What's new

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.


Phần mở đầu

Chào các bạn,
Hôm nay tôi lại tái ngộ mọi người trong topic mới : “Doigiaymoi, 30 ngày rong chơi miền đất Phật”.
Trước tiên, có một số điều tôi xin phép được bày tỏ trong phần mở đầu:

1/Topic này đáng lẽ phải nằm trong mục “Hồi ức những chuyến đi nước ngoài”, nhưng tôi xin phép được mở đầu từ “Hồi ức những chuyến đi trong nước” trước, để một số các bạn đọc quen thuộc, đã từng đọc qua “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…” tiện theo dỏi, rồi sau đó sẽ chuyển sang “nước ngoài” cho đúng với “nguyên tắc” của phuot.vn. Hơn nửa, tôi sống tại Long Xuyên, thì mọi chuyến đi đều bắt đầu từ “trong nước”, dù là đi ra nước ngoài, đó cũng là điều hợp lý! Đây chỉ là suy nghĩ của Doigiaymoi, không biết BĐH trang nhà có đồng ý?

attachment.php


2/Như loạt bài “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang” mà các bạn đã có dịp đọc trong mục “Hồi ức những chuyến đi trong nước”, tôi có nói “bóng gió” về việc ấp ủ một chuyến đi bụi bằng xe 2 bánh qua Myanmar… Đó là dự kiến, còn việc thực hiện thì …phải chờ thời cơ.

attachment.php

Một năm trước, khi rong chơi qua đất Phật Campuchia, Tp Kampong Cham.

3/Vào một ngày “đẹp trời” tháng 8, năm nay, 2013, tôi nhận được email của người bạn cũ hồi năm thứ nhất đại học :
“28/10 tôi sẽ đi qua Miến trong 3 tuần vi qua để lo lễ Dâng Y rồi sau đó sẽ dẫn mọi người đi thăm viếng những Phật tich . Đi một chuyến đi . Nếu tính được thì cho tôi hay đê tôi rủ thầy Dương nữa .
Cho ngay số phone vi hiện nay toi có thể gọi về VN chi có 2c cho ĐT bàn , 3c cho cell phone .”
Ô hô, thật là một “đề nghị khiếm nhả” đầy hấp dẫn! Nhưng đi Miến Điện chớ có phải đi Sài Gòn đâu, hể được rủ là OK ngay sao? Tôi bèn trả lời:
“ He he, bây giờ khó nói quá. Tính thì được nhưng sự đời thay đổi bất thường. Thôi thì nếu có "duyên", trò này sẽ hạnh ngộ 2 Thầy, Thầy chùa và Thầy dạy học!”

4/Bây giờ, hãy cho tôi dành một chút thì giờ để nói về người đã gửi “lời đề nghị khiếm nhả” kể trên. Là bạn cùng Khóa 1 CĐNN CT, nhưng anh chỉ học 1 năm thì nghĩ, vì trường lúc này không có ngành “Chăn nuôi thú y” mà anh thích khi còn học ở Nông lâm súc Bảo Lộc. Từ đó, anh ta “lặn” mất tiêu! Rồi, hơn 20 năm sau mới gặp lại, bấy giờ anh là Bác sĩ, đang dạy tại một Đại học Y bên xứ Hoa Kỳ.

attachment.php


Từ đó mỗi năm khi trở về Việt Nam, anh đều a lô thông báo. Tôi liền thu xếp ngay ngày hôm sau, lên nhà anh ở chợ Thị Nghè, bên hông sở thú. Gặp nhau, nói 3 điều, 4 chuyện, một đêm, để sáng sớm hôm kế tiếp, thức dậy nghe khỉ kêu, vượn hú( thảo cầm viên Sài gòn chỉ cách chưa đầy 200m đường chim bay) …ăn sáng chung rồi về! Thỉnh thoảng ở thêm 1 ngày, đi ra suối Cả, Long Thành thăm khu vườn của vợ chồng người em gái, cũng là bạn đồng môn(khóa 2). Cứ thế, hàng năm đều diễn ra y như vậy. Như một chương trình đã được set up và trở thành như 1 mặc định!
Ông bạn tôi, sau khi bôn ba xứ người, công thành danh toại, vậy mà vẫn nhất định ở vậy nuôi 2 con…chó cưng! Không thèm lập gia đình, lương bác sĩ “mênh mông” chỉ để đi chơi và làm từ thiện! Nhiều lần gửi quà cứu trợ lũ lụt miền biên giới, vì anh cũng từng là cựu học sinh Thủ Khoa Nghĩa, Châu Đốc.
Năm 2000, anh về Việt Nam mang gạo lên tặng cho đồng bào nghèo An Phú, An Giang.


attachment.php



attachment.php



Và từ lúc đó, hàng năm, anh dành 1 tháng nghĩ hè để qua Miến Điện tu Thiền.
Những tưởng, chỉ là một chọn lựa tạm thời hàng năm vào dịp nghĩ dưỡng, để thay đổi cái nhịp sống ồn ào của xã hội Hoa Kỳ nhiều máy móc, giống như các trí thức học giả phương Tây đang tìm đến xứ Thiền để khám phá thêm điều huyền nhiệm. Lúc đó, sau khi trút bỏ bộ đồ Jean, anh xuống tóc, khoát áo nâu, bưng bình bát, lang thang chân đất đi khất thực trên xứ sở Chùa Đá Vàng, với nhiều bạn bè khắp năm châu, hành thiền cùng các Sư Myanmar sở tại. Sau chừng 1 tháng lại quần Jean, áo pull, anh bay trở về Mỹ, tiếp tục công việc của một Gs đại học.
Ai dè, năm 2003, anh nghĩ hưu và xuống tóc đi tu! Dù đã biết trước, nhưng tôi cũng bất ngờ khi gặp lại anh bạn mình mĩm cười hiền hậu sau tấm áo nâu phong phanh mở cửa đón tôi vào nhà ở đường Nguyễn văn Phương, thị Nghè. Nhớ lại cái khó của tôi lúc đó là xưng hô, mới một năm trước còn mày mày, tao tao; bây giờ thì…thiệt khó quá, thôi thì gọi là Ông H. vậy. Anh thường tự xưng với tôi là “Sãi già” hoặc là “Sư không còn trẻ nửa”.
Năm 2005, Sãi già mua đất, lập Thiền viện tại vùng Kalaw, xứ Miến Điện xa xôi. Hàng năm đều về nhà ở Thị Nghè để thăm mẹ già và gia đình người em ruột đang sống tại đó. Dĩ nhiên, bạn bè hay tin Sãi già về, nếu thuận tiện thì ghé thăm hoặc gặp mặt thân mật. Lần gần nhất là tháng 4-2013.


attachment.php



attachment.php
 
Last edited:
Cháu cảm ơn Bác. Đợt cháu đi thì Mandalay không thấy đòi entrance fee. Khi cháu ghé Bagan, Inle & Bago thì có người đòi ngay tại bến xe, phí là 10usd cho mỗi chỗ. Tuy nhiên, vẫn có mấy chàng thỏa thuận đưa cho mấy chàng 5usd, sẽ bao mình đi hết các chỗ không bị soát vé. Tiếc là đợt rồi không ghé Hoàng cung, dù ở Royal Guest House ngay kế bên. Xem hình của Bác đỡ vậy, hẹn lần tới.

Chúc 2 Bác dồi dào sức khỏe để ruỗi rong trên những chặng đường!
 
Tiếc thật, tới được Mandalay mà không vào thăm Hoàng Cung thì đúng là thiếu. Thăm Miến Điện là thăm rất nhiều chùa, có thể bỏ bớt mà không tiếc, Hoàng cung Mandalay chỉ có 1, bỏ qua thì thiệt uổng, uổng như bỏ cầu U Bein vậy!
Cảm ơn cháu,
Doigiaymoi.
 
Dĩ nhiên từ trên cao, rất nhiều du khách thích thú chụp ảnh, nhất là những ai đam mê bộ môn này, như anh bạn trẻ người Nhật trước mặt tôi.


attachment.php



attachment.php

Phía xa là đồi Mandalay.


attachment.php



attachment.php



Trong lúc nhiều du khách khác, kể cả trẻ con, cũng thích thú khi lên chơi trên này!


attachment.php



Cuối cùng, mọi người trong đoàn cũng chấm dứt chuyến viếng thăm Hoàng cung sau khi chụp 1 số hình kỹ niệm.


attachment.php

Zaw Minn Oo chụp cho Sư Thái.


attachment.php

Và chụp cho chúng tôi.
 
B.24.4. Đồi Mandalay và chùa Su Taung Payi.

Điểm thăm viếng kế tiếp trong buổi chiều nay là đồi Mandalay, ngọn đồi cao 240m này được lấy tên đặt cho kinh đô cuối cùng của Vương triều Miến Điện. Nằm về hướng Đông Bắc của thành phố, đồi Mandalay là điểm thu hút du khách đến vào buổi sáng để ngắm bình minh hoặc vào buổi chiều để thưởng thức cảnh mặt trời chìm dần xuống chân trời, nơi có giòng Ayeyarwady đang ôm lấy 1 phần phía Nam cố đô một thời rực rỡ!


attachment.php

(Ảnh chế để minh họa).

Những khách sạn, những resort quanh khu vực này luôn có bảng ghi thời điểm mặt trời mọc và lặn hàng ngày, để du khách tiện sắp xếp chương trình. Điều đó cho thấy giây phút trực tiếp ngắm vầng dương đỏ chói nhô lên từ chân trời hoặc chìm dần xuống rặng núi thẩm phía xa đã trở thành một “đặc sản” của Mandalay Hill. Nó không những chỉ dành cho du khách hiếu kỳ, mà còn khiến cho các nam nữ thanh niên người Miến xem là sự kiện để họ hẹn hò nhau đến, vừa tâm tình, vừa thư giản sau ngày làm việc mệt nhọc và có lẽ như muốn nhờ thiên nhiên chứng giám cho tình cảm chân thành của đôi lứa yêu nhau!
Trên đỉnh đồi Mandalay là ngôi chùa Su Taung Payi, nơi để các Phật tử đến cúng bái và cũng là nơi lý tưởng để du khách có cái nhìn toàn cảnh khu vực kinh đô, nơi mà từ đó du khách có thể chiêm ngưởng cảnh bình minh hay hoàng hôn mà tôi vừa nói.
13h10’ , chúng tôi tới đồi Mandalay, hình ảnh đầu tiên gây sự chú ý cho tôi là con jeep lùn màu tím sen, người Miến đã làm tôi bất ngờ trước cái sự chơi loại xe này, về cách độ lẫn cách chọn màu cho xe.


attachment.php

13h10' 09-11-2013.


attachment.php



Hình ảnh thứ 2 gây chú ý là anh bán bánh bột chiên, không cần mời chào, anh chỉ cất tiếng, hát “mộc” 1 bài, tôi đoán là tình ca; chúng tôi dù không hiểu nội dung nhưng giọng hát chân phương cùng nét biểu cảm trên khuôn mặt…Ấn Độ khiến mọi người dừng chân đứng lại, thưởng thức màn trình diễn khá thú vị, thú vị đến nỗi Sư Thái dùng ipad ghi hình, chị H. thì đề nghị ca tiếp và dĩ nhiên mua bánh của anh với giá gấp nhiều lần!


attachment.php


Cái cách diến tả "đắm mình" cùng bài hát khiến du khách thật sự thích thú, có vẻ như đây là "chiêu ruột" của "chàng"!

Rời anh bán bánh, chúng tôi lên chùa, có 2 cách, theo các bậc cấp của lối đi bộ(rất cao) hoặc sử dụng thang cuốn, rất tiện lợi cho những người lớn tuổi, dĩ nhiên chúng tôi chọn thang cuốn. Thang chi đi 1 chiều lên trước lúc mặt trời mọc hay lặn và 1 chiều xuống sau thời điểm đó. Nên vào giờ này, khi trở xuống chúng tôi phải theo thang bộ.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Tường và cột của chùa được cẩn bằng thủy tinh màu vàng chói với những đường viền và hoa văn màu hồng, nhờ vậy, dưới ánh sáng mặt trời, ngôi chùa phản chiếu thật rực rỡ!


attachment.php



Chùa Su Taung Payi nằm giữa khoảng sân lót gạch, cheo leo trên đỉnh đồi, được vây bọc bởi một rào chắn bảo vệ, tại đó du khách có thể ngắm toàn cảnh khu vực đồi Mandalay chung quanh và một phần thành phố Mandalay trước mặt.


attachment.php



attachment.php

Thật an toàn khi đứng ngắm Mandalay.
 
Tựa mình vào thanh chắn bảo vệ, chúng tôi có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh Mandalay bên dưới, chẳng đặc biệt gì ngoài một cảnh "panorama" thoáng đảng, có lẽ chỉ hấp dẫn vào lúc bình minh hoặc hoàng hôn thôi. Cho nên, chúng tôi chỉ lòng vòng quanh chùa cho biết rồi theo lối đi bộ trở xuống.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php

Vua quỉ Sanda Muhki và đội quân của ông(màu xanh phía sau lưng).

Chùa Su Taung Pyai trong thời kỳ bảo dưỡng, các thợ đang lau chùi, chỉnh trang lại.


attachment.php



Cũng như các chùa khác, lối đi bộ là nơi người dân địa phương kinh doanh mua bán. Hàng lưu niệm, vật dụng thờ cúng, tranh tượng Phật và đồ ăn, thức uống được bày dọc 2 bên. He he, có vài món ăn nhìn thấy hơi …lạnh cẳng, là đặc sản của cả Lào. Cam…


attachment.php

Lối lên chùa Su Taung Pyai và cũng là đường đi bộ trở xuống.


attachment.php



attachment.php


Mại dô, bạn nào bụng hổng tốt thì không nên ăn …xin…mời món sau đây!

attachment.php

Hàng dạt bên dưới, hàng chính phẩm phía trên, mại dô...
Riêng tôi thì thích ...đôi mắt của cậu bé hơn!
 
B.24.5. Chùa Taung Min Gyi và cầu U Bein.

Từ đồi Mandalay, xe đưa chúng tôi về hướng Tây Nam Mandalay, tới vùng đất kinh đô cũ Amarapura, cách 20km (cách trung tâm Mandalay 10km), nơi có hồ Taung Tha Man với chiếc cầu gỗ teak mang tên U Bein.


attachment.php



Bây giờ khoảng 15 giờ chiều, tôi thấy có nhiều du khách Tây phương đang từng đoàn đạp xe hướng về phía vùng Amarapura, có lẽ họ chuẩn bị cho một buổi chiều đón hoàng hôn thú vị trên chiếc cầu U Bein nổi tiếng. Người ta nói, đó là một trong những điểm đẹp nhất trên thế giới vào lúc mặt trời chìm dần xuống chân ngày! Vì thế, nếu đã tới Mandalay thì không thể bỏ qua cầu U Bein.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Cầu được xây dựng vào năm 1849, lúc Vua Mindon cho dời kinh đô từ Amarapura về Mandalay. Phần gỗ teak “phế liệu” dư ra từ việc tháo dở các cung điện để đưa qua địa điểm mới, được tận dụng để làm nên cây cầu này và được lấy tên của vị thị trưởng là U Bein, ngay khi hoàn thành vào năm 1851.
Xe đưa chúng tôi tới điểm dừng ven hồ, cũng là bến đậu các xuồng du lịch đặc trưng với kiễu dáng khá ngộ nghĩnh, màu sắc thật tươi vui. Khi chúng tôi đến thì 1 1 chiếc vừa cặp bến, dường như xuồng cũng vận chuyển những ai lười đi bộ qua bờ bên kia? Phía xa kia là chiếc cầu cây đen đúa, thoạt nhìn thấy thật giản đơn.
Trong phần này có vài ảnh tương đối giống nhau, nhưng tôi không muốn bỏ( dù đã bỏ rất nhiều), nên post lên cho các bạn coi chơi.


attachment.php



attachment.php

Kiễu dáng ngộ nghính và màu sắc sặc sở.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
Trước tiên, anh bạn Zaw Minn dẫn mọi người thăm 1 ngôi chùa cổ, đó là chùa Taung Min Gyi Pagoda, nằm trên bờ Tây của hồ Taung Tha Man, ngay đầu cầu U Bein. Trên đường chúng tôi thấy nhiều ni cô và sadi nhỏ, có lẽ họ vừa đi chơi trên cầu về, mọi người trông rất vui vẻ!


attachment.php



attachment.php



Nhưng vui và rất dễ thương là hình ảnh mấy chú chó con “giành ăn” dưới bụng mẹ! (Cũng xin nói thêm, ở Miến Điện người ta nuôi chó khá nhiều, có nhà chó đẻ bao nhiêu nuôi bấy nhiêu và chó ở Miến Điện thì vô tư đi nhởn nhơ, chẳng hề biết tới danh từ "cẩu tặc")


attachment.php



attachment.php

Thiệt đúng là …đồ con nít!

Chùa Taung Min Gyi được xây vào khoảng năm 1900, có tượng Phật lớn được tìm thấy vào năm 1786. Cạnh chùa còn có một tháp đôi cổ, chúng tôi theo đường dẫn có mái che vào viếng chùa trước khi trở ra thăm cầu U Bein.


attachment.php

Chùa Taung Min Gyi(1900) và “The old twin Pagodas” bên cạnh.


attachment.php



attachment.php



Đường dẫn vào chùa Taung Min Gyi không thấy bán hàng rong và quà lưu niệm, có lẽ vì họ tập trung mua bán tại đầu cầu U Bein, ngay trước cổng chùa. Tôi thấy có món cua chiên khá hấp dẫn, chắc chắn đây là cua nước ngọt, nhưng lớn hơn loại cua đồng của ta.


attachment.php



Chúng tôi có 60 phút đi thăm cầu U Bein.
Cầu dài 1.200m, có tổng cộng 1086 cây cột, cắm sâu khoảng 2,5m xuống lòng hồ Taung Tha Man, vươn lên đở lấy phần đà và ván sàn mà không dùng bất cứ cây đinh nào. Thế nhưng đã 163 năm phơi mình trong sương gió, giữa nắng cháy, mưa dầm miền nhiệt đới, cầu vẫn đứng vững để nối lấy 2 bờ cho người dân qua lại và nối những niềm vui cho du khách đến từ khắp năm châu!
Giữa cái mênh mông của hồ Taungthaman xanh thăm thẳm, chiếc cầu cây cũ kỹ chẳng có vẻ kiêu kỳ hay hoành tráng như những chiếc khác thời hiện đại, chỉ là một cầu cây giản dị, đen đúa băng ngang mặt nước biên biếc màu thiên thanh. Ấy thế mà U Bein lại làm nên kỳ tích bởi 2 kỹ lục mà nó nên danh: cầu bằng gỗ teak dài nhất và lâu đời nhất thế giới.


attachment.php



attachment.php
 
Thật ra, có nhiều thứ trên đời này nổi tiếng nhờ sự giản đơn, ví dụ các ruộng bậc thang ở Việt Nam, Trung Quốc, Philippine…chỉ là do người dân địa phương sống trên triền núi, phải khai thác phần đất nhỏ nhoi có được hoàn toàn bằng thủ công, mà tạo nên những hình ảnh ngoạn mục, hoặc những chiếc xích lô ở Việt nam, tuktuk ở Thái Lan, xe bò, xe ngựa Miến Điện…đã trở nên có giá trị đặc biệt đối với du khách, nhất là lúc mà thế giới đang hướng tới xu thế bảo vệ môi trường trong đời sống và sản xuất…Về phương diện mỹ thuật, những hình ảnh giản đơn, nếu biết khai thác, đôi khi lại cho những tác phẩm đẹp và giá trị. Cầu U Bein là trường hợp điển hình, chính những hàng cột đen đúa nối tiếp nhau vượt suốt mặt hồ đã tạo nên nét đẹp chân chất, để các nghệ sĩ tạo hình vẽ nên những bức họa, những nghệ nhân thổi hồn lên các tranh thêu và biết bao góc nhìn mỹ thuật thể hiện trên tác phẩm của nhà nhiếp ảnh!


attachment.php



attachment.php



U Bein thật bình dị, bình dị bởi chiếc cầu gỗ cũ kỹ và bình dị bởi cuộc sống đời thường quanh nó. Người ta đến với U Bein chính vì để được chứng kiến bằng mắt thường 2 kỹ lục đã kể, đồng thời lại được thưởng thức cái không khí yên bình giản đơn qua hình ảnh chiếc cầu, qua cuộc mưu sinh còn “chất phác” .
Họ đến để “thưởng thức”, thưởng thức cảnh quan và thưởng thức việc khám phá những cái đẹp của cảnh quan, đó là một kiếm-tìm-không-kết-thúc của những ai có tâm hồn nghệ sĩ, mà hình như ai cũng có cả, chỉ là nhiều hay ít, bởi lẽ cái đẹp thay đổi theo góc nhìn, thay đổi theo thời gian…mà góc nhìn là vô số, thời gian là vô hạn! Và cái đẹp cũng còn thay đổi theo chủ thể tiếp nhận. Cho nên, chiếc cầu đã trở thành “tác phẩm”, của chính nó và của rất nhiều người! Tạo cho mình một kỹ niệm khó phai với những phương tiện tiên tiến và phổ biến hiện nay: máy ảnh số, đó là hình ảnh tôi thấy được trên cầu U Bein chiều này.


attachment.php



attachment.php

Ayunpa với máy ảnh trên tay, đang tìm hình kỹ niệm!


attachment.php



attachment.php



Không chỉ các du khách là những người thích thú chụp ảnh, mà còn có các sadi cũng hào hứng với chiếc máy ảnh số trên tay.


attachment.php



attachment.php



Vết tích tận dụng “cột nhà” của cung điện cố đô Amarapura là các lỗ “mộng” còn lại trên trụ cầu U Bein.

Thật ra, với sự phổ biến của smartphone, máy tính bảng, máy compact nhỏ gọn…việc chụp ảnh trở nên dễ dàng hơn khi trước, mọi người đều có thể trở thành thợ chụp ảnh, chụp cho người, chụp cảnh đẹp và chụp cho chính mình.
Và đây là 2 phát selfie trên cầu U Bein.


attachment.php



attachment.php
 
Ngày nay, máy ảnh số và các thiết bị có thể ghi hình trở nên phổ biến, tưởng rằng nghề chụp ảnh dạo sẽ không còn đất sống, nhưng thực tế dịch vụ này vẫn là phương tiện kiếm cơm của một số người. Tôi đã gặp một thợ ảnh người Miến như thế, chụp anh 1 phát với nụ cười hiền hòa, cũng là 1 trong những ảnh đời thường mà tôi chớp được vào buổi chiều đẹp đẻ và thú vị này.


attachment.php



Các bạn thân mến, nếu không có những lằn khô nứt nẻ trên cột nống cầu thì chắc chắn U Bein chẳng thể mang được cái hồn “trăm năm sương gió”! Và nếu đây là chiếc cầu dây văng hiện đại, với cáp treo đan nghiêng “mỹ thuật” dưới nắng ngày, rực rỡ đèn màu nhấp nháy giữa trời đêm, thì chắc…chẳng ai tìm đến!
U Bein cũ kỹ với những băng ghế nghĩ chân dành cho những người dân qua lại, cho các du khách ngồi đợi khoảnh khắc bất ngờ với máy ảnh trên tay và chung quanh, những hoạt cảnh đời thường dung dị, đang chầm chậm diễn ra bất kể những bước chân khách lạ đang từng lúc bước nhẹ qua cầu…


attachment.php

Một gia đình người Miến đang ngồi nghĩ chân trên băng ghế giữa cầu U Bein.


attachment.php



attachment.php


Mò cá, một cách bắt cá giản đơn mà lúc còn thơ tôi từng thực hiện: lấy chân ấn mạnh xuống sình làm thành những lỗ nhỏ, sau 1 lúc quay trở lại mò bắt những chú cá “nhát gan” lẫn trốn vào đó, ngày nay cá đâu còn nhiều để ta bắt kiễu này!


attachment.php


Suốt bao đời nay, người dân sống ở đoạn giữa 2 bờ hồ đã nhờ chiếc cầu này để qua lại, đở 1 đoạn đường vòng rất xa hoặc tiết kiệm đước chút tiền đò…


attachment.php


Cầu U Bein cũng là nơi nhiều người thả câu kiếm sống, không giống như kiễu tiêu khiển của những người lắm tiền với cần câu “máy” hiện đại…


attachment.php



Chiếc cầu cổ, từ lâu thực sự là nguồn thu nhập không nhỏ của ngành du lịch Myanmar, đồng thời cũng là nơi cung cấp phương tiện mưu sinh cho những người chèo xuồng chở khách dạo chơi...Trong khi đó một đàn vịt “chạy đồng” đang được chăn dắt, giống y hệt miền sông nước quê nhà, nhưng nơi đây, dự trử thiên nhiên còn phong phú, tôm tép nhỏ dưới hồ đủ để “vịt hảng” Miến không cần đến những cánh đồng giống như Việt Nam.


attachment.php



attachment.php

Thô mộc những nứt nẻ trên thân cột nống cầu cũng chính là những chi tiết mà người chụp ảnh khai thác.

Thật sự, U Bein không chỉ đơn thuần là một chiếc cầu, mà đối với nhiều người nó đúng là một tác phẩm! Cầu dài trên 1 km, có vài điểm đụt mưa nắng khi cần, một đoạn cong ở giữa nhằm hạn chế bớt sức mạnh của giòng nước chảy qua vào những khi triều cường, mưa bão, nhiều chuyên gia ngày nay tỏ ra khâm phục những người thiết kế khi xưa, dù vào thời điểm đó, họ vẫn đo cầu bằng những bước chân! Đoạn cong cũng là một đặc trưng của tác phẩm.


attachment.php

Cầu có “đoạn cong chịu lực” ở giữa, một chi tiết kỹ thuật đồng thời cũng là 1 đặc trưng của U Bein.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,100
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top