What's new

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.


Phần mở đầu

Chào các bạn,
Hôm nay tôi lại tái ngộ mọi người trong topic mới : “Doigiaymoi, 30 ngày rong chơi miền đất Phật”.
Trước tiên, có một số điều tôi xin phép được bày tỏ trong phần mở đầu:

1/Topic này đáng lẽ phải nằm trong mục “Hồi ức những chuyến đi nước ngoài”, nhưng tôi xin phép được mở đầu từ “Hồi ức những chuyến đi trong nước” trước, để một số các bạn đọc quen thuộc, đã từng đọc qua “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…” tiện theo dỏi, rồi sau đó sẽ chuyển sang “nước ngoài” cho đúng với “nguyên tắc” của phuot.vn. Hơn nửa, tôi sống tại Long Xuyên, thì mọi chuyến đi đều bắt đầu từ “trong nước”, dù là đi ra nước ngoài, đó cũng là điều hợp lý! Đây chỉ là suy nghĩ của Doigiaymoi, không biết BĐH trang nhà có đồng ý?

attachment.php


2/Như loạt bài “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang” mà các bạn đã có dịp đọc trong mục “Hồi ức những chuyến đi trong nước”, tôi có nói “bóng gió” về việc ấp ủ một chuyến đi bụi bằng xe 2 bánh qua Myanmar… Đó là dự kiến, còn việc thực hiện thì …phải chờ thời cơ.

attachment.php

Một năm trước, khi rong chơi qua đất Phật Campuchia, Tp Kampong Cham.

3/Vào một ngày “đẹp trời” tháng 8, năm nay, 2013, tôi nhận được email của người bạn cũ hồi năm thứ nhất đại học :
“28/10 tôi sẽ đi qua Miến trong 3 tuần vi qua để lo lễ Dâng Y rồi sau đó sẽ dẫn mọi người đi thăm viếng những Phật tich . Đi một chuyến đi . Nếu tính được thì cho tôi hay đê tôi rủ thầy Dương nữa .
Cho ngay số phone vi hiện nay toi có thể gọi về VN chi có 2c cho ĐT bàn , 3c cho cell phone .”
Ô hô, thật là một “đề nghị khiếm nhả” đầy hấp dẫn! Nhưng đi Miến Điện chớ có phải đi Sài Gòn đâu, hể được rủ là OK ngay sao? Tôi bèn trả lời:
“ He he, bây giờ khó nói quá. Tính thì được nhưng sự đời thay đổi bất thường. Thôi thì nếu có "duyên", trò này sẽ hạnh ngộ 2 Thầy, Thầy chùa và Thầy dạy học!”

4/Bây giờ, hãy cho tôi dành một chút thì giờ để nói về người đã gửi “lời đề nghị khiếm nhả” kể trên. Là bạn cùng Khóa 1 CĐNN CT, nhưng anh chỉ học 1 năm thì nghĩ, vì trường lúc này không có ngành “Chăn nuôi thú y” mà anh thích khi còn học ở Nông lâm súc Bảo Lộc. Từ đó, anh ta “lặn” mất tiêu! Rồi, hơn 20 năm sau mới gặp lại, bấy giờ anh là Bác sĩ, đang dạy tại một Đại học Y bên xứ Hoa Kỳ.

attachment.php


Từ đó mỗi năm khi trở về Việt Nam, anh đều a lô thông báo. Tôi liền thu xếp ngay ngày hôm sau, lên nhà anh ở chợ Thị Nghè, bên hông sở thú. Gặp nhau, nói 3 điều, 4 chuyện, một đêm, để sáng sớm hôm kế tiếp, thức dậy nghe khỉ kêu, vượn hú( thảo cầm viên Sài gòn chỉ cách chưa đầy 200m đường chim bay) …ăn sáng chung rồi về! Thỉnh thoảng ở thêm 1 ngày, đi ra suối Cả, Long Thành thăm khu vườn của vợ chồng người em gái, cũng là bạn đồng môn(khóa 2). Cứ thế, hàng năm đều diễn ra y như vậy. Như một chương trình đã được set up và trở thành như 1 mặc định!
Ông bạn tôi, sau khi bôn ba xứ người, công thành danh toại, vậy mà vẫn nhất định ở vậy nuôi 2 con…chó cưng! Không thèm lập gia đình, lương bác sĩ “mênh mông” chỉ để đi chơi và làm từ thiện! Nhiều lần gửi quà cứu trợ lũ lụt miền biên giới, vì anh cũng từng là cựu học sinh Thủ Khoa Nghĩa, Châu Đốc.
Năm 2000, anh về Việt Nam mang gạo lên tặng cho đồng bào nghèo An Phú, An Giang.


attachment.php



attachment.php



Và từ lúc đó, hàng năm, anh dành 1 tháng nghĩ hè để qua Miến Điện tu Thiền.
Những tưởng, chỉ là một chọn lựa tạm thời hàng năm vào dịp nghĩ dưỡng, để thay đổi cái nhịp sống ồn ào của xã hội Hoa Kỳ nhiều máy móc, giống như các trí thức học giả phương Tây đang tìm đến xứ Thiền để khám phá thêm điều huyền nhiệm. Lúc đó, sau khi trút bỏ bộ đồ Jean, anh xuống tóc, khoát áo nâu, bưng bình bát, lang thang chân đất đi khất thực trên xứ sở Chùa Đá Vàng, với nhiều bạn bè khắp năm châu, hành thiền cùng các Sư Myanmar sở tại. Sau chừng 1 tháng lại quần Jean, áo pull, anh bay trở về Mỹ, tiếp tục công việc của một Gs đại học.
Ai dè, năm 2003, anh nghĩ hưu và xuống tóc đi tu! Dù đã biết trước, nhưng tôi cũng bất ngờ khi gặp lại anh bạn mình mĩm cười hiền hậu sau tấm áo nâu phong phanh mở cửa đón tôi vào nhà ở đường Nguyễn văn Phương, thị Nghè. Nhớ lại cái khó của tôi lúc đó là xưng hô, mới một năm trước còn mày mày, tao tao; bây giờ thì…thiệt khó quá, thôi thì gọi là Ông H. vậy. Anh thường tự xưng với tôi là “Sãi già” hoặc là “Sư không còn trẻ nửa”.
Năm 2005, Sãi già mua đất, lập Thiền viện tại vùng Kalaw, xứ Miến Điện xa xôi. Hàng năm đều về nhà ở Thị Nghè để thăm mẹ già và gia đình người em ruột đang sống tại đó. Dĩ nhiên, bạn bè hay tin Sãi già về, nếu thuận tiện thì ghé thăm hoặc gặp mặt thân mật. Lần gần nhất là tháng 4-2013.


attachment.php



attachment.php
 
Last edited:
Trước khi tới Myanmar, tôi hình dung ra một đất nước nghèo nàn, lạc hậu, một xã hội chậm tiến vì khép kín, Yangon trong trí tưởng của tôi là một thành phố cũ kỹ, đường sá chật hẹp, con người, nhất là các cô gái …xấu xí (xin lỗi)như mấy cầu thủ trong đội tuyển bóng đá nữ Myanmar .
Nhưng như đã nói, 2 biểu tượng đầu tiên là 1 showroom xe hơi và một cửa hàng ngọc thạch đã làm thay đổi cái tưởng tượng hồ đồ kia. Rồi sau khi đạp xe lang thang chưa tới 2.000 mét trên đường phố Yangon, một ngạc nhiên thú vị chợt bùng lên bởi rất nhiều những bất ngờ bắt gặp, chẳng hạn 1 cửa hàng thời trang với thiết kế rất hiện đại theo cái style mỹ thuật công nghiệp, không đắc tiền nhưng đầy ấn tượng!


attachment.php



Mà thời trang là 1 thứ văn hóa “nhạy cảm”, nó là chỉ dấu về tình trạng của một xã hội, có văn minh, lịch sự hay không? và hơn thế nữa, nó còn phản ánh “trình độ” tự do, cũng như thước đo sự thịnh vượng của 1 quốc gia. Một người Thầy của tôi, sau khi tốt nghiệp Msc về Plant Pathology ở Nhật Bản sau năm 1975, được “may mắn” trở về nước theo đường bộ qua Trung Quốc, lúc đó nói với tôi rằng, buổi sáng khi ra đường ở thủ đô Bắc Kinh, ông chỉ thấy rặc một màu xanh biển trên đường phố, đó là màu trang phục của hầu hết người dân nơi đây, vốn là những người vô sản chính hiệu, là những công nhân thuộc giai cấp lãnh đạo, đâu cần phải “Phây sần” cho…rách việc! Nói thế cho vui, bởi vì bây giờ mọi thứ ở đó đều đã thay đổi, làm gì còn có cái “giai cấp công nhân” mà được làm lãnh đạo và cũng chả có anh lãnh đạo nào lại cho con đi làm công nhân…để được vào “ giai cấp lãnh đạo”đâu! Hi hi, lâu lâu lại chém gió chơi bậy một phát, cho vui!
Lại thêm 1 cửa hàng thời trang vui nhộn sắc màu…


attachment.php



…và các bạn sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy hình ảnh này trong 1 con đường nhỏ? Nó làm tôi nhớ lại thuở còn đôi mươi quá chừng! Và bây giờ, hình ảnh này đã thay đổi hoàn toàn trong tôi cái hiểu lầm “tai hại” về những cô gái Miến Điện thông qua đội tuyển bóng đá nữ của họ: thiếu nữ Miến rất đẹp, đẹp từ gương mặt, đến thời trang!
Cũng giống như áo dài Việt Nam, làm nên 1 đặc trưng tuyệt vời của thời trang truyền thống, chiếc longyi Miến Điện, cùng những cách điệu hiện đại, phối hợp với cánh áo trẻ trung, người phụ nữa Miến rất biết cách làm cho du khách nước ngoài phải trầm trồ khen ngợi!
Chiếc dù đỏ của cậu thanh niên đã che nắng cho cô bạn gái-longyi-vàng trước đó, được khéo léo chuyển tay khi vào nơi bóng cây, động tác rất tự nhiên, khiến tôi nghĩ cái lịch sự đã trở thành thuộc tính của cậu ta. Thật là 1 tình cờ may mắn, tôi đã chụp được tấm ảnh bình dị mà đáng yêu này, trên con đường nhỏ rất đời thường lại xuất hiện sắc màu trẻ trung đầy lãng mạn, 2 màu cực nóng lại “ăn tong” rất dịu dàng, cặp đôi longyi “tím than-vàng anh” đang show một màn thời trang không kiểu cách, nhưng thật đầy ấn tượng!


attachment.php



Đó là hình ảnh khi tôi đạp xe theo con đường nhỏ May Li Kha, nằm bên phải Parami Road, khi tôi vừa chuyển qua từ đường Pyay. Đây là con đường cụt, phía cuối có một ngôi chùa, đầu đường có biển báo 1 Trung tâm dạy nghề phục vụ nhà hàng, khách sạn. Trong tình hình này, có lẽ đây là ngành nghề rất hot tại Myanmar, sẽ là cơ hội tốt cho các bạn trẻ dễ thương và xinh đẹp mà tôi thấy khá nhiều sau 2 ngày đặt chân lên đất Phật. Tôi chụp vài tấm ảnh rồi trở lại Parami Road.


attachment.php

Tấm biển màu đỏ: Hotel & Restaurant Training Center.


attachment.php



attachment.php

Hình ảnh rất thường tại các quốc gia Đông Nam Á, phơi đồ trước cửa, ngoài công lộ…


Trở lại đường Parami, tôi tiếp tục …tiến lên dốc bằng biện pháp dẫn bộ, tuy nhiên con bike rất nhẹ nên dẫn cũng như không! Yangon tuy nằm trên vùng bình nguyên, châu thổ sông Ayeyarwaddy, nhưng thế đất lại không bằng phẳng mà mấp mô, cao thấp nhiều nơi, giống như nằm trên 1 vùng bán sơn địa như Bình Dương, Thủ Đức... Lên hết dốc thoai thoải thì lại bắt đầu đổ xuống từ từ, hết cực thì sướng thôi! Cứ thế tôi trôi dần xuống đến 1 chỗ khá đông người, đó là bịnh viện nhi Parami; nói đông chứ thực ra chẳng phải như bên mình, người bệnh sao nhiều quá, huyện, tỉnh, thánh phố đều quá tải! Parami Children Hospital là 1 building cao khoảng 4, 5 tầng, đang chỉ có 1, 2 chiếc Taxi đậu ngay lề đường, phía trước cửa, điều đó không biết có phải vì người dân Myanmar ít bệnh tật chăng? Tôi dừng lại 1 chút, vừa để nghĩ chân, vừa để nhìn xem cuộc sống đời thường nơi bệnh viện.

Mấy anh Miến Điện, mặc longyi chắc là tài xế và bảo vệ mặc quần gin, thấy con bike “độc” thích thú trầm trồ bàn tán và…chạy thử, một anh còn nói …coi chừng nó chạy luôn về nhà, rồi xúm nhau cười thiệt là vui! Tôi chợt nhìn thấy nhiều đốm cổ trầu nâu sẩm, loang lổ trên lề đường, một đặc trưng khác mà tôi chỉ thấy có ở Yangon!


attachment.php



attachment.php

Có nhiều đốm cổ trầu bên cạnh chiếc taxi.


attachment.php



attachment.php

Anh chàng này là tài xế chiếc taxi trắng.
 
Rời bịnh viện Parami, tôi tiến xuống con đường cắt ngang phía trước, là đường Kabar Aye Pagoda, lại quẹo phải, cặp lề tay mặt, đạp nhẹ nhàng tiếp tục cuộc “thám sát” Yangon. Trước tiên là ngang qua 1 Thiền Viện, Chammay Yektha Meditation Center, trên Google maps vẫn chưa cập nhật địa chỉ này, mỗi lần search đều dẫn tới đúng tên,nhưng tại Singapore!


attachment.php



Bên kia đường giống như 1 khu thương mại, nhưng thấy lượng xe đông đúc quá, tôi không dám băng qua, tiếp tục cặp lề phải đạp xe tới trước. Thật tình mà nói, người Miến họ chạy xe nhanh lắm, nên tôi phải luôn cảnh giác, lề đường lại chẳng có vạch kẻ dành riêng xe đạp, nên có khi tôi phải đạp xe trên lề cho an tâm. Cây xanh có lẽ là 1 đặc trưng nổi bậc nơi đây, nhìn đâu cũng thấy vườn tược mát mắt, bây giờ là tháng 10, khí hậu cũng không nóng, nên nó đã góp phần làm nên sự dễ chịu!
Và một trong những cảnh mà tôi chắc chắn là ai cũng sẽ nhận ra khi lần đầu tiên đặt chân đến thành phố này: đó là sự hiện diện của hàng trăm, hàng nghìn con chim quạ trên bầu trời Yangon, tiếc rằng nó không có màu trắng nhẹ nhàng như những cánh cò, nên mất đi phần nào cái giá trị thẩm mỹ của một không gian phù hợp theo chuẩn môi trường thân thiện. Không sao, chúng không bị đánh bẫy, không bị “bắn tỉa”, vô tư bay lượn trên nền trời tự do, táo tợn sà xuống lề đường vắng khách, vì có lẽ chẳng hiểm nguy nào từng đe dọa! Miến Điện không thấy có tệ nạn thả chim phóng sinh, không có cái thú giải trí “bắn cò” mà một thời đã là phong trào thời thượng với những khẩu súng hơi mang về từ Tiệp khắc, Đông Âu…ở Việt Nam. Cho nên, dù đen-đúa-vì-là-loài-quạ-đen-xấu-xí, nhưng lại góp phần tôn vinh bản chất nhân hậu, cách ứng xử thân thiện với thiên nhiên của người dân Miến Điện.


attachment.php



Tôi tiếp tục đạp xe thêm chừng 500m, một vùng trời thoáng đảng, phủ đầy cây xanh hiện ra bên tay phải, đường Kabar Aye Pagoda lúc này chạy cặp theo hồ Inya,giống như viên ngọc bích điểm tô cho miền đất “vàng” Yangon thêm hoàn hảo!
Tôi dừng lại khi cảm thấy đã đi khá xa, cần trở về để chuẩn bị cho cuộc rong chơi chính thức buổi chiều dành cho 2 kẻ lang thang đến từ đất nước xa xôi nằm bên bờ Biển Đông. Và sau đây là những hình ảnh chụp được trên đoạn đường này.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php

Thêm 1 show room xe hơi (KIA) trên đường Kapar Aye Pagoda.


attachment.php

United International Group LTD, là nơi duy nhất vào thời điểm này, tôi không nhớ mình đã vào đây để làm gì?


attachment.php



attachment.php
 
Trước khi post phần tiếp theo, tôi xin dành trang này để giới thiệu với cộng đồng phuot.vn một phuoter, tuổi đời thì “nhỏ”, nhưng đang thực hiện 1 dự án “lớn” : Võ Tiếng, Hành trình Niềm tin và Nụ cười trên Quê hương Việt Nam.
Em quê ở Hồng Ngự, là 1 Hướng Đạo Sinh, đang 1 mình trên chiếc xe đạp địa hình, sẽ dành thời gián từ 06 tháng đến một năm để đi xuyên qua hết các tỉnh thành trong cả nước. Khởi hành tại Sài Gòn, đã đạp dần xuống Đất Mũi Cà Mau, qua Rạch Giá Hà Tiên, Phú Quốc. Qua quen biết với 1 Huynh trưởng Hướng Đạo của em, gia đình tôi đã mời em ghé lại và chàng trai nhỏ dễ thương đã để lại chút bồi hồi khi giã từ chúng tôi vào sáng nay. Hôm qua em (xưng hô theo chuẩn của Hướng Đạo), đã đăng nhập là thành viên của phuot.vn thành công, để mong chia sẻ với bạn bè trên Diễn Đàn, nhưng sau đó bị báo lỗi sai mật khẩu, nên vẫn chưa đăng nhập lại được.
Sau Cần thơ, em sẽ trở lại An Giang, chinh phục các đỉnh Núi Thất Sơn, rồi về quê Hồng Ngự, tiếp Ba Mẹ gặt lúa vài ngày, xem như là hoạt động trên đường vòng quanh đất nước, rồi tiếp tục hành trình ra phía Bắc…Tôi nghe em nói như thế.
Sau đây là vài hình ảnh của Võ tiếng, bạn nào muốn xem kỹ hơn thì có thể tìm Võ Tiếng trên Face Book.


attachment.php



attachment.php

Phút chia tay nhiều cảm động, mấy trái vải đất Bắc thân yêu và ổ bánh mì Pa tê Long Xuyên, để đỡ lòng trên đường về Cần thơ.


attachment.php

Ngồi lên yên xe của Võ Tiếng để mong mang lại may mắn cho Tiếng trên “bước giang hồ”.


attachment.php

Ướm thử con bike nhỏ đã từng qua 4 nước Đông Dương, để lấy “hên”!


attachment.php



attachment.php

Giã từ Long Xuyên, tôi lên đường!
 
Trở lại đường Parami, tôi bắt đầu dắt xe lên dốc, (lúc đi thì “phẻ re” đổ dốc, nên bây giờ phải “hưởng” cái sự ngược lại, có vay thì có trả, hi hi!)cứ theo lối cũ mà về lại khách sạn, cho chắc ăn. Một nhà hàng có thiết kế khá lạ, trông giản đơn, nhưng không dấu vẻ sang trọng bên trong, với cái tên thật ấn tượng, “Góc sành ăn”, Gourmet Corner Restaurant, cũng muốn vào ngồi “chơi” 1 chút, nhưng chắc là phải tốn bộn kyat, không như phố Khaosan bên Bangkok, nên thôi.


attachment.php



Tiếp tục tiến tới 1 chút xíu thì gặp một ngả rẻ, vào con đường nhỏ mang tên Thalar Waddy St., tôi định đạp xe len lỏi vô như đã từng làm ở Bangkok, nhưng thấy cũng đã trưa, sợ bà xã trông, nên thôi.


attachment.php

Rẻ phải là vào đường Thalar Waddy, tôi định rẻ vào nhưng không biết sẽ dẫn đến đâu, nên thôi.

Tôi tiếp tục đạp xe chạy thẳng, thấy bên trái có chỗ đổi tiền, tôi băng ngang qua đường , đổi 100$ US, theo tỉ giá 957ks/1$, may là tiền còn mới, không có lằn xếp, nếu ngược lại thì chẳng thể đổi được.
Con đường Pyay thẳng tắp, vẫn đầy xe như lúc sáng tôi đi qua, thấy nhiều người Miến thích sử dụng dù, đó dường như cũng là cách để họ làm duyên. Văn phòng của Tổ chức Y tế Thế giới ( World Health Organization, WHO) nằm trên đường này, tôi cũng thấy thêm 1 show room xe hơi với màu cờ rực đỏ như giới thiệu nền kinh tế đang bất đầu hồi phục.
Thật sự, việc tôi chú ý tới các show room xe hơi và xem nó như 1 dấu hiệu về sự phát triển kinh tế, chỉ là một suy luận giản đơn, hoàn toàn là cảm tính cá nhân, theo cái logic liên quan mật thiết đến sự giàu có của xã hội: muốn sắm xe thì người dân phải có nhiều tiền, càng nhiều chỗ bán xe thì chứng tỏ rằng nhiều người Miến đang giàu có hơn…và qua đó, mừng cho sự khởi sắc của đất nước họ. Tôi nhớ, hình như có một nhà kinh tế Châu Âu nào đó đã nói: một nước, muốn kinh tế phát triển thì phải làm đường, đường sá giúp cho nền kinh tế phát triển, kinh tế phát triển thì lại…tiếp tục làm đường…?


attachment.php

Chỗ tấm bảng màu đen nằm giữa cột đèn và yên xe là cửa vào văn phòng tổ chức WHO.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Đoạn này hơi dốc, tôi lại phải xuống xe, đi được một chút thì gặp đường Thalar Woddy (đầu kia ghi là Waddy), thì ra chỗ tôi định rẻ vào lúc nãy lại trổ qua đây, nếu biết thế thì chắc tôi đã chạy vô rồi. Thôi thì bây giờ cũng nên vào 1 khúc, vì tôi nhìn thấy 1 dãy “xe đạp kè” đang đậu bên lề phải, chờ tài.


attachment.php

Chỗ chiếc Suzuki Wagon R màu huyết dụ vừa chạy ra là đầu đường Thalar Waddy.

Chiếc xe này đã gây sự chú ý của tôi lúc chiều qua khi đi ngang thị trấn Kawkareik, bây giờ nó đang “bằng xương bằng thịt” trước mắt, thì cũng nên vào nhìn cho mãn nhãn! Cái tên “xe đạp kè” cũng là do tôi …bí quá đặt đại mà không thông qua “Hàn lâm viện ngôn ngữ”, vì từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới gặp lần đầu, thấy chiếc xe đạp, kè thêm 1 bộ phận chở người bên tay phải, được nâng đở bằng 1 bánh xe thứ 3, giống như xe mô tô sidercar(mô tô xuồng), có 2 ghế ngồi đâu lưng nhau, cái yên bự phía sau người lái, đủ cho một khách ngồi quay mặt sang trái, thoải mái ngắm nhìn xe cộ dọc ngang. Như vậy, đây là chiếc xe “bốn chỗ”, không động cơ, “đặc sản” Myanmar, với 3 hành khách ngồi nhìn về 3 hướng khác nhau, gọn hơn chiếc xích lô Sài gòn, lại chở hơn 1 người và có vẻ dễ chạy hơn!


attachment.php



attachment.php

Đây là "con Mitsubishi"


attachment.php
 
Last edited:
Như “tật” cũ, tôi bèn làm quen với “lái xe”, xin cho đạp thử con 4 chỗ “hàng độc” này và được vui vẻ chấp thuận. Tiếc rằng bà xã không có mặt, để tôi chở biễu diến 1 đoạn không …lấy tiền!


attachment.php



attachment.php

_He he, cho ông “toàn quyền” sử dụng đó!

Chủ xe thoải mái giao con “xế điếc 4 chỗ” cho tôi, nhưng tôi chỉ dám chạy một đoạn trên đường Thalar Waddy, cũng chẳng khó khăn gì, chắc chắn dễ hơn xích lô đạp mà tôi đã từng thử qua tại đường phố Sài gòn hổi những năm 80, thế kỷ trước!
Bây giờ tôi đang là 1 lái xe đạp kè thật đặc biệt, đầu quấn khăn bông sặc sở, vai mang máy ảnh, lại còn dừng xe để chụp ảnh nửa, khiến dân Miến gặp trên đường phải trố mắt nhìn!

2 ảnh do “lái xe đạp kè” chụp được trên đường Thalar Waddy, 29-10-2013.


attachment.php



attachment.php



Tôi trở lại đầu đường, nơi có quán nước nhỏ, ghé uống 1 chai Pepsi lạnh, thật rẻ, chỉ 350ks (khoảng 7.500đ VN) và mua thêm 1 bọc bánh mì sandwich về ăn bửa trưa.


attachment.php



attachment.php




11h50’, tôi đạp xe về, khi gần tới khách sạn, tôi còn ghé xem cô bán trầu, têm trầu cho khách.
Thật là một buổi sáng “mở hàng” tuyệt vời tại Yangon!


attachment.php



Trước khi về phòng, tôi ghé tiếp tân khách sạn Highland Lodge, xin password wifi để trưa nay liên lạc với Sư H. và báo tin cho con. Do sự cố “hết phòng” tại 7 Mile, chúng tôi đã tới đây lúc nửa đêm về sáng, mắt nhắm mắt mở, chẳng thấy gì rõ ràng chung quanh, bây giờ mới kịp nhìn kỹ lại, quả thật là 1 chỗ nghĩ đáng yêu. Là 1 khu vườn rộng rãi, đầy cây xanh và bóng mát, phòng nghĩ gồm nhiều khối nhà, phân phối rải rác trong khuôn viên nằm trên địa hình đặc biệt với nhiều tầng cao thấp khác nhau. Phòng 26 của chúng tôi nằm dưới một con dốc, dẫn xuống bởi những bậc cấp thoai thoải, nằm chung 1 khối nhà 3 căn, giống như căn hộ riêng của gia đình công chức.


attachment.php



attachment.php

Phòng khách sạn giống như các căn hộ riêng của gia đình công chức, trong 1 khu vực yên tĩnh, dễ thương!


attachment.php

Giống như bà xã đang đón ở “nhà”.

Về tới phòng, tôi gửi liền cho Sư H. và các con 1 email báo tin đã tới Yangon, tắm rửa và rồi tiếp tục ngủ thêm 1 giấc nửa cho “đã thèm” sau chuyến đi mệt nhoài 2 ngày trước.
 
Một giấc ngủ ngon lành kéo dài đến 2 giờ chiều khiến chúng tôi như rủ bỏ hết mệt mõi mấy ngày qua. Bây giờ phải “ăn trưa” trước khi bắt đầu thực hiện cuộc rong chơi Yangon chính thức của 2 kẻ thích lang thang. Ngoài trời, mưa đang rơi tầm tã, chúng tôi phải chờ tạnh mới đi được.
Bửa ăn gọn nhẹ gồm bánh sandwich vừa mua hồi sáng, 4 trái chuối già để dành từ khẩu phần điểm tâm, 4 cây xút xích mang theo từ quê nhà. He he, còn thêm 1 chai bia Myanmar và 1 lon Tiger lấy ra từ tủ lạnh, làm “màu mè” cho bửa ăn bụi thêm “hoành tráng”, chúng tôi thấy rất ngon miệng!


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Ăn xong thì trời cũng dứt mưa, nắng chiều Yangon đang làm rực sáng đầu cây, ngọn cỏ ngoài sân, chúng tôi mang máy ảnh ra chụp những giọt nước đọng trên đọt lá, cánh hoa và tấm lưới nhện rình rập dưới cành kiểng đỏ.


attachment.php



attachment.php

Mong manh.


Bên cạnh phòng 26 của chúng tôi, hình như người ta đang xây dựng thêm phòng mới? Cũng dễ hiểu thôi, Myanmar sau bao năm bị dấu kín, giờ đây bổng trở nên nóng lên bởi dồn dập những tour du lịch quốc tế mang khách năm châu đến hàng ngày, khách sạn không đủ để thỏa mản nhu cầu gia tăng đột xuất, đó cũng là lý do giá phòng tại Miến Điện …ngất ngưởng trời cao!


attachment.php



attachment.php



16h50’ ngày 29-10-2013, chúng tôi bắt đầu cuộc khám phá Yangon, nói thế cho vui, vì 2 con bike nhỏ này làm gì đủ sức để khám phá cái thành phố mà từ năm 2006 trở về trước, nó là thủ đô của Miến Điện, được xếp vào trong hệ thống những thành phố lớn của Châu Á.
Yangon nằm ở ngả 3 sông Yangon và sông Bago, cách bờ biển Andaman 30km, dù không còn là thủ đô nửa, nhưng là thành phố lớn nhất của Myanmar, giờ đây là thủ phủ của Vùng hành chính Yangon, là trung tâm kinh tế lớn nhất của cả nước Miến Điện. Vì suốt thời gian dài bị đóng cửa, Yangon kém phát triển hơn các thành phố khác trong khu vực và có lẽ cũng nhờ thế nơi đây còn tồn tại nhiều nhất các công trình xây dựng thời thuộc địa (ví dụ: Tòa án tối cao Myanmar, Chợ Bogyoke, Tòa Thị chính và Bệnh viện Đa khoa,…đang được đưa vào diện gia cố bảo tồn).
Thôi thì với 2 con bike nhỏ, xin các bạn cùng chúng tôi cố gắng loanh quanh 1 góc nhỏ Yangon, chiều nay.
Và xin bắt đầu từ khách sạn Highland Lodge…


attachment.php



attachment.php

Bác tài taxi chơi game trên điện thoại, hình ảnh này trước đây vài năm không hề có.


attachment.php

Xin cho mượn chỗ...chụp hình!
 
Rời Highland Lodoge hotel, 2 kẻ lang thang đạp xe theo con đưởng nhỏ Kone Myint Yeiktha để ra đại lộ Pyay; nhưng trước đó, chúng tôi phải đi ngang khách sạn 7 Mile mà ngày mai sẽ chuyển qua tạm trú.


attachment.php



Hồi sáng, tôi cặp lề phải đường Pyay chạy về phía trung tâm thành phố, còn chiều nay, tôi muốn cùng bà xã đi ngược ra hướng phi trường để có cơ hội tiếp cận một góc nhỏ khác của Yangon. Lộ trình về sau này được xác định lại theo Google maps, như sau:


attachment.php

Tổng cộng chiều dài lộ trình là 7 km.


Khởi đầu từ đường Pyay, rẻ trái, vài công ty xây dựng nằm rải rác trên đường này, Yangon đang phát triển, nhà cửa và nhất là khách sạn, nhà hàng, hiện rất thiếu thốn nên các hoạt động kinh doanh xây dựng đang thật sự thu hút giới đầu tư.


attachment.php



Tại Yangon, bản đồ và thực tế, không thấy có đại lộ; nhưng tôi vẫn xem Pyay như là 1 đại lộ khi nhìn bề rộng của con đường và lưu lượng xe qua lại. Chắc chắn thành phố này không nhiều ô tô như các thành phố lớn trong khu vực, nhưng cũng không thể nói là ít khi chứng kiến cảnh kéo dài của hàng đoàn xe lúc dừng chờ tại các chốt đèn. Tuy vậy, sự thông thoáng trên các con lộ làm tôi thích thú, không biết có phải do tình cờ hay bởi vì sự bố trí hợp lý tín hiệu giao thông, mà mặt đường luôn có 1 bên vắng xe, điều đó khiến cho tình trạng ách tắt không thấy xảy ra. Ngoài ra, qui định cấm xe gắn máy lưu thông rõ ràng đã góp phần rất lớn trong việc làm cho bộ mặt thành phố này sạch sẽ hẳn, sạch tiếng ồn, sạch khí xã và sạch cả cái cảnh chật chội, chen chúc nhau để tìm 1 lối đi.
Mấy tháng trước đây, chúng ta đã nghe phong phanh qua phương tiện truyền thông về 1 kế hoạch cấm xe gắn máy lưu thông trong các thành phố lớn ở nước ta; nếu thực hiện được điều này, xã hội sẽ tiết kiệm được rất nhiều, đồng thời cãi thiện được môi trường sống vốn đang ngày càng bị ô nhiểm. Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ chứng kiến một thành phố đẹp hơn hẳn, với những con đường giao thông không bị ùn tắc, hiệu quả kinh tế của những đơn vị nhiên liệu được nâng cao bởi tính hợp lý trong phục vụ vận chuyển trong xã hội…; nhưng không biết điều ấy có thực hiện được không, khi thế lực đồng tiền luôn vẫn là nguyên nhân của mọi cản trở xu hướng tốt đẹp mà nhiều người mong ước?


attachment.php

Sự thông thoáng trên đường, nhìn mà thích mắt.


Từ lề trái, chúng tôi chuyển sang lề phải, đi dần tới khách sạn Yangon, nằm ngay ngã tư Pyay Rd và Kabar Aye Pagoda Rd. Đoạn này lên dốc nên bà xã tôi phải dẫn bộ, xe rất nhẹ nên chẳng mệt mõi gì.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



Đến đoạn bằng phẳng, lên xe, đạp tới và cuối cùng chúng tôi gặp ngả tư Pyay Rd và Kabar Aye Pagoda Rd, thì ra đây là con đường mà hồi sáng tôi đã đi qua 1 đoạn, phía dưới đường Parami, đây là đoạn phía trên . Tại ngả tư này có 1 khách sạn thật lớn, khách sạn Yangon, nhiều du khách nước ngoài mà tôi đoán chừng là người Nhật hay Trung quốc, đang bước ra đường.


attachment.php
 
Chụp vài tấm hình kỹ niệm là việc làm đầu tiên, để có chứng cớ trưng ra cùng các bạn. Đường Pyay có lẽ là con đường dài nhất mà tôi biết, khoảng 30km từ phi trường Quốc tế Mingladon về trung tâm Yangon. Còn tại đây, khu vực ngả tư này có vẻ khá sầm uất với những dãy phố thương mãi tập trung, cũng như thường xuyên có lượng ô tô lớn tạm dừng để chờ đèn tín hiệu.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php

Khu thương mãi sầm quất.


attachment.php

Khách sạn Yangon hiện đại.


attachment.php

Bên kia chiếc xe container là nhà hàng vịt quay nổi tiếng Golden Duck.


attachment.php



Chúng tôi rẻ phải, theo đường Kabar Aye Pagoda, trở lại hướng trung tâm Yangon.Thành phố này, từ năm 2006 về trước là thủ đô của Myanmar, có khoảng 4 triệu dân (theo thống kê 2005), chủ yếu là người Bamar, kế đến là Ấn Độ và 1 thiểu số người Trung Hoa.
Yangon đã từng là thành phố quốc tế từ thế kỷ thứ 17, gồm nhiều người châu Âu tới tìm vận may như Hà Lan, Bồ Đào Nha, Anh…rồi người Hoa đến lánh nạn sau những biến cố ở Trung Quốc, người Ấn cũng vượt biên giới qua đây đông dần sau nhiều cuộc di cư. Còn 2 người Việt Nam này thì mới tới hôm qua để… rong chơi.
Và bây giờ, cuộc rong chơi đang tiếp tục trên đường Kabar Aye Pagoda Rd, nên tôi đoán có lẽ ngôi chùa cùng tên nằm trên đường này và chắc đây cũng là ngôi chùa nổi tiếng nên mới được đặt tên đường. Tuy nhiên, dấu ấn Phật giáo đầu tiên mà chúng tôi gặp tại đây, nằm bên tay trái con đường, là International Theravada Buddist, mà sau này tôi được biết đó là trường Đại học Phật giáo, nơi đào tạo các tăng sinh với bằng tốt nghiệp Master đến từ nhiều quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam. Như tôi đã nói, cũng như các bạn nhìn thấy trong ảnh, cây xanh tràn ngập thành phố, đâu đâu cũng có vườn tược sum suê, liên tục, liên tục, suốt một đoạn đường dài . Rồi đến phố, rồi lại cây xanh…, thậm chí phố cũng dựa lưng vào vườn đậm màu lá phía sau.


attachment.php
 
Last edited:
Xin chào khatranac,
He he, nghe bạn nói hồi hộp như xem truyện trinh thám khiến tôi thật vui. Bởi vì biết mình đã phần nào bày tỏ được những sự kiện có thật với cảm giác gần như thế đến với độc giã, đó là niềm mong ước của tác giã. Xin cảm ơn bạn.
Doigiaymoi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,356
Bài viết
1,175,353
Members
192,066
Latest member
giadunggiahy
Back
Top