What's new

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.


Phần mở đầu

Chào các bạn,
Hôm nay tôi lại tái ngộ mọi người trong topic mới : “Doigiaymoi, 30 ngày rong chơi miền đất Phật”.
Trước tiên, có một số điều tôi xin phép được bày tỏ trong phần mở đầu:

1/Topic này đáng lẽ phải nằm trong mục “Hồi ức những chuyến đi nước ngoài”, nhưng tôi xin phép được mở đầu từ “Hồi ức những chuyến đi trong nước” trước, để một số các bạn đọc quen thuộc, đã từng đọc qua “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…” tiện theo dỏi, rồi sau đó sẽ chuyển sang “nước ngoài” cho đúng với “nguyên tắc” của phuot.vn. Hơn nửa, tôi sống tại Long Xuyên, thì mọi chuyến đi đều bắt đầu từ “trong nước”, dù là đi ra nước ngoài, đó cũng là điều hợp lý! Đây chỉ là suy nghĩ của Doigiaymoi, không biết BĐH trang nhà có đồng ý?

attachment.php


2/Như loạt bài “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang” mà các bạn đã có dịp đọc trong mục “Hồi ức những chuyến đi trong nước”, tôi có nói “bóng gió” về việc ấp ủ một chuyến đi bụi bằng xe 2 bánh qua Myanmar… Đó là dự kiến, còn việc thực hiện thì …phải chờ thời cơ.

attachment.php

Một năm trước, khi rong chơi qua đất Phật Campuchia, Tp Kampong Cham.

3/Vào một ngày “đẹp trời” tháng 8, năm nay, 2013, tôi nhận được email của người bạn cũ hồi năm thứ nhất đại học :
“28/10 tôi sẽ đi qua Miến trong 3 tuần vi qua để lo lễ Dâng Y rồi sau đó sẽ dẫn mọi người đi thăm viếng những Phật tich . Đi một chuyến đi . Nếu tính được thì cho tôi hay đê tôi rủ thầy Dương nữa .
Cho ngay số phone vi hiện nay toi có thể gọi về VN chi có 2c cho ĐT bàn , 3c cho cell phone .”
Ô hô, thật là một “đề nghị khiếm nhả” đầy hấp dẫn! Nhưng đi Miến Điện chớ có phải đi Sài Gòn đâu, hể được rủ là OK ngay sao? Tôi bèn trả lời:
“ He he, bây giờ khó nói quá. Tính thì được nhưng sự đời thay đổi bất thường. Thôi thì nếu có "duyên", trò này sẽ hạnh ngộ 2 Thầy, Thầy chùa và Thầy dạy học!”

4/Bây giờ, hãy cho tôi dành một chút thì giờ để nói về người đã gửi “lời đề nghị khiếm nhả” kể trên. Là bạn cùng Khóa 1 CĐNN CT, nhưng anh chỉ học 1 năm thì nghĩ, vì trường lúc này không có ngành “Chăn nuôi thú y” mà anh thích khi còn học ở Nông lâm súc Bảo Lộc. Từ đó, anh ta “lặn” mất tiêu! Rồi, hơn 20 năm sau mới gặp lại, bấy giờ anh là Bác sĩ, đang dạy tại một Đại học Y bên xứ Hoa Kỳ.

attachment.php


Từ đó mỗi năm khi trở về Việt Nam, anh đều a lô thông báo. Tôi liền thu xếp ngay ngày hôm sau, lên nhà anh ở chợ Thị Nghè, bên hông sở thú. Gặp nhau, nói 3 điều, 4 chuyện, một đêm, để sáng sớm hôm kế tiếp, thức dậy nghe khỉ kêu, vượn hú( thảo cầm viên Sài gòn chỉ cách chưa đầy 200m đường chim bay) …ăn sáng chung rồi về! Thỉnh thoảng ở thêm 1 ngày, đi ra suối Cả, Long Thành thăm khu vườn của vợ chồng người em gái, cũng là bạn đồng môn(khóa 2). Cứ thế, hàng năm đều diễn ra y như vậy. Như một chương trình đã được set up và trở thành như 1 mặc định!
Ông bạn tôi, sau khi bôn ba xứ người, công thành danh toại, vậy mà vẫn nhất định ở vậy nuôi 2 con…chó cưng! Không thèm lập gia đình, lương bác sĩ “mênh mông” chỉ để đi chơi và làm từ thiện! Nhiều lần gửi quà cứu trợ lũ lụt miền biên giới, vì anh cũng từng là cựu học sinh Thủ Khoa Nghĩa, Châu Đốc.
Năm 2000, anh về Việt Nam mang gạo lên tặng cho đồng bào nghèo An Phú, An Giang.


attachment.php



attachment.php



Và từ lúc đó, hàng năm, anh dành 1 tháng nghĩ hè để qua Miến Điện tu Thiền.
Những tưởng, chỉ là một chọn lựa tạm thời hàng năm vào dịp nghĩ dưỡng, để thay đổi cái nhịp sống ồn ào của xã hội Hoa Kỳ nhiều máy móc, giống như các trí thức học giả phương Tây đang tìm đến xứ Thiền để khám phá thêm điều huyền nhiệm. Lúc đó, sau khi trút bỏ bộ đồ Jean, anh xuống tóc, khoát áo nâu, bưng bình bát, lang thang chân đất đi khất thực trên xứ sở Chùa Đá Vàng, với nhiều bạn bè khắp năm châu, hành thiền cùng các Sư Myanmar sở tại. Sau chừng 1 tháng lại quần Jean, áo pull, anh bay trở về Mỹ, tiếp tục công việc của một Gs đại học.
Ai dè, năm 2003, anh nghĩ hưu và xuống tóc đi tu! Dù đã biết trước, nhưng tôi cũng bất ngờ khi gặp lại anh bạn mình mĩm cười hiền hậu sau tấm áo nâu phong phanh mở cửa đón tôi vào nhà ở đường Nguyễn văn Phương, thị Nghè. Nhớ lại cái khó của tôi lúc đó là xưng hô, mới một năm trước còn mày mày, tao tao; bây giờ thì…thiệt khó quá, thôi thì gọi là Ông H. vậy. Anh thường tự xưng với tôi là “Sãi già” hoặc là “Sư không còn trẻ nửa”.
Năm 2005, Sãi già mua đất, lập Thiền viện tại vùng Kalaw, xứ Miến Điện xa xôi. Hàng năm đều về nhà ở Thị Nghè để thăm mẹ già và gia đình người em ruột đang sống tại đó. Dĩ nhiên, bạn bè hay tin Sãi già về, nếu thuận tiện thì ghé thăm hoặc gặp mặt thân mật. Lần gần nhất là tháng 4-2013.


attachment.php



attachment.php
 
Last edited:
Nếu đây là chiếc cầu dây văng hiện đại, với cáp treo đan nghiêng “mỹ thuật” dưới nắng ngày, rực rỡ đèn màu nhấp nháy giữa trời đêm, thì chắc chẳng ai tìm đến!
Nếu U Bein không có những thanh gỗ teak cứng chắc bắc ngang, làm thành một mặt cầu thô mộc, đón đưa những bước chân qua lại biết bao ngày, nếu cầu gỗ teak không có những hàng cột nứt nẻ dấu thời gian, mang đậm cái hồn “trăm năm sương gió”, thì làm sao rung động được những tâm hồn nghệ sĩ, tạo sức hút mãnh liệt cho nhiều du khách đến với Myanmar?
Sáng sớm hoặc chiều tà, trưa nắng cháy hoặc ngày mưa mù, sương mỏng, cầu U Bein luôn có những khoảnh khắc để người nghệ sĩ nắm bắt, làm khách du lịch đắm mình trong cảm giác mê say!
Thiệt sự mà nói, các điểm đã thăm viếng vừa qua tại cố đô cuối cùng của Hoàng triều Miến Điện, chỉ là để mở mang kiến thức, khám phá những công trình lịch sử một thời, những tháp chùa lộng lẫy vốn đã có quá nhiều trên đất nước Myanmar, để ngạc nhiên, thích thú.
Nhưng với tôi, đến Mandalay còn là mong muốn tới chiếc cầu cây tuổi đời hơn thế kỷ, bởi những hình ảnh mà tôi đã từng được xem trước, nên thơ trong lụa mỏng sương mai hay ảo huyền khi chiều rơi, ác lặn! Để trên bước du hành, thêm một lần “thờ thẫn”… chút niềm riêng!


attachment.php

Ảnh mượn trên Internet.( http://thegioidulichnhat.com/tin-tuc-du-lich/dep-me-hon-cay-cau-bieu-tuong-myanmar-307.html)
Vì chuyến thăm này không kéo dài đến lúc mặt trời lặn, nên chúng tôi nhanh chóng và đành tạm thời tìm những hình ảnh đẹp của cầu U Ben có được chiều nay. Và như những gì tôi đã viết, dù bây giờ không có điều kiện ánh sáng thích hợp để chụp ảnh cầu U Bein, lãng mạn sương khói bình minh hay huyền ảo hoang sơ lúc chiều tà, nhưng tôi cũng tạm hài lòng với những gì mình đạt được, khi…tự đắm mình vào quan cảnh trước mặt, để những rung động tuyệt vời vẫn lặng lẽ đến trong tôi!


attachment.php



attachment.php

1 góc nhìn mặt hồ Taung Tha Man từ cầu U Bein thật tuyệt vời với tôi, vào lúc 16h ngày 09-11-2013.


attachment.php

1 cận cảnh lãng mạn như bình minh sương khói.


Cầu U Bein hơn 100 năm đưa đón khách qua, chắc chắn chỉ tạm bợ giữa giòng đời xuôi ngược, như mỗi người thoắt đến, rồi đi; đến từ đâu và đi tới đâu, ta sao biết được? Chỉ chiều nay vui cùng gió giỡn cùng mây, ngắm cầu soi bóng nước, cười vui với khách lạ, nhìn bước chân ai thoáng nhẹ lướt “qua cầu”!


attachment.php



attachment.php

Khách du lịch hay là dân, mượn tạm cầu qua bến ấy?


attachment.php

Nhẹ bước chân ...mượn cầu, quá bộ.


Tất cả những hình ảnh ghi được, với tôi thật thú vị, tiếc rằng vẫn còn như thiếu thốn, nên....
....
....
… tôi tự thưởng cho mình một “tác phẩm của riêng ta”. Ảnh này nhờ anh thợ ảnh "chộp" giùm, khi may mắn tìm mượn được 1 vélo solex, thiệt là thích hợp với cầu gỗ U Bein. Tin hay không, tùy các bạn...


attachment.php



Còn tôi, cuộc rong chơi tại cầu U Bein đến đây là quá đủ.
 
He he, đã nói rồi, "tin hay không, tùy các bạn", đã tới nơi như thế mà hổng có hình "đặc biệt" thì tiếc lắm!...hi hi....
 
16 giờ hơn, chúng tôi rời cầu U Bein, cũng là lúc du khách tấp nập kéo đến. Phần lớn họ là du khách châu Âu vốn quen với những chiếc cầu dây văng hiện đại hay cầu bê tông vững chắc, nay đến đây để thưởng thức cái hiếm có trong đời, dù rất cũ kỹ và giản đơn giữa thiên nhiên bình dị, lúc mặt trời sắp lặn xuống trời Tây.


attachment.php



Dù bắc tạm giữa giòng đời xuôi ngược
Hơn trăm năm bao lượt khách bước qua,
Dẫu chẳng non bồng, hay miền nước nhược,
Cầu gỗ xưa đang quyến rủ muôn người!

Dù tạm bợ, những gì ta có được
Phút lãng du cũng đã đủ, trong đời.
Cứ nâng nhẹ đôi chân, ta rảo bước
Phút qua cầu, vui gió thoảng, mây trôi!


attachment.php



16h30’ anh bạn Zaw Minn cho mọi người ghé thăm ngôi chùa cuối cùng ở Mandalay. Thật sự mọi người có vẻ mệt, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội vào trong thăm chùa, đến giờ tôi vẫn chưa biết tên. Đặc biệt chùa này có rất nhiều tượng Phật vàng và một số di vật cổ…Sau 1 vòng lướt qua cho biết, 3 người đàn ông chúng tôi ra hiên chùa…nằm, ngồi nghĩ, chờ mọi người cúng bái rồi cùng trở về khách sạn, kết thúc chương trình thăm Mandalay.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php

Zaw Minn Oo.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
B.25. Ngày thứ 25, Mandalay-Kyaik Htee Yoo : 663km.

Hôm nay, sẽ là một ngày khá vất vả cho mọi người, vì lộ trình xuôi Nam dài đến 663km, xe sẽ vượt qua đoạn đường cao tốc Mandalay-Yangon, để đi đến thành phố Kyaik Htee Yoo, quận Thaton, bang Mon. Do vậy mọi người phải khởi hành thật sớm, trước 06 giờ sáng.
05h55’ chúng tôi rời khách sạn Universal King tại góc đường 83-26, giã từ Mandalay với hy vọng có ngày sẽ trở lại.


attachment.php



Người Miến có tập quán khởi đầu ngày mới rất trễ(giống như Thái Lan và Lào), nên chúng tôi rời Mandalay trong không khí “ngái ngủ” kéo dài, thành phố vắng tanh với đền đài và chùa tháp như “đông cứng” dưới màn đêm chưa kịp sáng!
Hôm qua, tôi đã tiếc mình không được chứng kiến cảnh cầu gỗ teak lúc hoàng hôn, vốn được ca ngợi đẹp không thua gì lúc vầng dương lố dạng. Và dường như để bù đắp cho thiếu sót đó, khi xe bắt đầu ra tới ngoại ô Mandalay, một bầu trời rựng sáng với tầng mây altocumulus xám, hứa hẹn một góc nhìn đẹp hướng Đông, phía tay trái con đường.


attachment.php



attachment.php



Và đúng như dự kiến, sau khi qua khỏi trạm thu phí Mandalay lúc 06h25’, trời vẫn còn tối trên con đường và cảnh vật chung quanh, nhưng khi đó vầng dương cũng sắp ló dạng, làm hồng lên góc trời sắp sáng, khiến mọi vật trở nên nổi bậc không ngờ, một bình minh tuyệt đẹp với bầu trời đang dệt bức tranh mây!
Altocumulus, là tầng mây có cao độ trung bình từ 2000m đến 6000m, có màu trắng hay xám nhạt với những cuộn tròn dợn sóng như đàn cá lội trong biển trời thiên thanh, thường tạo nên một cảnh bình minh cực kỳ đẹp mắt. Loại mây này báo hiệu một ngày nắng tốt và khi đó, màu của mây trở nên trắng, nổi bậc trên nền trời xanh, sẽ tạo nên 1 bầu trời rất đẹp. Tôi hy vọng trên cung đường sắp tới khi se qua những khúc quanh, sẽ chụp được những góc đẹp cho buổi bình minh “cao tốc” này!


attachment.php



attachment.php



Và đây, lúc 06h40’, khi xe chạy ngang qua một đoạn đường đầy thốt lốt, bình minh tương tợ vùng 7 Núi An Giang…

attachment.php



Nhưng hôm nay tôi chứng kiến 1 bầu trời cực đẹp, chiếc võng mây đang mắc giữa trời xanh, những tia sáng đầu ngày lóe lên rực rỡ.


attachment.php



Hơn 20 phút sau, trời sáng hẳn, tôi trở về với những hình ảnh bắt gặp trên đường. Đường cao tốc Mandalay-Yangon khá tốt, tôi không biết họ làm từ lúc nào, nhưng khá hiện đại, không nhiều biển báo rườm rà như ở Việt Nam, đặc biệt tôi chưa thấy biền “Đường chờ lún”thường hay xuất hiện ở những con đường mới làm trong nước! Lưu lượng xe vẫn còn ít, đặc biệt có nhiều loại xe đò nhỏ, sử dụng loại bán tải, không băng ghế, chỉ trải chiếu cho hành khách ngồi bệt. Bất giác tôi nhớ đến những chiếc xe lô chạy đường Sài gòn-Biên hòa một thời trong ký ức, những Traction đen cực hiếm đã từng là phương tiện bình dân chuyên chở khách miền Đông! 3 năm sau ngày đổi mới, có nhiều trạm tiếp sóng di động và nhiều chỗ thay lốp ô tô xuất hiện dọc theo đường, theo lời anh bạn Zaw Minn.


attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
08h05’ , xe đổ lại trạm dừng chân chính phía Mandalay, mọi người xuống xe tạm nghĩ, ai muốn thì có thể ăn thử hủ tíu Miến Điện cho biết. Có lẽ nơi này gần với hồ Inlay nên tên của restaurant chúng tôi ghé là Shwe Inlay, hủ tíu thì …quá tệ!
Đường cao tốc Yangon-Mandalay dài 638km, có 2 trạm dừng chân chính, 1 ở phía Yangon lên là trạm ở cây số115, cách Yangon 115 miles(3), mà lượt lên Kalaw hôm 31-10, chúng tôi đã ghé ăn đêm, trạm dừng thứ 2 nằm ở khoảng cây số 280 miles(2). Như vậy trên đoạn đường chính dẫn tới 2 thành phố lớn nhất và nhì Myanmar, người Miến đã cho thành lập 2 trạm dừng chính qui với khoảng cách khoảng 115 miles, đoạn còn lại tương đương 170 miles ngang qua tân thủ đô Nay Pyi Taw. Việc người Miến dời thủ đô về địa điểm mới cũng để gần với trung tâm của các vùng, bang khác chung quanh, cho tiện việc quản lý hành chánh, đồng thời cũng để cách xa bờ biển, không thuận lợi về mặt an ninh quốc gia.


attachment.php


Bản đồ lộ trình Mandalay-Kyaik Htee Yoo (663km)
(1) Mandalay khởi hành.
(2) Trạm dừng gần Meiktila.
(3) Trạm dừng 115
(4) Kyaik Htee Yoo.


attachment.php

Shwe Inlay restaurant.


attachment.php



attachment.php


1 mảng trang trí trước Shwe Inlay.


attachment.php

Chờ hủ tíu.

08h40’, đoàn tiếp tục hành trình xuôi về phương Nam.


attachment.php



Vì đoạn này tương đối bằng phẳng, không đèo dốc núi non, không biển xanh vực thẳm, nên cảnh quan chẳng có gì đặc biệt hấp dẫn, chỉ là một sự lập lại nhàm chán vun vút lướt qua. Dù vậy, như thói quen, tôi không bao giờ ngủ dọc đường, nhìn cảnh lạ cũng là cách để mình thưởng thức, bởi vì chắc chắn vẫn có “cái gì đó” khiến ta quan tâm, vẫn có “cảnh nào đó” làm ta thích thú.


attachment.php



attachment.php

Đơn giản, nhưng cũng khá đẹp tại cây số 228 (Miến Điện sử dụng hệ thống đo lường của Anh).

Ngoài ra, cùng hoàn cảnh là thuộc về nhóm các quốc gia nghèo nhất thế giới, tôi hay để ý đến cuộc sống đời thường và nhà cửa 2 bên đường, tìm sự tương đồng của những “người cùng khổ” để có …chút lạc quan. Và như tôi đã từng nhận xét lúc đặt chân vào Miến Điện từ cửa khẩu Myawaddy, nhà cửa của người Miến giống hệt như Việt Nam, không như Lào, Thái, Cambodia, 3 nơi mà tôi đã đặt chân tới.
Giống từ kiễu dáng tới nguyên liệu xây dựng, từ nhà giàu tới nhà nghèo, từ công sở tới dân sự. Các quốc gia kể trên luôn có những mái nhọn đặc trưng hoặc nhà sàn cao cẳng, còn nhà Miến thì …y chang nhà Việt.


attachment.php

Một hình ảnh thật quen thuộc, quen từ Việt Nam qua tới Myanmar.

Khoảng 10h20’, chúng tôi đi ngang địa phận Nay Pyi Taw.


attachment.php
 
Đường cao tốc Yangon-Mandalay chạy ngang địa phận thủ đô Nay Pyi Taw, nhưng không vào nội thị, một trạm thu phí đường bộ được đặt tại khu vực này. Nơi đây cách Mandalay 270km(khoảng hơn 160 miles). Đặc biệt tại trạm thu phí, tôi thấy tấm biển của Lực lượng Cảnh sát Myanmar với slogan thân thiện “May I Help You” kèm theo các số điện thoại liên lạc, khi cần thiết.


attachment.php



attachment.php




Từ đây, tôi bắt đầu chú ý đến những biển cảnh báo giao thông trên đường, chỉ là những nhắc nhở cần thiết để người lái xe cẩn thận, vì sự an toàn cho chính bản thân mình, không thấy biển báo xử phạt, dĩ nhiên vi phạm luật giao thông cũng phải bị phạt thôi, mọi người ai cũng phải tự hiểu và chấp hành.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Thỉnh thoảng, xe qua những nơi khá đẹp, nhiều chỗ rất giống làng quê Việt Nam với ruộng lúa xanh rì non mướt hay vàng ươm chín rực, thật là một miền non nước yên bình đáng yêu!


attachment.php

Khoảng cách ghi trên ảnh là tính từ Yangon, nghĩa là ngày càng nhỏ lại.


attachment.php



attachment.php



Khi qua khỏi biên giới Thái-Miến ở Myawaddy, tôi bắt đầu vượt đèo băng núi, không thấy đồng bằng cũng chẳng thấy cao nguyên. Sau đó là những đoạn đường chìm trong bóng tối, tới Yangon thì đã quá nửa đêm. Bừng mắt ra là thành phố với đường sá, nhà cửa, xe cộ , vườn cây và chùa chiềng. Rồi lại xuyên đêm qua con đường dài gần 700 cây số để đến miền Trung Miến, nên cũng chẳng thấy đồng ruộng gì cả. Rồi từ Kalaw đến các vùng khác đã qua, tôi thấy việc làm nông hầu như hoàn toàn thủ công, không có máy suốt, máy cày…Cho nên, bây giờ tôi thực sự bất ngờ khi bắt gặp 1 thùng suốt lúa hoạt động trên đồng, rồi tiếp tục thấy 1 máy suốt khác đang được vận chuyển trên …xe bò, có lẽ đây cũng là khởi đầu cho những thay đổi trong sản xuất nông nghiệp. Sự khởi đầu đến từ miền Nam.


attachment.php



attachment.php
 
Ngay sau đó là một điểm trình diễn máy kéo, dường như của John Deer, Anh Quốc, loại máy cày mà ngày xưa khi vừa vào học canh nông, tôi đã được làm quen. Việc cơ giới hóa nông nghiệp tại đất nước vừa mở cửa này có lẽ đang bắt đầu, từ miền Nam.


attachment.php



attachment.php

Ảnh tư liệu trên internet.

12h, chúng tôi tới trạm dừng chân phía Nam đường cao tốc Yangon-Mandalay, đó là trạm 115, gọi như thế vì nằm ngay cây số 115 miles cách Yangon. Lúc đi lên là ban đêm nên tôi không thấy rõ toàn cảnh trạm này. Bây giờ là ban ngày, thật dễ dàng để tôi thấy rằng người Miến đã làm khá tốt các dịch vụ giao thông, từ đường sá, phương tiện đến cả việc tạo tiện nghi cho khách đi đường. Trạm được tổ chức qui mô, sạch sẽ và khá lịch sự, với chỗ đậu xe rộng rãi được bố trí hợp lý cùng một hệ thống nhà hàng và quầy mua bán đi kèm. Nhìn những chiếc xe bus hiện đại đang nằm ngay hàng thẳng lối tại bãi đỗ riêng biệt, tôi thấy trạm dừng này không thua nước nào trong khu vực mà tôi đã đi qua.


attachment.php

Nơi đỗ xe lớn.


attachment.php



attachment.php

Nơi đỗ xe nhỏ, có mái che.


attachment.php

Nhà hàng.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,094
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top