyệt đối xe mô tô lưu thông trong thành phố. Cũ nhất trong số các phương tiện cơ giới mà sáng nay tôi trông thấy là những chiếc xe bus đầy nhóc người, không máy lạnh, loại này chắc chắn đã quá “niên hạn” theo tiêu chuẩn của nước CHXHCN Việt Nam “giàu có” ở ven bờ Biển Đông! Không sao, miễn nó vẫn còn giúp cho nhiều người dân nghèo, những công chức cấp dưới và những học sinh, có được phương tiện vận chuyển rẻ tiền để đi lại trong thành phố.


attachment.php



attachment.php



Nhìn mật độ xe tại ngã tư Pyay và Parami này, chúng ta dễ dàng nhận ra rằng, Myanmar không phải là quốc gia nghèo và lạc hậu, dù đó là sự thật. Bởi lẽ trong dòng xe cộ san sát ấy, không thiếu những xe hàng hiệu đắc tiền, đồng thời ta cũng thấy cái thông thoáng, sạch sẽ của một đô thị hiện đại văn minh, sự hiện đại không phải là những cao ốc đồ sộ hay những building ngất trời, mà là cái màu xanh “tràn ngập” bao quanh dòng xe cộ ấy. Còn nửa, không hề thấy bóng dáng cảnh sát ở cái ngã tư có vẻ “bận rộn” như thế này, vậy mà không hề kẹt xe; giống như Thái Lan, xe dừng còn chừa khoảng cách, hết đèn đỏ thì cứ tiếp tục chạy tới, không dồn cụt, đút đít, nên chẳng bị tắt đường bất tử như Sài gòn!
Cái thông thoáng này có được là do sự góp phần của luật cấm xe gắn máy lưu thông trong thành phố, luật này đã có từ lâu chứ không phải từ ngày đổi mới, 1 điểm cộng cho chính quyền độc tài ngày trước.


attachment.php



Nhưng tôi thật sự ấn tượng với những chiếc Jeep lùn độ lại, dân chơi xe Miến cũng chẳng phải tay vừa! Rồi đây, các bạn sẽ còn thấy nhiều con Jeep “lộng lẫy” hơn !


attachment.php




attachment.php

He he, “tuy bạn không cao, nhưng người khác cũng phải ngước nhìn!”.


Nhìn các tấm hình dưới đây, các bạn thấy rõ khoảng cách giữa các xe lưu thông được giữ ở cự ly thích hợp, chắc chắn đó không phải chỉ do luật lệ qui định, mà còn do cái ý thức “tự trọng” của các lái xe trên đường.
Thực tế, lòng tự trọng không phải chỉ là những gì cao siêu, khó hiểu; không phải chỉ là của riêng một người nào và chắc chắn nó không hề “đắc tiền” để mọi người khó mà “sở hữu”. Nó phải là kết quả của một nền “giáo dục nhân bản, khoa học và trung thực”. Khi giáo dục còn đào tạo ra những “trí thức giả hiệu” với tấm bằng cấp “ăn gian” nhờ “bổ túc, tại chức lừa dối” để ra làm công chức, nhất là những công chức cao cấp, thì đừng đòi hỏi lòng tự trọng hiện hữu phổ biến trong xã hội! Bởi lẽ, giáo dục không chỉ khu biệt bên trong tường rào trường học, mà nó còn được âm thầm đến với mọi người thông qua hình ảnh gương mẫu của các công chức, mà những người này là sản phẩm của “giáo dục ăn gian” thì làm sao là tấm gương cho mọi người noi theo?(tôi không phê phán phương thức giáo dục “bổ túc, tại chức”, nếu nó được thực hiện nghiêm túc, công bằng để giúp cho những người lương thiện kém may mắn trên đường học vấn, có cơ hội nâng cao trình độ và kiến thức thực thụ sau thất bại ở học đường).
Miến Điện, trong 1 thời gian dài bị cai trị bởi 1 chính quyền độc tài quân phiệt, nhưng có lẽ cái chính quyền đó không cần phải gạt gẫm người dân bằng những học vị giả hiệu, vẫn giáo dục học trò theo cái chuẩn tối thiểu của các nền giáo dục tại các quốc gia tiến bộ; đồng thời họ còn may mắn có một tôn giáo từ bi, luôn dẫn đường cho họ đến với cái thiện tuyệt vời! Mà theo tôi, cái thiện bao hàm lên lòng tự trọng!


attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
Cho phép được gọi doigiaymoi là anh hai, vì bằng tuổi anh hai nhà em, thực ra nước họ số đông theo đạo Phật (tiểu thừa) và theo cách nghĩ của em chắc đạo Phật tiểu thừa đã giúp họ có tâm mà nôm na là lòng từ bi hay hiểu là có tâm Phật (em không rành về đạo Phật).
Giáo dục chỉ phụ thôi anh ah, không nên chi tiết và sâu xa vì giáo dục mà con người có tự trọng hay không, nhiều hay ít.
Anh nhìn sang Ấn Độ xem, không biết họ học thế nào nhưng họ luôn uyên thâm lý thuyết (tự tự hào), nhưng đường phố xe cộ cũng loạn xà ngầu! Em nghĩ họ không có như Thái hay Myanmar mặc dù Phật có nhiều di tích ở Ấn Độ (đạo Phật không phải là đạo chính của Ấn Độ).
Em có bạn du học là người Myanmar, ngày em qua Myanmar đầu tiên tìm kiếm bạn cũng đã có dịp tiếp và nói chuyện với các giáo sư của Yagoon University, nên cũng biết về sự học của nước họ.
Vài dòng góp vui với anh, chính đạo Phật tiểu thừa đã hướng tâm của họ và họ tin vào một điều tâm linh thánh thiện, nếu số đông ai cũng vậy thì tốt quá, xã hội cũng đẹp, nhà nước cũng dễ quản lý! Giáo dục chỉ phụ thôi.
Em vẫn đọc và theo bài viết của anh mỗi ngày, người Việt Nam đầu tiên đi đường bộ qua Yangoon.
 
Xin chào hoangvanphuong 75,
Rất vui khi đọc được comment của em và xin thành thật cảm ơn. Anh cũng nghĩ như em từ lâu, trong topic "Daehan 120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm..." năm 2012, anh cũng đã nghĩ rằng người Lào hiền hậu, thật thà hết mực có lẽ cũng bởi từ nhỏ họ đã được giáo dục trong nhà chùa(xuất gia có thời hạn để trả hiếu), chinh từ nhà chùa, từ phật giáo họ đã thấm nhuần đức tính Từ bi, nhân ái nên mới được như vậy. Trong bài viết anh chỉ nhấn nhá chút xíu thôi, đào sâu điều này thì đã có nhiều rồi trên các diễn đàn khác, trên các trang thông tin hàng ngày. He he, chuyện "lái xe" chỉ là cái "cớ" thôi! Còn chuyện người Việt Nam đi đường bộ qua Yangon thì thiệt tình anh chẳng dám chắc đâu. Dẫu sao cũng cảm ơn em nhiều.
Doigiaymoi.
 
Chào các bạn, mấy hôm nay do bận việc nên tôi đã tạm ngưng lên diễn đàn. Bây giờ vừa về tới nhà, ăn cơm xong tôi vội vào đây để tiếp tục cuộc rong chơi. Trước tiên tôi lại xin phép có 1 đính chính về lộ trình buổi sáng này: sau khi xem kỹ lại hình chụp, tôi thấy lộ trình và bản đồ vừa rồi đã thiếu chính xác, nay xin được điều chỉnh lại như sau:


attachment.php



(1)Khởi hành từ Highland Lodge.
(2)=>Shwe Ya Mon Car Showroom.
(3)=>Giao lộ Pyay Rd & Parami Rd.
(4)=>Đường cụt May Li Kha.
(5)=>Bệnh viện Nhi Parami.
(6)=>Thiền viện Chammyay Yeiktha.
(7)=> Kia Motors.
(8)=> Đường Thalar Woody.
(9)=> Đầu đường Thalar giáp với đường Pyay. => Về lại khách sạn Highland Lodge.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,357
Bài viết
1,175,357
Members
192,067
Latest member
vietskytourism
Back
Top